Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 307: Đèn Khổng Minh

Chương 307: Đèn Khổng Minh

=== oOo ===


Không thể không nói, càng nghiên cứu quân Thương thì càng thấy sợ.

Trên thực tế, quân Thương tất nhiên đáng sợ, nếu kỳ tập thì thật sự có sức tàn phá rất lớn. Nhưng mà, lần tiêu diệt mười ba vạn đại quân Thịnh Quốc kia là có sự trợ giúp của một vạn Kỳ Lân Quân, lại dưới hoàn cảnh quân địch hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào, lúc này mới tập kích thuận lợi.

Mà quân Tấn bây giờ, bất luận là lực lượng phòng thủ hay là phương diện canh gác, đều cao hơn quân Thịnh không chỉ một bậc. Coi như Vệ Trung Toàn dám phát động kỳ tập sau khi qua sông, cũng sẽ không gây ra thiệt hại quá lớn đối với quân Tấn.

Dẫu sao, quy mô doanh trại rất lớn, vừa xuất hiện động tĩnh thì các tướng sĩ sẽ có đầy đủ thời gian chuẩn bị.

Mặc quần áo xong, Trâu Cát dừng một chút, gọi tới một tên thân vệ, nói:

- Lập tức phái người đi thông báo cho Uông Chấp đại nhân, nói quân ta đang đối mặt với quân Thương đã qua sông, để cho hắn sớm chuẩn bị.

- Rõ!

Thân vệ nghe lệnh ra ngoài, lập tức đi truyền lệnh.

Quân Tấn xuất binh, Trâu Cát làm Thống soái nên cũng theo quân sĩ lên đường.

Còn chưa tới bờ sông, Trâu Cát nhất thời lạnh sống lưng.

Nhìn ra phía xa, thuyền nhỏ đậu chằng chịt bên bờ sông, thoạt nhìn có chút đơn sơ, nhưng mà đó chính là sự thật, có vô số thuyền đậu trên sông.

Có thể thấy rõ ràng, một ít thuyền nhỏ trên sông đang vận chuyển những con chiến mã.

- Mau! Truyền lệnh xuống, nhất định không thể để cho những chiến mã kia qua sông!

Trâu Cát hô to với một tên tướng quân ở bên cạnh.

Tên tướng quân kia dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, tiếp đó cúi đầu đáp một tiếng, sau đó chạy đi.

Cũng không phải là tướng quân này không chịu ra trận, mà rõ ràng là mọi người ai cũng biết không thể để cho chiến mã qua sông, căn bản không cần Trâu Cát nói.

Nhưng mà, có biện pháp gì khác chứ?

Ngươi nói không để cho chiến mã qua sông, thì chiến mã không qua sông sao?

Trước mắt, quân Thương đã sang được sông và đang ổn định trận cước, chỉ khi đột phá tuyến phòng ngự đầu tiên của quân Thương, thì đại quân và kỵ binh phía sau mới không thể nào tiến lên được.

Chỉ trong chốc lát, Tuân Ngô đến.

- Quá sơ xuất!

Tuân Ngô giận đến mức giậm chân, vội la lên:

- Trước mắt quân Thương đã ổn định hàng ngũ, hơn trăm vạn đại quân làm sao có thể cùng giết đi vào? Nhanh truyền lệnh, để cho quân sĩ phân làm ba nhóm, dàn thành ba tầng tấn công, sau đó từng bước một dãn ra để cho tướng sĩ phía sau có cơ hội tấn công!

Trâu Cát kinh hãi. Lúc này hắn đã mất hết hồn vía, làm gì còn năng lực chỉ huy một trăm vạn đại quân, vì vậy vội vàng kêu người bên cạnh truyền lệnh:

- Lập tức thực hiện theo lời Tướng quân Tuân Ngô nói, lập tức đi làm!

- Rõ!

Sau khi tốp lính kia xông lên phía xa, Trâu Cát vội vàng nịnh nọt Tuân Ngô, nói:

- Đại Tướng quân là danh tướng xuất chúng trong thiên hạ, là đại anh hùng của Tấn Quốc ta. Tại hạ không quen thuộc loại chiến sự này, vẫn là nhờ tướng quân chiếu cố nhiều hơn.

- Hừ! Không dám nhận, một người bình thường sao dám nhận hai chữ tướng quân.

- Vừa nghe lời ấy, Trâu Cát có chút lúng túng. Trên thực tế, Tuân Ngô này bị cách chức Đại Tướng quân, cũng có một phần nguyên nhân ở hắn. Vốn lúc các hoàng tử muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, một tay Tuân Ngô bảo vệ đương kim hoàng đế, cũng chính bởi vì thái độ của hắn, mới khiến cho đương kim Hoàng Đế được quân đội ủng hộ, ngồi vững đại vị.

Theo lý thuyết mà nói, Tuân Ngô nên là tâm phúc của hoàng đế, chỉ cần không có ý đồ mưu phản, nhất định sẽ ngồi vững ở vị trí của mình.

Sau đó, Trâu Cát một mực gièm pha, không ngừng nói xấu Tuân Ngô, dẫn đến Tuân Ngô bởi vì một lời mà mang tội, bị hoàng đế ghét bỏ, cách chức Đại Tướng quân, thiếu chút nữa đã liên lụy tới người nhà.

Hôm nay, Tuân Ngô thể hiện vẻ mặt như vậy, cũng không tính oan uổng cho hắn.

Trâu Cát không nói gì, tất nhiên biết Tuân Ngô chẳng qua là đang càu nhàu một chút mà thôi. Mang binh đánh giặc hắn không làm được, nhưng mà phỏng đoán tâm tư người khác, là chuyện dễ như trở bàn tay đối với hắn.

Hắn biết rất rõ, nếu Tuân Ngô đã đồng ý tới, thì tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng bên cạnh nhìn.

Dù sao, bất luận có bị vu khống như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng vẫn là một trung thần của Tấn Quốc.

Dựa theo sách lược của Tuân Ngô, quân Tấn từ từ dàn trận.

Lúc này, toàn bộ quân đoàn Thanh Long cũng đã qua sông hơn một nửa, toàn bộ đội chiến giới và đội kỵ binh đã qua sông thành công.

Vệ Trung Toàn tối sầm mặt.

Trận hình của đối phương mới vừa hoàn thành, toàn bộ quân đoàn Thanh Long liền cảm thấy vô cùng áp lực.

Hậu phương quân Tấn dường như là giết không hết vậy, nhóm này kế tiếp nhóm kia, để cho tướng sĩ quân đoàn Thanh Long chịu tổn thất thảm trọng.

Trong cuộc chiến vượt sông này, cho đến hiện bây giờ, quân đoàn Thanh Long chí ít đã tổn thất năm nghìn quân sĩ.

Trước mắt, đại chiến vẫn còn tiếp tục. Cứ theo đà này, đến khi cuộc chiến kết thúc, nhất định sẽ mất tầm một vạn binh sĩ.

Dựa theo tính toán tỷ lệ binh sĩ hai bên, nếu như quân Tấn không chết năm vạn người, quân đoàn Thanh Long coi như thua trận.

Tiếp tục qua sông, không ngừng chém giết.

Dĩ nhiên, tình hình bây giờ không thể cứ chiến đấu như vậy.

Vệ Trung Toàn rất hiểu rõ lợi thế của quân mình ở đâu, chiến sự này cứ đánh tiếp như vậy thì sẽ biến thành quyết chiến.

Đừng thấy hiện giờ quân Thương dựa vào chiến giới hiện đại và kỵ binh liền đánh ngang sức ngang tài với quân Tấn, nhưng theo thời gian trôi qua, thể lực của tướng sĩ khẳng định không theo kịp, rất dễ dàng bị quân Tấn đánh sập tuyến phòng thủ, đến lúc đó toàn bộ quân đoàn Thanh Long sẽ có thể bị tiêu diệt ở nơi này.

- Hạ lệnh, kỵ binh đi hướng về phía Đông Bắc, toàn lực đột kích! Nỏ thủ đi về hướng Tây Bắc đánh nghi binh.

Vệ Trung Toàn hết sức bình tĩnh, mặt không hề có cảm xúc ra lệnh.

Rất nhanh, đại quân bắt đầu di chuyển.

Cũng may, bởi vì phải chuẩn bị qua sông, toàn bộ đại quân đều trang bị nhẹ để ra trận, không mang theo quân nhu quân dụng gì nặng. Lệnh của thống soái vừa truyền ra, quân đoàn Thanh Long nhanh chóng di chuyển, mấy vạn quân sĩ chưa vượt qua sông, tất cả đều nhanh chóng di chuyển, hướng đến nơi được ra lệnh.

Bỗng nhiên, từng luồng ánh sáng chậm rãi từ đường bờ sông bay lên trời.

- Đó là... Thứ gì?

Toàn bộ hơn một trăm vạn quân Tấn đều tò mò không dứt.

Chỉ thấy trên dòng sông mờ mịt, từng điểm sáng bay lên bầu trời, giống như những ngôi sao lấp lánh.

- Ác ác ác!!!

Nhất thời, tướng sĩ quân đoàn Thanh Long ai nấy đều vui mừng hò hét, tựa như đã nhận được lệnh gì đó, nhanh chóng tập trung một chỗ, bày ra trận hình.

Nhìn lại tướng sĩ quân Tấn, từng người trợn mắt há hốc mồm.

Những thứ kia giống như từng đóa từng đóa lửa vậy?

Lửa làm sao có thể bay đến bầu trời?

Quỷ dị!

Hơn nữa, tướng sĩ quân đoàn Thanh Long đều kêu lên, trong âm thanh lộ ra vẻ vui sướng, nhất thời khiến trong lòng tất cả quân Tấn bắt đầu thấp thỏm.

Chẳng lẽ, là một cái bẫy?

Quân Tấn tấn công chậm lại, ngay cả Tuân Ngô cũng ra lệnh chậm hơn, để phòng rơi vào cạm bẫy của quân Thương.

- Ha ha ha! Quả thật trúng kế!

Vệ Trung Toàn cười to, thay đổi vẻ mặt nghiêm túc trước đây. Cho đến lúc này, mới có thể yên tâm cười to.

Từng đám từng đám lửa trên bầu trời kia, người khác không biết là cái gì, nhưng mà hắn lại quá rõ ràng.

Đèn Khổng Minh!

Lúc trước, khi Dương Mộc mang vật này thí nghiệm cho hắn nhìn, hắn cũng bị dọa sợ.

Thế giới này, mọi người đều có một sự sùng bái và kính sợ đối với bầu trời thần bí, ngay cả những thứ có thể phát sáng trên bầu trời cũng vậy.

Trừ chim ra, còn có cái gì có thể bay lên trời?

Cho nên, khi đèn Khổng Minh bùng cháy rồi từ từ bay lên bầu trời, trong lòng Vệ Trung Toàn rung động không gì sánh kịp, không ngừng gọi là thần tích.

Sau đó, hắn linh quang lóe lên, cảm thấy có thể vận dụng vật này trên chiến trường, dùng vào ban đêm hoặc là các cuộc chiến tranh quy mô lớn, lấy số lượng đèn Khổng Minh biểu đạt chỉ lệnh, dùng để chỉ huy chiến sự.

Trước khi qua sông, hắn liền báo cho tất cả quân sĩ, một khi đèn Khổng Minh bay lên bầu trời, tức là ám hiệu trận hình, để khiến cho tâm lý quân địch rung chuyển, nhất định phải cố ý phát ra tiếng hưng phấn và vui sướng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận