Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 317: Chấn Động Và Nghi Hoặc

Chương 317: Chấn Động Và Nghi Hoặc

=== oOo ===


Một kỵ binh như thế đã mất đi giá trị, nhất định phải xuất ngũ.

Vết thương nặng như thế mà muốn cứu sống, là một chuyện vô cùng khó khăn, sự tiêu tốn vào đó đủ để huấn luyện thêm mấy kỵ binh như vậy.

Thế nhưng ở đại doanh quân Thương, vị sĩ tốt này lại được hưởng thụ đãi ngộ giống như những tướng quân.

Chẳng những có hai vị quân y đồng thời băng bó và xử trí vết thương, còn có người bưng canh gà thơm ngát, ở một bên cho hắn ăn.

Mảnh lụa băng bó màu trắng giống như tuyết, thiêu đốt con mắt Vạn Hỉ.

- Không hổ là quân đội tinh nhuệ, chỉ một hạng này thôi thì Đại Sở ta đã không sánh được.

Vạn Hỉ cảm thán. Đừng nói quân phí cho từng binh sĩ ở Sở Quốc rất thấp, coi như là có tiền cũng sẽ bị quý tộc ăn chặn mất, không thể nào đổ vào trên người sĩ tốt bình thường được, bởi vì chuyện này quả thật quá lãng phí.

Mà loại lãng phí này, ở bên trong đại doanh quân Thương, liên miên thành một mảnh.

Chỉ cần sĩ tốt còn một hơi thở, tất cả quân y vẫn coi họ như người bình thường. Còn những sĩ tốt thực sự không thể nào cầm cự được nữa, cũng sẽ có người hỗ trợ để cho hắn có thời gian cuối đời thật dễ chịu, còn có người cầm một cuốn sách, hỏi thăm bọn họ có di ngôn gì hay không, rồi ghi lại vào đó.

- Ôi!

Bỗng nhiên, hai người trẻ tuổi đang khiêng cáng cứu thương va vào trước mặt Vạn Hỉ.

Chỉ trong nháy mắt, hai tiểu tử kia liền nhận ra chiến bào trên người Vạn Hỉ, biết đây nhất định là vị tướng quân nào đó của quân Sở.

- Cứ đặt ở nơi này đi, chờ đến buổi tối mọi người thu thập xong, lại di chuyển vào trong lều cũng được.

Trên cáng, một sĩ tốt sắc mặt tái nhợt, uể oải nói một câu.

- Cũng được, cứ ở ngay đây nghỉ ngơi đi, chúng ta đi tới chỗ Bách phu trưởng đăng kí trước, chờ sau đó lại mang cho ngươi một bát canh nóng.

Hiển nhiên hai tiểu tử này cũng là sĩ tốt bình thường, đem cáng cứu thương chuyển qua một bên, liền chạy đi.

Lúc này, trong lúc vô tình Vạn Hỉ nhìn thấy người sĩ tốt bị thương đang nằm trên cáng kia, tựa hồ đang nở nụ cười.

Cái gì vậy!

Nửa cái mạng đã không còn, vậy mà còn có lòng dạ cười?

Vạn Hỉ rất hiếu kỳ, nên tiến lên một bước hỏi.

- Tiểu huynh đệ, bị thương nặng như thế tại sao còn cười được?

- Vì sao không cười được? Bị thương thì làm sao, đánh trận làm sao mà không bị thương.

Người bệnh kia bĩu môi nói.

- Huynh đệ không lo lắng đời này sẽ bị tàn phế hay sao?

- Tàn phế? Chỉ chút thương thế này của ta, có thể tàn phế được sao? Cứ dưỡng thương cho thật tốt, dưỡng thương cho tốt rồi thì có thể tiếp tục đánh trận nữa, đánh không được thì về nhà trồng trọt, không thể nào đói bụng chết được.

- Tiểu huynh đệ suy nghĩ thật xa.

Vạn Hỉ sững sờ, sau đó hơi có chút cười khổ.

Dưới cái nhìn của hắn, coi như người có công lao lớn khi chịu thương thế nặng như vậy, cũng sẽ lo lắng về đến nhà gặp kỳ thị, nửa đời sau sống thê lương. Nhưng một tên lính quèn này lại chân trần không sợ xỏ giày, tâm thái rất tốt.

- Này, chắc ngươi là tướng quân Sở Quốc đúng không? Nhìn vẻ mặt ngươi quái dị như thế, lẽ nào đang cười nhạo ta sao?

Người bệnh kia có chút không vui, hừ lạnh nói.

- Vẫn đừng nên tự cho là hơn người một bậc, sĩ tốt Thương Quốc chúng ta cũng chưa chắc kém hơn so với tướng quân Sở Quốc các người đâu

- Ồ? Tiểu huynh đệ vì sao nói như vậy?

Vạn Hỉ vừa định đi, nhưng tâm tư hơi động, dừng bước chân.

- Ngươi có biết, tuy rằng ta chịu một thân thương thế, thế nhưng trong lòng cũng không lo lắng?

Người bệnh nói, cười nhạo một tiếng, rồi mới nói tiếp.

- Chỉ sợ quân Sở các người có làm sao cũng không lý giải nổi, coi như là cả đời ta chỉ có thể nằm ở trên giường, hoàn toàn không có bất kỳ giá trị gì, cũng sẽ không chết đói. Đại Thương ta có thực lực này, sẽ không bạc đãi những tướng sĩ trung tâm vì nước.

- Hừm, đúng vậy! Việc Thương Quốc các người đối xử với người bệnh và tù binh như thế nào, bản tướng cũng có nghe thấy.

Vạn Hỉ tán thành gật gật đầu, nói.

- Nhưng vậy thì như thế nào, đại trượng phu sinh ra làm người, không nói địa vị cực cao, tối thiểu phải sống tốt hơn so với người bình thường, đây mới xem như không uổng công một đời. Mặc dù là có quan phủ Thương Quốc chăm sóc, nhưng ngươi cũng chỉ là bách tính, muốn so với quý tộc Đại Sở chúng ta, cũng chỉ là nói chuyện suông mà thôi.

- Khà khà, quý tộc? Quý tộc rất đáng gờm sao, ta hiện tại cũng coi như là một nửa quý tộc.

- Ngươi?

Vạn Hỉ bị chọc cười, lắc lắc đầu nói.

- Dưỡng thương cho thật tốt đi, bản tướng còn có chuyện phải làm, có thời gian sẽ nói chuyện phiếm với ngươi sau.

Nói xong, Vạn Hỉ liền cất bước đi vào trong doanh trại. Lúc trước hắn nhìn thấy Tư Mã Hoành cưỡi chiến mã tiến vào soái trướng, hẳn là có chuyện gì đang chờ hắn.

- Này, ngươi có ý gì thế!

Người bệnh kia nhất thời không vui, nói.

- Một tướng quân mà lại xem thường người khác như thế sao? Ta nói cho ngươi biết, lần này Hồ Lục ta một người giết được sáu tên Tấn cẩu, đầy đủ làm một tước dân bốn sao. Thêm vào ban thưởng sau trận chiến, thế thì làm sao còn là một dân chúng bình thường được... Những thứ này, chết rồi cũng có thể truyền cho nhi tử, sợ cái gì.

Vạn Hỉ lập tức dừng bước chân.

Tước dân?

Công huân tước?

Trong nháy mắt, không biết tại sao, hắn run sợ một hồi.

Con mắt nhìn quét một lượt từng mảnh từng mảnh thương binh ở ngoài đại doanh, dường như vừa hiểu được gì đó.

Thì ra sức chiến đấu của quân Thương không đến từ trang bị tiên tiến.

Chẳng trách mỗi lần đại chiến, sĩ khí quân Thương đều no đủ, như hổ như sói không muốn sống lao về phía trước, không ngờ là bởi vì thứ này!

- Nếu như Sở Quốc cũng có thể như vậy, thì thật tốt.

Vạn Hỉ thầm thở dài một hơi, trong lòng dâng lên một mơ ước.

Làm một tên Đại Tướng, xuất thân của hắn cũng không phải quá cao quý, biết rõ loại chế độ công huân tước thế này, quan trọng bao nhiêu đối với một đội quân.

Xa không nói, cứ nói cuộc chiến Ngô Sở hắn đã từng trải qua một lần.

Đó là một trận chiến công thành, dị thường gian khổ, sĩ khí đê mê, chính bởi vì Đại Tướng thống binh tuyên bố đại chiến qua đi, tất cả tài bảo trong thành, bao quát ngân khố quan phủ đều chia đều cho các tướng sĩ, vì thế sĩ khí đại chấn, khiến cho quân địch thất bại, cuối cùng công phá được thành trì.

Chế độ công huân tước của Thương Quốc, tương đương với làm cho cả quốc gia trở thành quân đội, vẫn luôn duy trì trong loại trạng thái này.

Các tướng sĩ không úy kỵ chiến tranh, trái lại chờ mong đánh trận.

Trong một ý nghĩ, Vạn Hỉ cảm khái rất nhiều, không khỏi lắc lắc đầu.

Bởi vì, chuyện này tuyệt đối không thể thực hiện được ở Sở Quốc.

Trước hết, chế độ công huân tước sẽ xung kích vào lợi ích của quý tộc, cũng tương đương với lợi ích hoàng tộc, vì thế chế độ này căn bản không thể sinh tồn trong triều đình được.

Không cùng người bệnh kia nhiều lời nữa, Vạn Hỉ tiến vào đại doanh quân Thương, đi thẳng đến soái trướng.

Vừa mới tiến vào, hắn liền ngây người.

Trước mặt, là một người trẻ tuổi mặc long bào đứng chắp tay, bên cạnh là một nữ tử đẹp tới mức để cho người ta hít thở không thông.

Lúc này, người trẻ tuổi mặc long bào đang đưa tay ra, sưởi ấm trước một cái hỏa lô nhỏ. Mà nữ tử đẹp đến nghẹt thở kia, lại quỳ gối ở bên cạnh bàn trà, lẳng lặng pha trà.

Chuyện này...

Vạn Hỉ liếc mắt nhìn Tư Mã Hoành đứng ở bên cạnh, trong lòng hồi hộp, coi như là ngu xuẩn hơn nữa, cũng sẽ hiểu chuyện này ra sao.

Nhưng mà, chưa từng nghe nói Hoàng Đế Thương Quốc đến tiền tuyến mà!

Chẳng trách Tư Mã Hoành cái gì cũng không nói, hóa ra là như thế!

- Ngoại thần Vạn Hỉ, khấu kiến bệ hạ ...

Sau khi lên tiếng vấn an, Vạn Hỉ nhanh chóng khom mình hành lễ.

Mặc dù hắn là thần tử Sở Quốc, thế nhưng bây giờ hai nước ký kết đồng minh, Hoàng Đế Thương Quốc và Hoàng Đế Sở Quốc đứng ngang hàng, không nói đến đại lễ quỳ lạy, nhưng vẫn cần phải khom mình hành lễ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận