Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 395: Không Chết Không Thôi

Chương 395: Không Chết Không Thôi

=== oOo ===


Không lên tiếng thì thôi, vừa cất lên đã khiến cho ai nấy đều phải kinh ngạc!

Vào lúc này Dương Mộc nói một câu, không thể nghi ngờ chính là bốn lạng bạt ngàn cân.

Hành động này làm cho Hoàng đế các nước một loại ấn tượng vô cùng chấn động, cảm giác trong đó quả thật khó có thể nói rõ được.

- Thương Hoàng Bệ hạ đã nói rõ quy củ, quả thật là tấm gương cho chúng ta.

Hoàng đế Ngô Quốc cười ha ha, đúng lúc nịnh nọt lấy lòng, lại chắp tay nói:

- Ngô Quốc có nỗi khổ khó nói ra, Thương Quốc rất có phong độ của đại quốc, vẫn mong bệ hạ bênh vực lẽ phải, chủ trì công đạo cho Ngô Quốc.

- Chủ trì công đạo?

Mí mắt Dương Mộc giật giật, thản nhiên nói:

- Nếu đã vậy, trẫm có việc nói thẳng, vẫn mong Ngô Hoàng không lấy làm phiền lòng.

- Mời bệ hạ cứ nói!

Hoàng đế Ngô Quốc nghiêm mặt, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.

Ở đây, chỉ cần Thương Quốc ủng hộ Ngô Quốc, cho dù không thể hoàn toàn loại bỏ được nguy cơ của Ngô Quốc, nhưng cũng có thể thắng được vài phần. Còn nếu Thương Quốc có thể cung cấp cho một vài ủng hộ trên phương diện trang bị vũ khí, Ngô Quốc sẽ có thể không cần lo lắng nữa.

Thái độ của Thương Quốc rất quan trọng.

- Ngô Quốc… nên diệt!

Dương Mộc nói chắc như đinh đóng cột.

Cái... gì?

Ngô Quốc... nên diệt?

Hoàng đế Ngô Quốc gần như tưởng mình nghe nhầm, điều này có chênh lệch quá lớn so với trong dự đoán, sao Ngô Quốc lại nên diệt chứ?

Ngô Quốc diệt vong thì có ích lợi gì cho Thương Quốc?

Thương Quốc có thể được gì?

Để chứng minh uy nghiêm của đại quốc sao?

Không chỉ có Hoàng đế Ngô Quốc, ngay cả Hoàng đế của những quốc gia khác cũng kinh ngạc.

Bây giờ quốc gia chủ đạo trong Hội minh đều quyết định muốn tiêu diệt Ngô Quốc, với tình hình trong thiên hạ hiện nay, Ngô Quốc làm gì còn có đường sống nữa?

Ánh mắt Hoàng đế Sở Quốc chớp động, liếc mắt nhìn Dương Mộc, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Dương Mộc nói tiếp:

- Ngô Quốc diệt vong là tự chuốc họa vào thân, chẳng trách người khác được. Trong cuộc chiến phạt Tấn, các nước đều chung lợi ích, chung hoạn nạn. Ngô Quốc đối xử với liên minh như vậy, nhìn như không có ảnh hưởng gì đến Thương Quốc ta, nhưng hành vi của Ngô Quốc quá ác liệt, khiến cho người ta phải chú ý, phát binh thảo phạt. Hôm nay Thương Quốc ta ở đây nói rõ, sau này các nước phạt Ngô, nếu gặp cản trở khó khăn gì, Thương Quốc ta tất nhiên sẽ xuất binh giúp đỡ, không chết không thôi!

Tuyên truyền giác ngộ!

Nếu một câu trước của Dương Mộc chỉ là đang cho thấy Thương Quốc sẽ không ủng hộ Ngô Quốc, như vậy một câu sau đã rõ ràng giẫm lên Ngô Quốc. Cái gọi là không chết không thôi, vậy nhất định là cục diện không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng.

Cho nên điều này khiến người ta thấy rất bất ngờ.

Thương Quốc và Ngô Quốc cách nhau rất xa, cũng không liên quan lợi ích quá lớn, hoàn toàn không cần thiết phải đi đến một bước này.

Mặt Hoàng đế Ngô Quốc đỏ lên, miệng lúng túng, vai run rẩy, hiển nhiên trong lòng đã rất tức giận.

Mấy người hầu bên cạnh hắn vội vàng đỡ lấy hắn, nhưng không dám ra nói một tiếng nào.

Dương Mộc thản nhiên nói:

- Nếu sức khỏe của Ngô hoàng không tốt thì có thể rời đi trước, long thể quan trọng hơn.

- Ngươi! Ngươi! Ngươi...

Ngô Hoàng trợn tròn mắt, giơ tay chỉ vào Dương Mộc, cuối cùng không nói được lời nào nữa.

Ngược lại, Dương Mộc vẫn thản nhiên như không.

Chỉ là một tên ngu xuẩn mà thôi, từ khi Hội minh Thương Thành bắt đầu, Hoàng đế Ngô Quốc đã biểu hiện rất ngạo mạn, hoàn toàn không để ý tới các nước còn lại, dường như không có Ngô Quốc thì Hội minh sẽ không thể tiếp tục tiến hành được vậy. Cho dù bình thường là Hoàng đế chí tôn không ai dám làm trái, nhưng cũng không nên đưa tật xấu này tới Thương Quốc.

Dương Mộc muốn để cho Hoàng đế các nước biết hậu quả khi làm cho hắn khó chịu là rất nghiêm trọng!

Chẳng bao lâu, Hoàng đế Ngô Quốc lại đi thật.

Trong lòng mọi người đều biết rõ, hành trình tới Hội minh của Ngô Quốc lần này xem như dừng lại ở đây.

So với ở đây chịu nhục, bị người ta xem thường, còn không bằng sớm về nước sắp đặt mọi chuyện, ứng phó với việc bị bao vây tấn công bởi các nước sau đó.

Mặc dù hy vọng xa vời, nhưng hắn vẫn phải giãy giụa một chút.

Ít nhất, có thể đưa một vài hậu bối ra khỏi Ngô Quốc, tìm kiếm một đường lui.

Hoàng đế Ngô Quốc đi rồi, nhưng cuộc trao đổi vẫn phải tiếp tục.

Lấy Sở Quốc dẫn đầu các nước ở tây nam, tất cả đều nói sẽ xuất binh, đồng thời bước đầu phân chiến khu.

Chẳng ai nghĩ tới, chuyện đầu tiên được bàn trong Hội minh lại là xử lý Ngô Quốc.

Ban đầu, mọi người chỉ thảo luận xem những quốc gia nào nên được đất đai, những quốc gia nào nên được tiền tài, không có mấy liên quan đến Ngô Quốc.

Nhưng Hoàng đế Ngô Quốc quá tham lam, tự mình nhảy ra tìm đường chết, có thể trách ai được?

Cuối cùng, trọng tâm câu chuyện một lần nữa bắt đầu chuyển tới vấn đề xử lý Tấn Quốc.

Đất đai và tài phú đều có một sự phân chia đại khái.

Tóm lại, tổng cộng có tám quốc gia được chia đất đai, đó là Nguyễn, Ngụy, Tào, Lan, Thương, Sở, Khang và Vân.

Trong đó, phía tây Trần Bộ Quan của Tấn Quốc quy về Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc, Tào Quốc và Lan Quốc, bốn quốc gia này sẽ cùng chiếm.

Phía đông sông Trung Độ sẽ quy về Thương Quốc, Sở Quốc, Khang Quốc và Vân Quốc, bốn quốc gia này cùng chiếm.

Còn lại Vương Kỳ, các nước đều có quyền xử trí.

Về phần Mãng Quốc cũng lên kế hoạch xuất binh trong lần Hội minh đầu tiên ở Thương Thành, nhưng bởi vì không có kết quả chiến đấu thực chất nên bị loại ra ngoài, chỉ có thể được phân chia tài vật.

- Không thể bác bỏ được, Thương Quốc ta là công thần lớn nhất trong cuộc chiến phạt Tấn lần này. Nếu không có Thương Quốc dốc hết sức thúc đẩy Hội minh, lại ngăn cơn sóng dữ vào lúc có xu hướng suy tàn, thì sẽ không có chuyện Hội minh hôm nay? Sợ rằng lúc này, các nước đang mệt mỏi ứng phó với quân đội Tấn Quốc, đã sắp bị diệt quốc rồi.

Dương Mộc câu từ phấn chấn. Khi tranh đoạt địa bàn, hắn nhất định sẽ không nhường một tấc, cho dù chỉ có thêm một thành cũng tương đương với việc quân đội Thương Quốc bớt bị thiệt hại thêm rất nhiều người, nó có tác dụng không thua gì một trận đại chiến.

Đặc biệt là Vương Kỳ, vị trí của nó nằm ở trung tâm của cả thiên hạ, không chỉ là nơi yếu hầu chiến lược, mà sau này khi Thương Quốc dời đô, nó còn là tấm lá chắn cho Hoàng Thành nữa. Đây là vị trí vô cùng đặc biệt.

- Thương Hoàng nói vậy là sai rồi! Ai cũng biết lần này Tấn Quốc thất bại thảm hại, thứ nhất là do khắp nơi kìm chế dẫn đến binh lực của quân Tấn phân tán, thứ hai là hôn quân Tấn Quốc không có năng lực, tự tìm đường chết. Muốn nói công lao và thành tích lớn nhất, trẫm ngược lại cảm thấy hôn quân Tấn Quốc kia mới là công thần lớn nhất.

- Đúng vậy! Ngay cả đứa trẻ cũng biết, con ngựa có bốn chân mới có thể lao nhanh khắp nơi, bàn về bỏ công sức thì các nước tham gia vào cuộc chiến đều có công lao. Nhưng trẫm thử hỏi một câu, có quốc gia nào bỏ ra nhiều như Sở Quốc ta? Có quốc gia nào tổn thất lớn như Sở Quốc ta?

Hoàng đế Sở Quốc cũng cố gắng nói đạo lý. Hắn nói không sai, trong cuộc chiến phạt Tấn lần này, tổng số quân Sở chết ở trên chiến trường Tấn Quốc lên tới hơn tám mươi vạn, nếu lại cộng thêm binh lính chết ở trong lãnh địa của Ngô Quốc, sợ rằng phải lên tới hơn một trăm vạn.

Mấy con số này, không phải bất kỳ một đại quốc nào cũng có thể chịu đựng nổi.

Nói không khoa trương, trong cuộc chiến với Ngô Quốc tiếp theo đó, lực lượng Sở Quốc có thể tập trung được cũng sẽ không nhiều hơn Mãng Quốc là mấy.

Cho nên, Sở Hoàng có phản ứng lớn như vậy, cũng là chuyện có thể hiểu được.

Đương nhiên, việc tranh giành lợi ích giữa các quốc gia, từ trước đến nay đều sẽ không bởi vì đồng tình mà có bất kỳ thay đổi nào. Sau khi Hoàng đế Sở Quốc nói ra những lời này, các nước còn lại lập tức phản bác, nói đơn giản là thương vong của Sở Quốc do tham công liều lĩnh, kết quả là tự nhận lấy quả đắng. Điều này không thể trở thành lý do để yêu cầu chiếm được nhiều đất đai hơn…


Bạn cần đăng nhập để bình luận