Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 477: Sở Hoàng Vào Thương

Chương 477: Sở Hoàng Vào Thương

=== oOo ===


- Ngươi! Ngươi! Ngươi!

Cổ Nghị trợn mắt nhìn, lần này hắn thật sự bị tức điên, trực tiếp ngã nhào trong đại điện.

Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột vẫn nhìn hai người tranh luận thấy vậy cũng hoảng sợ, vội nói:

- Nhanh! Gọi Thái y!

- Bệ hạ, Cổ công chỉ là tức giận thôi, thật ra không phải chuyện gì lớn, bệ hạ vẫn nên lấy quốc sự làm đầu!

Khuất Đan nói một câu, sau đó nghiêm mặt nói tiếp:

- Bệ hạ, vi thần bằng lòng dùng hết gia tài để mua quân lương, vận chuyển tới biên cương, để cho các tướng sĩ ăn no!

- Tốt! Ái khanh đại nghĩa, lòng trẫm cũng được an ủi!

Hùng Mẫn Nột xúc động, nói:

- Đại Sở ta đang trong nguy cơ, nói chuyện tiền bạc, tất cả quý tộc đều ra vẻ gượng ép, khóc than thảm thiết, không một người nào chịu dốc hết sức giúp đỡ. Ái khanh bỏ hết gia tài vì nước, thật sự còn hơn bọn họ gấp trăm lần!

- Đây là bổn phận của thần, nhận ơn lớn của nước nhà, lúc này cũng nên báo đáp!

Khuất Đan ôm quyền, nghiêm mặt nói:

- Vẫn mong bệ hạ sớm đưa ra quyết định!

- Được, trẫm sẽ tự mình đi tới Thương Quốc một chuyến.

Hùng Mẫn Nột vỗ tay, kiên quyết nói:

- Khuất Đan, bây giờ trẫm phong khanh làm Thừa tướng phụ quốc, khi trẫm đi tới Thương Quốc sẽ do khanh dẫn đầu các đại thần, trợ giúp Thái tử trông coi việc nước!

- Tạ chủ long ân! Bệ hạ vạn tuế, Đại Sở vạn năm!

Khuất Đan cung kính cúi đầu, trong lòng cũng rất kích động. Hắn làm quan hai mươi năm, làm việc theo bổn phận cũng chỉ là một chức quan nhỏ, cố gắng thế nào đi nữa cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không bắt mắt. Nhưng được sự giúp đỡ của Thương Quốc, trong thời gian thật ngắn hắn đã nhanh chóng bò lên!

Mấy năm nay, từ một Thiếu khanh bình thường trở thành Thừa tướng phụ quốc, ở trong lịch sử Sở Quốc cũng chỉ mới thấy lần đầu!

Thừa tướng phụ quốc là gì?

Từ trước tới nay, Hoàng đế ngã bệnh hoặc ra trận, chung quy chính là lúc không ở trong Hoàng Thành, lúc này sẽ bổ nhiệm một Thừa tướng phụ quốc dùng để giám sát và giúp đỡ Thái tử trông coi việc nước.

Từ một ý nghĩa nào đó, đây là một loại hành vi uỷ thác. Thừa tướng phụ quốc chính là chỗ dựa của Hoàng đế dành cho Thái tử, một khi Hoàng đế ở bên ngoài có gì bất trắc, sau khi tân Hoàng kế vị, Thừa tướng phụ quốc sẽ đảm nhận chức Thừa tướng đời tiếp theo.

Về phần tại sao không trực tiếp bổ nhiệm Khuất Đan làm Thừa tướng, cái đó lại có liên quan đến bố cục trong triều đình Sở Quốc.

Từ trước tới nay, triều đình Sở Quốc vẫn luôn duy trì một trạng thái cân bằng rất vi diệu, vị trí Thừa tướng nhất định phải do mấy đại gia tộc nắm giữ, chức Thừa tướng tất nhiên sẽ là của gia chủ của một đại gia tộc nào đó. Cho nên, ở dưới tình hình không có Thừa tướng nào phạm sai lầm hoặc chủ động nhường vị trí, cho dù là Hùng Mẫn Nột cũng không tiện trực tiếp đề bạt Khuất Đan lên.

Trái lại, trong lúc Thái tử trông coi việc nước, địa vị và quyền lợi của Thừa tướng phụ quốc lại lớn hơn một chút.

...

Hoàng đế Sở Quốc muốn ngự giá đích thân tới Thương Quốc, chúc mừng sinh nhật của Thái tử Thương Quốc.

Tin tức này vừa truyền ra, lập tức gây ra sóng to gió lớn, lại thêm cằm rơi đầy đất.

Đường đường là Hoàng đế của một nước lại đi chúc mừng sinh nhật của một Thái tử Thương Quốc?

Điều này đúng là một sự châm chọc!

Là vì bây giờ không tìm được lý do nào sao?

Ngay cả dân chúng bình thường cũng biết, Hoàng đế Sở Quốc đang chịu thua trước Thương Quốc.

Sở dĩ đưa ra lý do sứt sẹo như vậy cũng là cho Thương Quốc mấy phần mặt mũi... Ngươi xem, ta đường đường là Hoàng đế chí tôn, người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, tới chúc sinh nhật cho một Thái tử Thương Quốc các ngươi cũng đủ nể tình chứ? Chút lòng hư vinh này có phải đã được thỏa mãn không?

Không sao, mặt mũi của ta không đáng bao nhiêu tiền, ngươi thích là được, chỉ cần cho nhiều chút lợi ích là xong!

Quả nhiên, tin tức truyền tới Thương Quốc, dân chúng vui sướng đến phát rồ.

Đường đường là Hoàng đế Sở Quốc cũng phải tới chúc mừng sinh nhật Thái tử Thương Quốc, chuyện này không phải nói rõ Thương Quốc đã quật khởi rồi?

Thật tự hào!

Ngược lại, cao tầng của Thương Quốc vẫn duy trì bình tĩnh.

Mặt mũi à?

Đáng mấy đồng chứ?

Mặt mũi chỉ là hư vô!

Chỉ có lợi ích hàng thật giá thật mới là thật!

Cho nên, khi Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột còn chưa tới Thương Quốc, Bộ Ngoại giao và Tả Hữu Thừa tướng đã bàn bạc ra cách đối phó.

Đó chính là kiên quyết không tiếp xúc!

Không để ý tới!

Qua thời gian dài, Hoàng đế Sở Quốc nhất định sẽ không đợi được!

Nhưng khi bọn họ trình sổ con, đưa cách đối phó này lên cho Dương Mộc lại bị trả về.

Lý do...

Lý do đương nhiên không thể nói với bọn họ...

Khuất Đan là nội ứng của Thương Quốc, chứng cứ có liên quan nằm ở trong tay của Dương Mộc, hoặc là nói căn bản không cần chứng cứ gì, chỉ cần đưa ra chút tin đồn hắn có liên quan tới Thương Quốc, Khuất Đan sẽ vạn kiếp bất phục.

Bao gồm chuyện của Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột cũng là do hắn bày mưu đặt kế.

Sở Hoàng có thể cắn câu, từ điều này cũng chứng minh tham vọng của Thương Quốc mấy năm nay đã được che giấu rất tốt, ngay cả Sở Hoàng ban đầu căm thù Thương Quốc, bây giờ cũng phải bỏ xuống cảnh giác đối với Thương Quốc.

Đương nhiên, trong này cũng có không ít công lao của Khuất Đan.

Vì vậy, Dương Mộc chỉnh sửa lại, lúc này lại viết cho Khuất Đan một phong mật thư.

Sau khi có kênh đào, hành trình từ Thương Thành đến Sở Thành được rút ngắn lại một nửa, tin tức truyền đến không tới mấy ngày, Sở Hoàng lại đã tới Thương Thành.

Hắn được nghênh đón rất không nhiệt tình.

Thậm chí căn bản không có nghênh đón gì.

Bây giờ, ở trong dân gian Thương Quốc đánh giá về Sở Quốc cực kém, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột càng là kẻ ác bị người người ở đầu đường cuối ngõ căm ghét.

Hùng Mẫn Nột đường đường là Hoàng đế Sở Quốc, sau khi đến Thương Quốc cũng chỉ có Thượng Thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Hoa tiếp đón.

Điểm này, Hùng Mẫn Nột nhịn.

Nhưng Hoàng đế Thương Quốc bỗng nhiên viện cớ ốm, từ chối gặp hắn thì tính là chuyện gì?

Có ai không biết, Hoàng đế Thương Quốc đã mấy chục năm chưa từng bị bệnh, điều này đã được lưu truyền rộng rãi trong dân gian của Thương Quốc giống như thần thoại vậy.

Rất rõ ràng đây là cố ý!

Hùng Mẫn Nột ở trong dịch quán do Bộ Ngoại giao sắp xếp hai ngày, bỗng nhiên lại nghe nói Thương Quốc đang điều binh với quy mô lớn!

Điều binh làm gì?

Hùng Mẫn Nột sốt ruột. Lúc này ngoại trừ Sở Quốc và Vân Quốc, các quốc gia khác vẫn gió êm sóng lặng, trước đó cũng không nghe nói Thương Quốc trở mặt với quốc gia nào.

Có khả năng khai chiến nhất chỉ còn lại Sở Quốc.

Nếu Thương Quốc khai chiến cùng Sở Quốc, vậy còn tốt sao?

Sở Hoàng lập tức ý thức được tình hình không ổn, cũng không nghĩ cách tiến vào hoàng cung Thương Quốc nữa, chuẩn bị ra khỏi thành ngay trong đêm.

Vừa vặn đúng lúc này, trong cung truyền đến tin tức, nói là Hoàng đế Bệ hạ có lời mời.

Lần này Hùng Mẫn Nột hoảng sợ, muốn lao ra khỏi Thương Thành về nước ngay trong đêm, nhưng lại bị cấm vệ trong cung ngăn lại.

- Làm gì vậy? Trẫm là Hoàng đế Sở Quốc, hiện trong nước xảy ra chuyện lớn, trẫm phải về nước xử lý quốc sự!

Hùng Mẫn Nột giận dữ.

- Sở Hoàng thứ lỗi, bệ hạ phân phó, đám tiểu nhân cũng chỉ theo ý chỉ làm việc, thỉnh cầu bệ hạ đi theo chúng ta một chuyến, sau đó chúng ta sẽ lấy quốc lễ đưa tiễn, trên đường ngài về nước cũng có thể thuận lợi và nhanh chóng hơn rất nhiều.

- Nếu trẫm vẫn muốn đi thì sao?

Hai mắt Thống lĩnh cấm vệ Trương Hằng Nhân chợt nghiêm lại, chắp tay nói:

- Vậy thì đám tiểu nhân đành phải đắc tội. Tình hình trước mắt chưa rõ, vì đề phòng có đạo chích trà trộn, Đại Vận Hà đã giới nghiêm, biên quan cũng đã đóng lại. Nếu như không có công văn của Bộ Ngoại giao, sợ rằng bệ hạ không dễ xuất cảnh đâu.

- Nực cười! Đúng là nực cười!

Hùng Mẫn Nột mắng to, mấy người cao thủ bên cạnh lập tức ra tay với ý định đánh ra một con đường.

Nhưng bọn họ đánh giá thấp thực lực của cấm vệ, càng đánh giá thấp thực lực của Trương Hằng Nhân.

Bản thân Trương Hằng Nhân chính là cao thủ cảnh giới Thuế Phàm, đối phó với một cao thủ trong đó thì không thành vấn đề, mấy cao thủ Sở Quốc còn lại cũng bị một đám cấm vệ bao vây xung quanh, không thoát thân được.

Dịch; MBMH Translate


Bạn cần đăng nhập để bình luận