Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 450: Tăng Thêm Thuế Quan

Chương 450: Tăng Thêm Thuế Quan

=== oOo ===


Cổ Nghị khom người đứng ở bên cạnh.

Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột lại im lặng với vẻ mặt nghiêm túc. Hắn từ ghế ngồi đứng lên, chậm rãi đi lại trong đại điện.

Trước đó, hắn vẫn rất buồn bực, nhìn những nước lớn còn lại vẫn buôn bán nhiệt tình với Thương Quốc, nhìn thấy giữa Sở Quốc và Thương Quốc sinh ra mẫu thuẫn vì vui vẻ đứng ngoài nhìn, hắn có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Thần dân trong nước không hiểu thì thôi, nhưng Hoàng đế các quốc gia còn lại cũng không ủng hộ, điều này làm cho hắn cảm giác mình quá cô độc. Đứng ở trong cung điện nghĩ cách đối phó, ngăn cản Thương Quốc, lại có cảm giác muốn rét run.

Trong thiên hạ chỉ có một mình mình thông minh sao?

Chỉ có mình nhìn thấu được tham vọng của Thương Quốc sao?

Lẽ nào các nước còn lại không có một người nào có tầm mắt lâu dài sao?

Lẽ nào, bọn họ không sợ Thương Quốc quật khởi?

Chuyện như thế không phải là trường hợp cá biệt, vẫn luôn quanh quẩn trong lòng của hắn, không có cách nào ném đi được, dần dần trở nên đau khổ.

Nhưng ngay vừa rồi, Cổ Nghị này liên tiếp đặt câu hỏi đã cảnh tỉnh hắn.

Đúng vậy, Thương Quốc có thể uy hiếp các quốc gia, có thể có tâm quét ngang thiên hạ hay không, chỉ một Sở Quốc có năng lực quản được sao? Sở Quốc không phải là bá chủ, Thương Quốc cũng không phải là không thể địch nổi, lúc này có lẽ các quốc gia đang chờ nhìn thấy hắn làm chuyện nực cười.

Trước kia là do mình suy nghĩ quá nhiều!

Chỉ là lần này, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột chợt có cảm giác hiểu ra.

Cho dù hắn là một Hoàng đế, nhưng thiên hạ hiện nay có đại thế thế nào?

Chỉ là các nước mạnh thôn tính mà thôi.

Từ sau khi Sở Quốc tiêu diệt được kẻ địch Ngô Quốc, thực lực lại đột nhiên tăng mạnh, chính là thời điểm bước vào hàng ngũ các nước mạnh, sau này tiềm lực không thể đo đếm, cần gì phải vì tất cả thiên hạ sau này mà tìm phiền toái cho mình?

Xe đến trước núi ắt có đường, các nước đều không nóng nảy, Sở Quốc cần gì phải bối rối?

Không có số phận làm minh chủ, lại nắm giữ tâm minh chủ.

- Cổ lão không hổ danh là trọng thần hai triều, trụ cột của nước nhà, ngài chỉ nói một lúc đã khiến người ta tỉnh ngộ, Mẫn Nột xấu hổ, thiếu chút nữa làm lỡ việc của Sở Quốc.

Hùng Mẫn Nột chắp tay hành lễ quốc sĩ đối với Cổ Nghị.

Cổ Nghị vội vàng trả lễ, nghiêm mặt nói:

- Trong này cũng không quá nhiều khúc chiết, chỉ là tầm mắt bệ hạ lâu dài, mới có lo lắng nhất thời không hiểu ra, lão thần cũng chỉ cần đẩy một chút mà thôi.

- Cổ lão đừng khiêm tốn như vậy, trụ cột của nước nhà quả nhiên danh bất hư truyền. Lúc này Sở Quốc và Thương Quốc đã phát sinh hiềm khích, theo Cổ lão thấy, trẫm nên làm thế nào? Vẫn mong Cổ lão chỉ giáo một chút.

- Chỉ giáo thì không dám, bệ hạ nói vậy, lão thần sẽ tổn thọ mất.

Cổ Nghị vội vàng xua tay. Tuy hắn có địa vị không thấp trước các thế gia đại tộc của Sở Quốc, ở trước mặt Hoàng đế cũng không biểu hiện ra dáng vẻ nô tài. Nhưng quân là quân, thần là thần, những lễ tiết này vẫn phải có, hắn là một thần tử, dù thế nào cũng không nhận nổi một chữ "chỉ giáo" này.

- Cổ lão không muốn dạy trẫm sao?

Hùng Mẫn Nột hỏi.

- Không, không, bệ hạ hiểu nhầm rồi.

Cổ Nghị bất đắc dĩ khoát tay, nói:

- Sở dĩ lão thần có thể cảnh tỉnh bệ hạ, là vì bệ hạ rơi vào ngõ cụt, cho dù đổi lại thành người khác, chỉ cần bệ hạ có thể nghiêm túc lắng nghe, là có thể hiểu ra. Xét đến cùng, bệ hạ vốn chính là một vị hiền quân. Nhìn chung trong bốn trăm năm qua, Đại Sở có vị quân vương nào có được năng lực mở rộng lãnh thổ như bệ hạ? Bệ hạ có tầm mắt lâu dài, có khả năng thần cũng không thể theo kịp, nhất định là có thể có vài cách đối phó.

Cổ Nghị nói những lời này cũng là lời nói thật lòng.

Thật ra, trong chuyện đối phó với Thương Quốc, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột có chút cố chấp, muốn suy tính lâu dài nên hơi luống cuống. Nhưng không thể phủ nhận hắn vẫn là một quân vương có tài đức lại sáng suốt, cho dù có rất nhiều chuyện làm ra đi ngược lại lợi ích của thế gia quý tộc trong nước, như việc thiết lập học đường cho hàn môn,... Nhưng mấy năm nay, Sở Quốc vẫn nhanh chóng phát triển với tốc độ thấy được, biến thành một quái vật khổng lồ.

Hùng Mẫn Nột nghe Cổ Nghị nói xong thì không nói gì thêm.

Tuy trong lòng hắn có chút thất vọng, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hình như cũng không nhất quyết phải là Cổ Nghị.

Chỉ cần hắn dừng sự căm thù đối với Thương Quốc, trong nước lại không thiếu người có tài bày mưu tính kế cho hắn.

Hùng Mẫn Nột giơ tay lên rồi lại đặt tay xuống, thở dài nói:

- Theo Cổ lão thấy, tình hình đã phát triển đến lúc này, trẫm nên làm sao để cải thiện mối quan hệ bang giao với Thương Quốc?

- Muốn hoàn toàn khôi phục lại quan hệ thì không có khả năng.

Giả Nghị lắc đầu, nói:

- Thương Quốc đã mạnh đến mức có tư cách nói không với Đại Sở ta, cho dù bệ hạ có ý định lấy lòng, Thương Quốc cũng không khả năng kéo lại quan hệ bang giang giữa hai nước. Nhưng bệ hạ cũng không cần lo lắng, bất cứ việc gì cũng có lợi và hại, chỉ cần không phát sinh mâu thuẫn thì hai nước cứ duy trì quan hệ trước mắt cũng được.

- Hả? Cũng được sao?

- Những năm gần đây, hai nước buôn bán dường như là một sự cân bằng cùng có lợi. Nhưng trên thực tế, Đại Sở ta đã mất đi không chỉ có vậy. Giao dịch giữa hai nước có định mức vô cùng lớn, nhưng chỉ dùng tiền giấy làm môi giới, Sở Quốc chúng ta nhận được các loại hàng hóa như vũ khí, đồ pha lê, sách, giấy... từ Thương Quốc, những hàng hóa này đều vô cùng đắt tiền, Thương Quốc có lợi nhuận rất lớn. Nhưng Sở Quốc ta vì thế lại phải bỏ ra những gì? Mọi người đều biết là lương thực, gang, ngựa... tơ tằm và bông với giá rất rẻ...

Cổ Nghị dừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Mấy thứ này đều là căn bản của một nước, dân chúng dựa vào đó để sinh hoạt, quân đội dựa vào đó để phát triển, nhưng đều bị Thương Quốc dùng một vài thứ xa xỉ gần như đổi đi hết, có thể nói là một cách gần như cướp đoạt.

Hùng Mẫn Nột theo bản năng gật đầu, công nhận quan điểm này. Ngoại trừ binh khí ra, phần lớn hàng hóa mua được từ Thương Quốc đều là một vài vật không có giá trị thực tế, chỉ có quý tộc mới có thể sử dụng được, bình dân rất ít khi tiếp xúc tới chúng.

Nhưng vừa vặn mấy thứ này lại tạo thành căn bản của một quốc gia, là vật dự trữ trước trận chiến của một quốc gia.

Những năm gần đây Sở Quốc không ngừng đại chiến, vốn đã tiêu hao rất lớn, lại bởi vì buôn bán cùng Thương Quốc nên càng không chịu nổi. Sau khi tiêu diệt nước nhỏ khác cũng cướp đoạt được ít bạc, nhưng Thương Quốc lại không thu bạc chỉ nhận tiền giấy, điều này tạo thành một hiện tượng vô cùng đặc biệt, bạc trong quốc khố chất đống rất cao, nhưng trong kho lúa, gạo ở các nơi gần như sắp thấy đáy, giá lương thực ngoài phố phường đã dần dần tăng lên, đến nay đã tăng gấp ba lần so với sáu năm trước.

Cũng chính vì vậy, cuộc sống của dân chúng phía dưới lại càng thêm gian khổ, mâu thuẫn giữa bình dân và quý tộc càng thêm gay gắt, ngay cả Đô thành trăm năm là Sở Thành, cuộc sống dân chúng cũng khó khăn hơn rất nhiều, người nhiệt tình yêu nước thì ít, người vất vả lo toan miếng cơm manh áo lại nhiều.

- Cứ như vậy, thế gia quý tộc trong nước...

Hùng Mẫn Nột hơi do dự. Duy trì quan hệ trước mắt với Thương Quốc cũng được, nhưng quý tộc trong nước làm sao có thể cam tâm. Bọn họ lại là một đám không thiếu tiền, chỉ thiếu hưởng thụ.

- Chuyện này không cần lo lắng, một khi bệ hạ tỏ thái độ muốn bắt tay giải hòa với Thương Quốc, Thương Quốc cũng không ngại kiếm tiền.

Cổ Nghị trầm ngâm một lát, nói:

- Lão thần thật ra có một ý, không ngại lập cửa ải buôn bán ở biên giới hai nước, thu thuế quan lớn, giới hạn giao dịch giữa đội buôn Đại Sở và Thương Quốc, như vậy cũng là một phương pháp cân đối.

- Như vậy... có được không?

Hùng Mẫn Nột hơi do dự, nói:

- Một mình lập cửa ải thu thuế, đây chính là trái với quy tắc Liên minh mậu dịch các nước, đến lúc đó Đại Sở ta làm sao ăn nói được với các nước khác? Chẳng phải sẽ thất tín với thiên hạ sao? Các thành viên Liên minh mậu dịch các nước chẳng phải cũng sẽ lập cửa ải với Đại Sở ta? Khi đó sợ rằng tình hình sẽ không ổn!

Hùng Mẫn Nột rất lo lắng. Nếu thật sự làm như lời Cổ Nghị nói, Sở Quốc sẽ không chỉ phải đối mặt với Thương Quốc, mà là cả thiên hạ.

Những năm gần đây, Sở Quốc dựa vào Liên minh mậu dịch các nước để giao dịch với các nước khác, kiếm được cũng không ít tiền, thậm chí còn có tác dụng vô cùng tích cực đối với chiến tranh. Nếu thiết lập thuế quan, chẳng phải sẽ làm trái với quy tắc của Liên minh mậu dịch các nước sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận