Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 185: Dùng Chút Tâm Tư!

Chương 185: Dùng Chút Tâm Tư!

=== oOo ===


Tuy tay nhỏ bị bắt lại nhưng Hoàng Hậu vẫn chưa thôi trêu chọc Dương Mộc. Nàng đưa tay còn lại ra cầm một cái thìa trên bàn, sau đó múc một chút canh, chậm rãi đút vào miệng hắn.

Một thìa, một thìa, lại một thìa…

Dương Mộc hé miệng, uống một ngụm, lại một ngụm.

Dần dần, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

Bày vẽ ra thế này không phải chỉ để uống canh chứ?

- Ôi chao!

Đột nhiên Hoàng Hậu hô lên kinh ngạc, cái thìa khẽ lắc một cái, đổ hết canh lên quần áo.

- Bệ hạ xem, đều là tại ngài!

Hoàng Hậu hờn dỗi, hơi nhướng mày, dùng tay ấn ấn cổ áo tựa như bị bỏng.

Dương Mộc ngẩn ra.

Vừa rồi trẫm không động đậy tí nào, uống từng thìa canh một, canh đổ là do nàng run tay chứ liên quan quái gì đến trẫm?

Còn nữa, rõ ràng nước canh rớt một chút vào bụng thôi, nàng giữ quần áo như vậy làm gì?

Động tác có vẻ lạnh nhạt lại cứng ngắc, là học của ai?

Có ẩn tình!

Chắc chắn là có ẩn tình!

- Bệ Hạ, ngài xem ngài đi, cũng không giúp thần thiếp một chút!

Hoàng Hậu hờn dỗi, tỏ vẻ trách cứ, kéo mạnh cổ áo.

Hay! Diễn hay thế này chẳng ai bằng nàng, canh đổ lâu như vậy mà còn đòi lau nữa?

Thấy cảnh này, dù nhiệt huyết sôi trào nhưng Dương Mộc vẫn nhìn ra được sơ hở.

- Vậy được, để trẫm tới giúp nàng!

Sau đó hắn kéo vạt áo Hoàng Hậu, tay vừa đụng vào liền chạm phải một thứ.

Nơ con bướm!

Cái này không phải đai lưng sao!

Hoàng Hậu khẽ “Ưm” một tiếng, chỉ vào một cái đĩa trên bàn:

- Bệ hạ xem, kia là hồng đề thương đội tiến công, thần thiếp đút cho ngài ăn được không?

Dương Mộc sững sờ, hai mắt trợn tròn.

Hồng đề này là mật thoại của hắn và Hoàng Hậu. Hắn từng nếm thử hồng đề rồi, có điều không phải trên bàn ăn mà là trên giường phượng..

Nghĩ tới mỹ vị khi điên cuồng gặm hồng đề, sâu trong cơ thể hắn không nhịn được xao động. Ám chỉ rõ ràng như vậy mà còn không hiểu thì đầu óc hắn có bệnh thật rồi.

- Đi!

Dương Mộc bế Hoàng Hậu lên, đi vào trong tẩm cung. Nhìn giai nhân mị nhãn như tơ, trong lòng đã gấp tới không nhịn được nữa.

Ồ?

Sao tối thế này?

Vào trong nội cung, Dương Mộc thấy hơi lạ. Bình thường trong tẩm cung vẫn luôn sáng đèn, mỗi lần hắn đến Dục Linh Cung thì Lục Nhi sẽ luôn thắp nến bên cạnh giường phượng, khi hắn ôm Hoàng Hậu vào vẫn có thể nhìn rõ.

Đây là thói quen của hắn rồi.

Hôm nay quá khác thường.

Nên nhớ, chức trách của các cung nữ là hầu hạ chủ tử, sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này. Rõ ràng Lục Nhi đã biết trước Dương Mộc sẽ tới vậy mà vẫn không đốt đèn.

Hay là, nàng ấy tưởng đêm nay trẫm không ngủ lại đây?

Nghĩ vậy, hắn đặt Hoàng Hậu lên giường, chuẩn bị gọi người đến đốt đèn.

- Bệ Hạ, cứ như vậy đi!

Hoàng Hậu nhìn ra được ý định của hắn.

Dương Mộc hiểu, thì ra đây là Hoàng Hậu dặn.

Cũng được, cứ vậy đi, bớt hào hứng một chút cũng không ngại, chí ít hôm nay đã đủ nhiều kinh hỉ rồi. Biểu hiện của Hoàng Hậu… hoàn toàn khác với những nữ nhân cúi đầu khúm núm còn lại trong hậu cung.

Những người kia đều là đồ chơi.

Chỉ có Hoàng Hậu mới là người bầu bạn trên mặt linh hồn!

Nghĩ vậy, hắn nhào lên Hoàng Hậu muốn cởi nơ bên hông xuống.

- Ah, chờ một chút!

Hoàng Hậu khẽ thì thào.

- Sao vậy?

Dương mộc nóng vội thầm hỏi:

- Hôm nay nàng làm sao vậy? Khác thường quá!

Hai mắt Hoàng Hậu lấp lóe, tựa như hai viên bảo thạch dưới ánh đèn yếu ớt. Dương Mộc có thể thấy rõ ánh mắt của nàng hơi trốn tránh mình.

Không chờ hắn hỏi, nàng hơi nhích sang một bên rồi vùi đầu vào lòng hắn.

Gì đây?

Dương Mộc vén chăn, hai mắt trừng lớn.

Trong chăn có một cái roi da nhỏ, một quả cầu nhỏ, còn có một miếng vải đen…

Lại nhìn lên đầu giường, có hai sợi xích…

Muốn thử kiểu đặc biệt sao?

Ánh mắt Dương Mộc nhìn Hoàng Hậu cũng hơi quái dị. Đây là Hoàng Hậu tinh khiết mà mình biết sao? Sao nàng lại biết những thứ này?

Khai quật ra thứ vẫn giấu trong nội tâm rồi sao?

Không hợp lý!

- Thiếp muốn!

Hoàng Hậu e lệ chỉ vào những thứ kia, nhắm mắt lại. Sau đó dường như nhớ ra cái gì đó lại nhỏ giọng hỏi:

- Bệ hạ biết dùng chứ?

- Không biết! Hay là nàng dạy ta?

Dương Mộc vẫn chú ý đến phản ứng của nàng, trong lòng thầm tính toán, những thứ này xuất hiện trong hoàng cung thật sự là không hợp lý. Từ khi tiến cung, Hoàng Hậu chưa từng đi ra ngoài, lại nhìn vào biểu hiện trước đây thì chắc hẳn nàng không biết tới những thứ này mới phải.

Chẳng lẽ là do nàng cảm thấy không thú vị, nên cho cung nữ nào đó tới thanh lâu trong thành học?

Khả năng này rất lớn. Là Hoàng Hậu một nước, nàng vẫn có quyền an bài một cung nữ xuất cung.

Dương mộc không vạch trần, muốn xem thử rốt cuộc Hoàng Hậu muốn gì.

Quả nhiên, nàng hơi sững sờ, không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy. Nhưng… Nhưng… Nàng cũng không biết!

Làm sao bây giờ?

Sửng sốt thật lâu, đột nhiên nhớ lại lời dặn dò kia. Nàng hạ quyết tâm, đột nhiên ngồi lên xấu hổ ném quả cầu vào Dương Mộc, thở phì phò trách cứ:

- Không chịu thì thôi! Thấy bệ hạ ngày nào cũng bề bộn việc quốc sự, thần thiếp muốn chuẩn bị một chút cho ngài thoải mái một đêm, không thích thì thôi!

Dứt lời, nàng quay phắt sang một bên, thở phì phò, không nói gì nữa.

Đây là… tức giận?

Mịa nó!

Dương Mộc bực bội, hối hận không thôi, tự trách bản thân lại tự nhiên nghi thần nghi quỷ làm gì, vô duyên vô cớ phụ ý tốt của giai nhân.

Thịnh tình không thể từ chối, chỉ đành tuân theo… Dương Mộc nhặt cái bịt miệng trên giường lên, nhào tới!

- Ah! Ngài làm gì? Ah ah ah…

Trong màn đêm đen nhánh chỉ còn tiếng rên rỉ, sau đó là tiếng xích sắt ồn ào.



Ngày thứ hai, mặt trời lên cao mới, Dương Mộc mở mắt liền thấy Hoàng Hậu tóc rối bời nằm bên cạnh, mở to mắt điềm đạm đáng yêu nhìn mình.

Dương Mộc xót xa. Đêm qua có hơi thô bạo!

Hiển nhiên Hoàng Hậu đã dậy từ sớm, có điều hai tay vẫn bị trói, miệng vẫn bị quả cầu nhỏ chặn lại, cho nên không nói được gì.

Dương Mộc cởi trói, lấy quả cầu ra cho nàng rồi hỏi:

- Sao nàng không gọi trẫm dậy, như vậy khó chịu lắm.

- Ngài ngủ say quá.

Hoàng Hậu xoay xoay cổ tay, sờ sờ dấu vết trên đó.

- Ah, đúng là cảm giác có bạn gái!

Dương Mộc say mê gối đầu lên cánh tay của mình, nhìn đỉnh giường.

Hoàng Hậu quay lại hỏi:

- Hả? Bạn gái là gì vậy?

- Tương truyền, nếu có nữ tử và nam tử Hoa Hạ thượng cổ mến nhau thì nữ tử kia là bạn gái của nam tử ấy.

- Nói vậy, bệ hạ là bạn trai của thiếp rồi?

- Đúng!

Dương Mộc vươn tay thân mật vuốt vuốt mũi ngọc, hỏi:

- Vậy nàng nói thật cho ta nghe, sao đột nhiên lại nghĩ tới những thứ này?

Vừa nói hắn vừa chỉ mấy thứ trên giường.

- Không nói cho bệ hạ!

Hoàng Hậu ngẩng đầu giả bộ lờ đi.

Thấy vậy, Dương Mộc cũng không hỏi nữa, tự mình mặc quần áo, dùng xong bữa sáng rồi đến Tử Thần Điện phê duyệt tấu chương.

Hắn nghĩ rằng đây chỉ là chút gia vị cho cuộc sống phu thê, chỉ là một bản nhạc đệm nho nhỏ mà thôi. Nhưng ai ngờ mấy ngầy liền đều bị Hoàng Hậu mời tới Dục Linh Cung, mà mỗi lần mỗi kiểu, thần thần bí bí.

Dần dần, Dương Mộc cũng cảm thấy bình thường.

Đêm nay, Dục Linh Cung được bố trí rất độc đáo. Đại điện và nội điện đều thơm ngát hương hoa.

Hắn sờ sờ mò mò, nghe được âm thanh liền mò vào ổ chăn, mở xích trên tường, sau đó bắt đầu cởi quần áo giai nhân.

Một hồi sau, một tràng âm thanh kêu rên kịch liệt vang lên, dường như Hoàng Hậu không ngừng giãy dụa.

Hừ!

Dương Mộc cười thầm, tư tưởng thăng cấp, muốn bày trò rồi sao?

Nhưng lập tức hắn cảm thấy có gì không bình thường.

Mùi hương lạ!

Mặc dù bên cạnh giường phượng đặt rất nhiều hoa tươi, nhưng gần như vậy hắn vẫn phân biệt được, mùi này không giống với mùi cơ thể Hoàng Hậu.

Lại nhìn kỹ, dù hai mắt giai nhân bên dưới đã bị bịt kín nhưng cái cằm và khuôn mặt hình như không giống Hoàng Hậu.

Đột nhiên, hắn ý thức được điều gì đó, đưa tay sờ vào trong chăn… Máu?

Mịa nó!

Không phải Hoàng Hậu?

Đây là ai?

Dương Mộc đứng bật dậy, tháo khăn đen che mặt người nằm bên dưới.


Bạn cần đăng nhập để bình luận