Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 516: Trao Đổi Hạt Nhân

Chương 516: Trao Đổi Hạt Nhân

=== oOo ===


- Được rồi, được rồi! Hai vị một là quý khách, một là thần tử trụ cột của Vũ Quốc ta, không nên bởi vì một chút lời nói mà nổi lên tranh luận.

Mắt thấy hai người tranh luận càng lúc càng kịch liệt, Hoàng Đế Vũ Quốc cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể lên tiếng ngăn lại.

Nếu Hoàng Đế Vũ Quốc đã nói như vậy, tranh luận của hai bên cũng ngừng lại.

- Lúc nãy, Tư Mã đại nhân nói Thương Quốc ta không thể tin, lời ấy là một sai lầm lớn.

Nghiêm Hoa dừng một chút, nói rằng.

- Thiên hạ ngày nay, ngoại trừ Thương Quốc ta thì Vũ Quốc còn có thể làm minh hữu được với ai? Chỉ có Đại Thương ta mới có thể cung cấp trợ giúp cho Vũ Quốc, mà hai bên chúng ta cũng cùng có chung kẻ địch. So với Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc, Đại Thương ta không hề có uy hiếp với Vũ Quốc. Mà một khi Đại Thương ta có uy hiếp với Vũ Quốc, thì Tấn Quốc và Ngụy Quốc cũng đã bị Đại Thương ta chiếm đoạt, thậm chí là Nguyễn Quốc cũng không còn sức đánh trả. Đối với Vũ Quốc các người, còn có cái gì khác nhau sao?

Nghiêm Hoa liên tục hỏi vài vấn đề, để Đại Tư Mã á khẩu không trả lời được, những thần tử còn lại trong điện cũng bắt đầu châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.

- Chúng ta lo lắng, quý quốc có thể cũng đối xử với chúng ta giống như Vân Quốc, không tuân thủ minh ước...

- Nói cẩn thận một chút!

Nghiêm Hoa cắt ngang.

- Vân Quốc chỉ là bang giao mật thiết với Thương Quốc ta một chút, chưa bao giờ ký tên vào minh ước cùng tiến cùng lùi, càng không phải quốc gia huynh đệ gì. Hai nước đã vì địa giới nước Sở mà có tranh chấp, song phương sớm muộn cũng có một phương động thủ, chỉ là Thương Quốc ta ra tay nhanh hơn một chút thôi. Sự thực ra sao ngươi nhìn thử một chút là biết, Mãng Quốc chính là như vậy, một khi có lợi thì lập tức tuyên chiến với Đại Thương ta, hoàn toàn không để ý tình nghĩa ngày xưa.

- Như vậy Sở Quốc…

- Sở Quốc nhiều lần làm khó dễ Đại Thương ta, từ lâu đã coi nhau như kẻ thù, Đại Thương ta ra tay trừng phạt là chuyện đương nhiên. Sau đó bốn quốc phạt Sở, thay vì chia nhau thôn tính Sở Quốc, không bằng quy về Đại Thương ta, dù sao đây cũng là phúc của bách tính. Có điều, Đại Thương ta chỉ thuận theo đại thế, vâng theo mệnh trời mà thôi.

- Được lắm, thuận theo mệnh trời! Được lắm, Thượng Thư Bộ Ngoại giao! Có thể nói hay tới như thế, đúng là vô cùng dẻo miệng.

- Đại Tư Mã quá khen rồi, Nghiêm mỗ chỉ có chút tài mọn, những điều nói ra đều là sự thật, các sứ thần ở đây cũng có thể nói sự được như thế. Cũng đã nói tới nước này, không bằng đại nhân trực tiếp thương thảo việc kết minh thì hơn.

- Được, như vậy thì bản quan không quanh co nữa.

Đại Tư Mã gật gật đầu, nói.

- Hỏi trước mấy vấn đề, kính xin Nghiêm đại nhân xác nhận.

- Mời nói.

- Thứ nhất, quý quốc đồng ý đả thông đường nối vận tải giữa hai nước xong, sau đó sẽ chuyển đổi hai mươi vạn bộ trang bị trọng kỵ binh thành tiền giấy, đưa về cho Vũ Quốc ta, là chuyện thật hay không?

- Đúng vậy, đây quả thật là điều thứ nhất trong quốc thư. Có điều Nghiêm mỗ muốn nói rõ, bởi vì hai nước bị Ngụy Quốc ngăn ở giữa, vì thế việc vận tải tạm thời không tiện, một khi mở ra đường nối giữa hai nước sẽ lập tức đưa về. Nếu như quý quốc còn có nhu cầu khác, có thể quy đổi thành hàng hóa hoặc là vũ khí trang bị còn lại.

Đại Tư Mã gật gật đầu, xem như tán đồng.

Dù sao, ở giữa bị ngăn cách bởi một Ngụy Quốc to lớn, coi như hai nước có mở đường nối ngắn nhất thì cũng có hơn năm trăm dặm, chứ đừng nói là có Tấn Quốc ở bên trong, lúc nào cũng có thể ra tay với Thương Quốc.

Nghiêm Hoa đi vòng qua phía bắc Ngụy Quốc, Ngụy Quốc còn có khả năng mở một con mắt nhắm một con mắt.

Thế nhưng, hai mươi vạn bộ trang bị trọng kỵ binh, hầu như đã đào hết một nửa quốc khố Vũ Quốc. Một món tiền lớn như thế, khó đảm bảo Ngụy Quốc không động tâm. Vừa có thể được tài vật lại còn làm Vũ Quốc suy yếu, có thể tưởng tượng được Ngụy Quốc sẽ có thái độ như thế nào.

- Như vậy điều thứ hai, Thương Quốc sẽ phái ra năm trăm tên giáo sư, truyền thụ tri thức trị quốc hưng bang, chuyện này cũng là thật?

- Chính xác trăm phần trăm! Nếu như hai nước kết minh, Nghiêm mỗ trở lại sẽ có thể bắt tay chuẩn bị việc này, mấy tháng sau giáo sư sẽ xuất phát đi tới đây.

- Như vậy, Thương Quốc phái ra các thợ thủ công, trợ giúp Vũ Quốc xây dựng cơ sở hạ tầng quy mô lớn, chế tạo thuyền...

- Chuyện này, cũng có thể hứa hẹn.

- Như vậy, Vũ Quốc có thể tự làm quyết định có thể phái binh đối ngoại...

- Điểm này, là chính miệng Hoàng Đế Đại Thương ta hứa hẹn.

Nghiêm Hoa nói xong, cúi đầu với Hoàng Đế Vũ Quốc đang ngồi trên long ỷ phía xa, nói tiếp.

- Tạm thời Vũ Quốc cũng không đủ thực lực tiến công, vì để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn dẫn đến liên bang bị hao tổn, vì thế Hoàng đế Bệ hạ Đại Thương ta quyết định, Vũ Quốc có thể tự mình xem xét thời thế để xuất binh. Nếu như Đại Thương ta chiếm cứ ưu thế khi chiến đấu với các nước, Vũ Quốc có thể thừa lúc vắng mà vào, cướp đoạt thành trì địch quốc. Nếu đến thời điểm có nhu cầu gì cần Đại Thương ta phối hợp, chỉ cần viết một phong thư, Đại Thương ta sẽ tận lực thỏa mãn.

Tận đến lúc này, một ít sứ thần Thương Quốc mới rõ ràng, thì ra trên quốc thư viết những thứ này...

Trả lại tiền tài của hai mươi vạn bộ trọng kỵ binh, điểm này đối với Thương Quốc thì cũng không có khó khăn gì lắm. Dù sao lấy tài lực hiện nay của Thương Quốc, phú giáp thiên hạ là thừa sức, có thể nói tài lực đã bỏ xa mấy quốc gia còn lại tận mấy con phố.

Cho dù Nguyễn Quốc và Tấn Quốc gộp lại, cũng kém xa tít tắp.

Mà hai điều sau, phái ra giáo sư và thợ thủ công trợ giúp Vũ Quốc, truyền thụ tài nghệ, điểm này từ lâu dài mà xem thì đúng là Thương Quốc chịu thiệt. Thế nhưng hiện nay... Ha ha, không có ai rõ ràng hơn so với quan chức Thương Quốc, những kỹ thuật của Thương Quốc khó có thể mô phỏng theo, không nắm giữ được tài nghệ hạt nhân, ví dụ như luyện thép, toán học, hóa học, là không thể thông hiểu đạo lí, nắm giữ những kỹ thuật kia.

Chí ít, không có mười mấy hai mươi năm là tuyệt đối không thể.

Chân chính để bọn họ cảm thấy kinh ngạc, là Thương Quốc lại không cần Vũ Quốc tham chiến.

Như vậy, kết minh với Vũ Quốc có bao nhiêu ý nghĩa?

Vừa đưa tiền, lại đưa kỹ thuật, không thể chỉ là vì kết giao bằng hữu chứ.

Có thể nói, đây là một mối buôn bán mà Vũ Quốc kiếm lợi rất nhiều.

- Quý sứ, ngoại trừ những gì trên quốc thư nói, Vũ Quốc ta còn có thể được cái gì?

Hoàng Đế Vũ Quốc hỏi.

- Bệ hạ còn muốn lấy được cái gì?

Nghiêm Hoa hỏi.

- Vũ khí, tuy rằng lúc đầu Vũ Quốc ta lấy võ lập quốc, thế nhưng lại thịnh hành du hiệp nhiều hơn, những năm gần đây trên dưới cả nước cũng nghĩ lại, làm sao thì quân đội Vũ Quốc ta cũng mạnh mẽ, trang bị vũ khí tất nhiên chính là mục tiêu hàng đầu. Nếu như quý quốc có thể tặng cho một nhóm lớn binh khí, đủ để cho quan hệ giữa hai nước càng thêm sâu sắc.

- Bệ hạ thứ lỗi, Thương Quốc ta sắp đối mặt với các quốc gia thảo phạt, binh khí cho mình dùng còn không đủ, không thể...

- À... Chuyện này, trẫm có thể dùng tiền giấy để mua, coi như là đền bù hai mươi vạn bộ trang bị trọng kỵ binh. Thế nào?

- Chuyện này... Đợi thần trở lại, bẩm báo với Hoàng đế Bệ hạ Đại Thương ta.

- Hừm, Còn chuyện nữa... Trẫm vẫn có một nghi vấn. Quý quốc muốn kết minh với Vũ Quốc ta, nhưng không cần Vũ Quốc ta xuất binh giúp đỡ, quý quốc dùng cái gì mà có tự tin như thế, năng lực gánh được sáu nước?

- Sáu nước mà thôi! Chỉ là một đám nhỏ yếu, tướng sĩ Đại Thương ta đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, thừa sức chống đỡ ngoại địch.

- Thế thì... Ài, thôi, hỏi nhiều vô ích.

Hoàng Đế Vũ Quốc lắc lắc đầu, cũng không hỏi nhiều.

Thực ra ở trong lòng của hắn, không tin tưởng lắm đối với chuyện Thương Quốc có thể đánh thắng cuộc chiến tranh này.

Trước đây, lúc trọng kỵ binh khoe oai, hắn lại cảm thấy phần thắng khá lớn. Dù sao Thương Quốc có thể trang bị trọng kỵ binh quy mô lớn, thế nhưng bây giờ thần thoại trọng kỵ binh bị Thương Quốc tự mình đánh vỡ, trái lại đã mất đi một ưu thế lớn.

- Đã như vậy, trẫm còn có một yêu cầu, xin mời quý sứ nhất định phải đáp ứng.

- Bệ hạ mời nói, để ngoại thần châm chước.

- Hai nước kết minh, tín nhiệm làm chủ, không bằng hai nước trao đổi hạt nhân, lấy đó thể hiện thành ý?

- Ý của bệ hạ là?

- Con trai của ta, Vũ Tĩnh có thể đi Thương Quốc làm tin. Thái Tử Thương Quốc Dương Quân, cũng có thể đến Vũ Quốc ta ở tạm.


Bạn cần đăng nhập để bình luận