Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 346: Kiếm Thiên Tử

Chương 346: Kiếm Thiên Tử

=== oOo ===


Kiếm Thiên tử, đây là cách hiểu của Dương Mộc về quyền lực tối cao.

Cho dù là quyền lực trong tay Dương Mộc cũng không đạt tới mức này.

Cho nên hắn nói thẳng với tiểu Dương Quân, trên thực tế cũng xem như là một cuộc kiểm tra, giống như việc trẻ con chọn đồ vật đoán tương lai vậy.

Dương Quân năm tuổi không phải là đứa trẻ mới đầy một tuổi gì đó, thằng bé đã có thể tự suy nghĩ một vài điều đơn giản, cũng mơ hồ có thể hiểu rõ lời Dương Mộc nói với nó có phần không giống thường ngày.

Vì vậy, lúc này lại xuất hiện một cục diện rất kỳ lạ.

Tiểu Hoàng tử Dương Quân ngửa đầu, mắt mở to mờ mịt nhìn Dương Mộc, dáng vẻ có phần không hiểu.

Các thái giám cung nữ và thị vệ xung quanh đều cúi đầu không dám phát ra một tiếng động nào.

Hoàng hậu cũng không lên tiếng, trong lòng nàng cũng hiểu rõ mục đích của Dương Mộc khi nói những lời này.

Thật ra từ một năm trước, sau khi Hoàng hậu mãi không có cách nào mang long thai, nàng cũng có hơi thất vọng.

Sau đó, nhàm chán liền chăm sóc Dương Quân nhiều hơn, cũng thường chơi đùa với thằng bé.

Lúc đêm khuya vắng người, Hoàng hậu nằm bên cạnh nỉ non, bảo Dương Mộc lập Dương Quân làm Thái tử.

Trước đó, Dương Mộc vẫn dao động không quyết.

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn không lập Thái tử là vì rất nhiều nguyên nhân.

Thứ nhất, trong tiềm thức hắn cảm thấy vẫn còn sớm, không nhất thiết phải lập Thái tử làm gì.

Thứ hai, hắn lại hi vọng Hoàng hậu có thể mang thai, nếu chẳng may lập Thái tử xong, sau này Trưởng tử sẽ làm thế nào?

Thứ ba, Thái tử được gọi là nền tảng quốc gia, nếu tồn tại xung đột ở trên mặt pháp lý, vậy thì sẽ xuất hiện một tai họa ngầm lớn cho Thương Quốc sau này. Từ trước tới nay, có rất nhiều quốc gia suy sụp do tranh đoạt hoàng vị, lúc này mới khiến cho quốc lực suy yếu nghiêm trọng.

Lại lấy Tấn Quốc làm ví dụ, cũng là bởi vì chẳng phân biệt được trưởng ấu, đích thứ hỗn loạn, điều này mới dẫn đến nội chiến. Sau khi cuộc chiến tranh giành quyền lực qua đi, rất nhiều người có tài năng phải buồn bã lui về ở ẩn, từ đó bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để áp chế Ngụy Quốc, sau này vì chấn hưng lại uy thế của Tấn Quốc, lúc này Tấn Quốc mới tổ chức hợp minh phạt Ngụy.

Kể từ đó, sau khi chiếm đoạt được Vương Kỳ lại có dã tâm quá lớn, vì thế làm các quốc gia kiêng kỵ, từ đó đặt cơ sở vững chắc cho việc Hợp minh Thương Thành thành công.

Cũng căn cứ vào điều này nên Dương Mộc có tâm tư lập Thái tử.

Nếu không phải đại quân của Tấn Quốc đột nhiên dẹp yên Vương Kỳ, sợ rằng Dương Quân đã sớm là Thái tử rồi.

Cuộc kiểm tra ngày hôm nay chính là do hắn có chút dao động.

Nếu chẳng may sau khi tiểu Dương Quân lớn lên không thích hợp làm Thái tử thì sao?

Nếu cuối cùng lại huỷ bỏ...

Từ xưa đến nay, Thái tử bị phế bỏ không có mấy người có thể có kết cục tốt.

Một khi vị vua mới lên kế vị, tất nhiên sẽ dẫn tới ghen ghét, đố kỵ.

Ngày hôm nay, sở dĩ Dương Mộc cho nó ba lựa chọn, cũng là do bản thân đang dao động không quyết, không biết lựa chọn thế nào, cho nên dứt khoát giao quyền lựa chọn này cho bản thân Dương Quân.

- Phụ hoàng, còn gì nữa không?

Dương Quân ngửa đầu, vung vẩy thanh kiếm gỗ trong tay.

- Loại thứ hai là Kiếm Chư hầu. Lấy kẻ trí dũng làm mũi kiếm, lấy kẻ thanh liêm làm lưỡi kiếm, lấy kẻ hiền lương làm thân kiếm, lấy kẻ trung thành làm vỏ kiếm, lấy kẻ hào kiệt làm chuôi kiếm, rèn luyện quân đội để phòng thủ biên cương, đâm thẳng về phía trước mà không hề bị bất kỳ thứ gì ngăn cản, giơ lên thật cao cũng không có vật gì ở trên, chém kiếm xuống dưới sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thuận theo ý dân để yên ổn bốn phương.

- Một khi sử dụng kiếm này sẽ giống như sấm sét chấn động bốn phương, không cần nghe theo hiệu lệnh của quốc quân, đây là Kiếm Chư hầu.

- Sau đó chính là loại thứ ba, Kiếm Bách tính. Tất cả đều đầu bù tóc rối, búi tóc nhô cao, mũ hạ thấp, dải mũ chắc chắn, trang phục bó sát người, mắt trợn to, thở mạnh, có thể trực tiếp tranh đấu hoặc ám sát trước mặt người khác, trên có thể chặt đứt cổ, dưới có thể mổ gan rạch phổi, đây là Kiếm Bách tính, không gì khác với chọi gà chọi dế, không có tác dụng quá lớn đối với chuyện của đất nước.

Dương Mộc nói xong, cúi đầu nhìn về phía tiểu Dương Quân, hỏi:

- Con nói xem, trong ba loại kiếm này, con chọn loại nào.

Tiểu Dương Quân gãi đầu, động tác có chút ngây ngô dễ thương, sau đó kéo góc áo của Dương Mộc hỏi:

- Lúc nhỏ phụ hoàng chọn loại nào vậy?

- …!!?

Dương Mộc ngạc nhiên, mình đang bị hỏi ngược lại à?

Hoàng hậu ở bên cạnh cố nhịn cười, lúc này mới nói:

- Được rồi, Quân Nhi còn nhỏ, còn chưa biết được mấy chữ, chàng nói với một đưa bé những lời cao thâm như vậy, không phải là đang làm khó con sao? Nào Quân Nhi, tới chỗ mẫu hậu đi.

Dương Quân nhìn thấy Hoàng hậu vẫy tay thì lập tức giống như đứa trẻ được giải phóng, xà vào trong ngực của Hoàng hậu như chú chim nhỏ.

Dương Mộc bất đắc dĩ lắc đầu. Đứa bé này còn chưa hiểu gì, hắn có thể có cách nào chứ?

Nhưng năng lực phản xạ của tiểu Dương Quân vẫn rất tốt, hỏi ngược một câu làm cho Dương Mộc nghẹn lời không trả lời được.

- Quân Nhi, vừa rồi phụ hoàng con nói thanh kiếm gỗ nhỏ trong tay con không phải là bảo bối gì cả, vậy con cảm thấy nó là loại kiếm nào?

- Phụ hoàng nói, đây là Kiếm Bách tính.

Dương Quân nói rất chắc chắn.

- Ừ, đúng vậy! Kiếm Bách tính là một loại kiếm tệ nhất, như vậy Quân Nhi suy nghĩ xem loại nào tốt nhất?

- Kiếm Thiên tử ạ!

Lần này, Dương Quân không hề nghĩ ngợi đã mở miệng kêu lên.

Sau đó, thằng bé dường như chợt hiểu ra, nói:

- Phụ hoàng, Quân Nhi muốn Kiếm Thiên tử!

- …!!?

Dương Mộc có chút bất đắc dĩ nhìn Hoàng hậu.

Ở dưới sự dẫn dắt của nàng, Dương Quân cuối cùng hiểu rõ mối quan hệ giữa ba loại kiếm, đã lựa chọn Kiếm Thiên tử.

Dù trong đó có tồn tại sự gian lận, nhưng nếu chuyện đã như vậy thì coi như Dương Quân đã có lựa chọn của mình, dù sao cũng không tính là phạm quy.

- Phụ hoàng, kiếm đâu?

Dương Mộc nhìn xung quanh, nói:

- Phụ hoàng đã hứa cho Quân Nhi kiếm, sao lại không thấy vậy?

Dương Mộc cười ha hả ôm lấy nó, nói:

- Phụ hoàng tạm thời bảo quản bảo kiếm giúp con, sau này sẽ cho con.

Tiểu Dương Quân khẽ gật đầu rồi lại chơi đùa với thanh kiếm gỗ nhỏ của mình.

Hoàng hậu dịu dàng cúi đầu, xoay người dẫn theo tùy tùng nhẹ nhàng rời đi.

...

Hoàng hậu và Dương Quân đi rồi, vẻ mặt Dương Mộc lập tức trầm xuống.

Hoàng tử còn nhỏ đã có người mưu toan giành lấy vị trí Thái tử, nếu mặc kệ không quan tâm, chẳng phải sẽ làm cho những người đầu cơ kia càng thêm hung hăng ngang ngược sao?

Trong những tiếng cầu xin, hắn hạ lệnh lôi tên thái giám và lão ma ma kia ra dùng trượng đánh chết.

Đồng thời bảo Phủ Nội vụ gọi tất cả thái giám và cung nữ hầu hạ Dương Quân tới, lại bảo Hoàng hậu sàng lọc, thu xếp người khác.

Vào ban đêm, Dương Mộc vừa trở lại Vạn Thọ Cung tắm rửa thay quần áo, sau đó đến Ý Nhân Cung thăm Thái hậu, rồi mới bãi giá về Dục Linh Cung.

Hắn vừa vào đến Dục Linh Cung, chỉ thấy bên trong có hơi nước bốc lên, Hoàng hậu với mái tóc hơi ướt, mặc áo choàng ra đón.

Nhìn thấy làn ra trắng mịn như ẩn như hiện, Dương Mộc lập tức hiểu rõ.

Một năm rồi!

Một năm không được mưa móc, đất đai có phì nhiêu tới mấy cũng sẽ trở nên rạn nứt thôi.

- Nàng thật sự định để cho Quân Nhi làm Thái tử à?

Dương Mộc hỏi điều mình vẫn giấu ở trong lòng.

- Vâng!

Hoàng hậu khẽ gật đầu, nói:

- Như vậy cũng tốt! Thần thiếp nghe người ta nói sinh con rất đau, Quân Nhi lại rất thân thiết với thần thiếp, cứ quyết định như vậy đi. Bệ hạ nạp thêm một ít tần phi, không cần để cho các nàng tu luyện Tố Nữ Công, lúc đó chàng muốn bao nhiêu Hoàng tử cũng được.


Bạn cần đăng nhập để bình luận