Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 268: Gặp Mặt

Chương 268: Gặp Mặt

=== oOo ===


- Nô tỳ khấu kiến Bệ hạ.

Lục Nhi tiến vào Tử Thần Điện, dịu dàng cúi đầu.

- Có chuyện gì gấp sao?

- Hoàng Hậu nương nương đã chờ đợi rất lâu, để nô tỳ đến thỉnh cầu một tiếng, đêm nay Bệ hạ có rảnh rỗi hay không.

Lục Nhi một bên bẩm báo, lại nói bổ sung:

- Mấy vị sư muội đồng môn của nương nương đều đến rồi, vì vậy người thiết yến, báo Bệ hạ có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Lục Nhi không dám giấu diếm, vội vàng nói.

Dương Mộc gật gật đầu, hơi kinh ngạc một chút. Sư môn Hoàng Hậu không phải là Thánh Nữ Sơn sao?

Bên trong đều là nữ tử, nghe nói mỗi người đều là cao thủ võ lâm, cảnh giới Thuế Phàm cũng có không ít. Trước khi Hoàng Hậu đột phá, ở sư môn trình độ của nàng cũng chỉ xếp hạng ở mức trên trung đẳng. Muốn nói đến cao thủ đỉnh cấp, vậy chính là mấy vị cao thủ Tiên Thiên rồi.

Tuy rằng Dương Mộc không biết tình huống cụ thể bên trong Thánh Nữ Sơn như nào, thế nhưng từ trong đôi ba câu trò chuyện với Hoàng Hậu, hắn cũng biết được một ít chuyện. Ở trong Thánh Nữ Sơn, Hoàng Hậu là nhân vật thủ lĩnh trong lớp đệ tử đời thứ nhất, thuộc về lớp đại tỷ kia. Mà sư phụ của nàng từ mười mấy năm trước, cũng đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên.

Một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên có ý nghĩa như thế nào?

Nếu như trước đây Dương Mộc không biết một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên khủng bố ra sao, nhưng từ khi Diệu Hi một thân một mình chém đầu Đại soái Lý Hạ của Động Quốc, hắn đã mơ hồ rõ ràng một chút.

Đó là sức chiến đấu cực hạn mà một người có khả năng đạt đến, tuy không thể sử dụng như thiên quân vạn mã, thế nhưng ở một thời điểm nào đó, có thể làm được việc mà thiên quân vạn mã không thể làm được. Ví dụ như lấy thủ cấp tướng địch từ bên trong vạn quân, hoặc là một người luôn bảo vệ bên cạnh Hoàng Đế. Cao thủ như vậy, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Hoàng Đế ở các quốc gia khác, dù nằm mộng cũng muốn nắm giữ một hộ vệ có bản lĩnh cao cường như thế bảo vệ ở bên người. Thế nhưng bên trong hậu cung của Dương Mộc, hiện nay có tới hai người, bất kể là Hoàng Hậu hay là Diệu Hi, đó đều là nữ nhân bị hắn chinh phục, nói ra sợ là cũng không ai tin.

Có điều, những cao thủ như vậy, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, không có người nào sẽ ăn no rửng mỡ cự tuyệt ở ngoài cửa.

Cho dù những vị sư muội kia của Hoàng Hậu vẫn không đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, thế nhưng cảnh giới Thuế Phàm cũng là một luồng sức mạnh không nhỏ, càng không cần phải nói các nàng đều có tiềm lực vô hạn, khả năng lên cấp Tiên Thiên vô cùng lớn.

Vì thế, sau khi Dương Mộc nghe nói sư muội đồng môn của Hoàng Hậu đến đây, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là các nàng đến để xin nương nhờ vào vị sư tỷ Hoàng Hậu này? Đã như thế, Thương Quốc lại sắp có được thêm mấy vị cao thủ.

Ước chừng sau gần nửa canh giờ, Dương Mộc đến Dục Linh Cung.

Mới vừa bước vào cửa, Hoàng Hậu thi lễ tiến lên đón:

- Nô tì tham kiến Bệ hạ.

- Hoàng Hậu không cần đa lễ.

Dương Mộc vẫy tay một cái, nhìn vào bên trong rồi nói:

- Những vị sư muội đồng môn của nàng ở đâu?

Hoàng Hậu hé miệng nở nụ cười, giả vờ ghen tị, nói:

- Bệ hạ tới đây, là để gặp những sư muội kia của nô tì sao?

- Ha ha, muốn ăn cơm, nhưng sư muội của nàng cũng phải gặp mà.

Dương Mộc vừa cười vừa tháo áo choàng lông cáo đưa cho Cơ Linh Nhi bên cạnh, sau đó bước vào bên trong.

Đúng như dự đoán, đập vào mắt chính là một đám nử tử dung mạo vô cùng xuất chúng, từng người từng người đều mặc một thân quần áo trắng toát, cách trang điểm nhìn tương tự nhau, khí chất trên người không khác biệt quá lớn so với Hoàng Hậu mà Dương Mộc lần đầu tiên gặp. Nếu như đứng ở bên ngoài, nhất định sẽ giống như tinh linh trong tuyết, trông rất đẹp mắt.

Chỉ có chút hơi khác biệt chính là, mấy người trong số sáu vị nữ tử này đang quan sát hắn với vẻ mặt khá tò mò.

- Như thế nào, nhìn đủ rồi chứ?

Dương Mộc giả vờ nghiêm túc, hỏi.

Nghe thấy vậy, mấy vị nữ tử vẫn còn đang len lén đánh giá hắn lập tức giật mình, vội vã đỏ mặt cúi đầu.

Dù sao, mấy người trong số các nàng vẫn là lần thứ nhất xuống núi, cả chặng đường đến đây rất ít giao thiệp với nam tử khác. Bây giờ bỗng nhiên bị Dương Mộc nhắc nhở như vậy, thật sự cảm thấy lúng túng và thẹn thùng.

- Được rồi, Bệ hạ người đừng hù dọa các nàng.

Hoàng Hậu bất đắc dĩ cười cười, nói:

- Nô tì giới thiệu cho người một chút. Phía trước là Nhị Sư muội Bạch Mai, tiếp sau là Tam Sư muội Uyển Hà, Tứ Sư muội Hàn Lan, Ngũ Sư muội Huyễn Cầm, Lục Sư muội Y Vi, Thất Sư muội Bích Đồng, các nàng đều lớn lên từ nhỏ với nô tì, tình như chị em ruột, sau này Bệ hạ hãy đối xử tốt với các nàng.

- Các nàng sẽ ở lại đây ư?

Trong lòng Dương Mộc cả kinh, lập tức nghe ra ý tứ trong đó, kinh ngạc nói:

- Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Trẫm nghe nói nhân số trong sư môn nàng cũng không phải quá nhiều, nếu như đều ở lại chỗ này...

- Thánh Nữ Sơn của thiếp vốn được một đám nữ tử không có nơi nào để đi sáng lập nên, cũng không phải tội phạm chiếm núi xưng vương, vì sao không thể xuất thế hạ sơn?

Hoàng Hậu nở nụ cười xinh đẹp, nói:

- Lần này các nàng đến đây, còn mang theo một món đồ, xin mời Bệ hạ xem qua.

Nói xong, Hoàng Hậu gọi người mang cuộn thư giấy kia tới, mở ra cho Dương Mộc xem.

- Đây là... Đưa người cho trẫm?

Dương Mộc có chút vui sướng trong lòng. Hắn đương nhiên biết câu nói này có ý nghĩa như thế nào, lúc nhìn về phía sáu vị nữ tử kia, trong nháy mắt cũng cảm thấy có chút tư vị đặc biệt.

- Thế nào, những sư muội này của nô tì đều là mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành, những quân vương khác nếu như có được một người trong số đó, chắc chắn sẽ nâng niu trong lòng bàn tay, sủng hạnh che chở. Bệ hạ cảm thấy ra sao?

Hoàng Hậu pha trò nói.

- Hay lắm, đương nhiên chấp thuận!

Giọng nói của Dương Mộc rất kiên định. Có điều, lập tức lại chần chờ, nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay, hỏi lại:

- Sư môn nàng, thật sự hào phóng như vậy?

Hoàng Hậu thấy dáng vẻ ấy của hắn, không khỏi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Có điều, khi ngẫm nghĩ lại một chút, nam nhân của mình vốn cũng không phải là người cấm dục nhạt nhẽo gì, lúc ở trên giường cũng làm đủ trò gian, còn thường thường làm một số chuyện ác thú vị, làm cho nàng có lúc xấu hổ mở miệng. Bây giờ thấy bỗng dưng có được mấy vị sư muội dung mạo xinh đẹp nghiên lệ, biểu hiện ra một mặt của nam nhân cũng là điều bình thường.

Trong lòng nàng bỗng có chút đồng tình với những sư muội mới đến. Vừa nghĩ tới việc mấy sư muội thiên chân vô tà sắp rơi vào ma chưởng, trong lòng nàng có loại tư vị khó tả.

- Bằng không, đêm nay để cho các nàng ở lại chỗ này của nô tì...

Hoàng Hậu có chút ấp a ấp úng, trên mặt cũng có chút đỏ ửng, đây đã là biện pháp tốt nhất. Trong lòng nàng rất lo lắng, dù sao mấy vị sư muội chưa trải qua sự đời, vạn nhất Bệ hạ muốn thải bổ, nàng cũng có thể tranh thủ chia sẻ một chút áp lực, không đến nỗi để mấy vị sư muội quá thê thảm.

- Nàng coi trẫm là dạng người gì chứ!

Dương Mộc nghiêm túc hừ một tiếng, bóp bóp mũi của nàng, nói:

- Chỉ cần biết rõ, đêm nay cứ ăn một bữa thật ngon, dàn xếp ổn thỏa rồi nói sau, trẫm sẽ cố gắng cho các nàng được trải nghiệm lần đầu tiên thật tốt.

Hoàng Hậu hơi ngượng ngùng. Có nhiều người trước mặt mà Dương Mộc còn thể hiện động tác thân mật như vậy, khiến cho nàng rất xấu hổ, hơn nữa ý tứ trong lời nói cũng khiến cho người ta mơ tưởng viển vông. May mà những vị sư muội này của nàng đều đơn thuần như một trang giấy trắng, nếu không thì còn không biết phải lúng túng đến mức nào.

Dương Mộc cười ha ha, cũng không tiếp tục trêu nàng, thu dọn một chút rồi ngồi lên vị trí chủ vị.


Bạn cần đăng nhập để bình luận