Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 131: Máy Bắn Đá

Chương 131: Máy Bắn Đá

=== oOo ===


Một một bút cự phú này khiến cho tất cả mọi người đều vui sướng không thôi.

Chiến tranh quả nhiên là một vụ buôn bán kiếm tiền có lời, vẻn vẹn mới chỉ có một tòa thành trì như Khang Thành thôi mà đã kiếm lời được chín mươi vạn lượng bạc. Nếu như đánh hạ toàn bộ Trịnh Quốc, đem toàn bộ quý tộc Trịnh Quốc đều xét nhà, chẳng phải là kiếm lời lớn sao?

Ở trong cảnh vui mừng này, Dương Mộc vẫn duy trì bình tĩnh.

Chín mươi vạn lượng bạc này nhìn thì rất nhiều, nhưng cũng không phải là của cải của một mình Khang Thành, mà là được cướp đoạt từ bên trong ba tòa thành trì.

Vì sao?

Bởi vì hai tháng trước Giang Thuận thành và Vọng Phong thành vẫn còn đang là địa bàn của Trịnh Quốc, những quý tộc này chẳng khác nào đang kinh doanh ở cả ba tòa thành trì.

Mà từ sau khi Giang Thuận thành và Vọng Phong thành được giao trả, quý tộc Trịnh Quốc cũng rút lui khỏi hai tòa thành trì đó, tất nhiên cũng sẽ đem theo của cải tới Khang Thành.

Vì thế có thể cướp đoạt đến chín mươi vạn lượng bạc ở trong Khang Thành là hợp tình hợp lí.

Lúc này, Dương Mộc phái ra một nhánh đội ngũ áp tải bạc về nước, đồng thời triệu tập cao tầng trong quân đội làm ra một kế hoạch cụ thể cho chiến sự tiếp theo.

Ngày mùng 4 tháng 10, quân Thương lần thứ hai hành động, giao lại nhiệm vụ bao vây Khang Thành cho Cốc Ích và năm ngàn nghĩa quân dưới trướng. Cố Phong Nam phụng mệnh đi lên phía bắc, hợp binh cùng với Dương Hồng tấn công Tân An thành.

Điều động này khiến cho quân coi giữ bên trong Khang Thành rất ngạc nhiên.

Một nhánh nghĩa quân năm ngàn người, vẻn vẹn cũng chỉ có thể phòng bị và kiềm chế quân coi giữ trong thành đánh lén mà thôi.

Không vây thành?

Trực tiếp tấn công Tân An thành?

Tất cả mọi người đều nghi hoặc, bao gồm cả dân chúng khi nghe được tin tức này cũng phi thường kinh ngạc. Mắt thấy các lão gia quý tộc đều đã bỏ thành mà chạy, mọi người đều ngóng trông quân Thương vào thành giống như là tân nương ngóng trông phu quân, sau đó sẽ được phân chia ruộng đất.

Nhưng lại không nghĩ tới, quân Thương dĩ nhiên lại không vây thành.

Lập tức có rất nhiều người thấp thỏm không yên, giống như trong một đêm đã mất đi thứ gì đó quan trọng vậy.

Ai biết, điều khiến người ta kinh ngạc còn ở phía sau.

Ba quân đoàn Thanh Long, Chu Tước và Huyền Vũ đều được điều động khẩn cấp, hợp binh với nhau, dọc theo con đường Trung đại doanh xuôi nam trợ giúp để thâm nhập vào bên trong Trịnh Quốc, đến thẳng Đông Dương Thành.

Thân Quốc cũng ban bố chiếu lệnh, đánh ra cờ hiệu thu hồi lại đất đã mất, suất ra năm ngàn quân đóng giữ ở bên ngoài Sơn Tuyền thành.

Có thể nói, phía duy nhất không có động tĩnh chính là quân đoàn Bạch Hổ.

Trên thực tế, sắp xếp như vậy cũng là có nguyên nhân. Bởi vì sơn mạch Lưu Phỉ ở vào vị trí tụ hợp của ba quốc gia, quân đoàn Bạch Hổ tọa trấn ở đây thì không chỉ bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công ra phía ngoài. Hơn nữa toàn bộ tam đại quân đoàn đều đã thâm nhập vào bên trong Trịnh Quốc nên biên cảnh Thương Quốc đã trở nên trống vắng, một khi phát sinh bất trắc thì quân đoàn Bạch Hổ cũng có thể tùy cơ ứng đối.

Vì thế, tất cả mọi người cũng bắt đầu hiểu được, một hồi chiến tranh quyết định đến tiền đồ và vận mệnh của hai nước đã sắp khai hỏa.

...

Bên ngoài Đông Dương Thành.

Tam đại quân đoàn đứng thành từng nhóm ở bên ngoài sông đào bảo vệ thành. Một vạn năm ngàn binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh hùng dũng oai vệ, chỉnh tề đứng ở dưới thành giống như là từng toà điêu khắc, đón gió thu hiu quạnh, tạo thành một mảnh khí tức tiêu điều.

Ở phía sau chiến trận, ba vị tướng soái Vệ Trung Toàn, Chu Hi và Hàn Đồng đều cưỡi ngựa, lẳng lặng nhìn cửa thành.

Thời gian trôi qua từng chút một, nhưng đại quân lại không có bất cứ động tĩnh gì.

Hàn Đồng không khỏi có chút nôn nóng, nhìn về phía Vệ Trung Toàn, ôm quyền nói:

- Đại soái, nếu tam đại quân đoàn của chúng ta muốn đánh hạ Đông Dương thành cũng không phải là việc gì khó, đại soái vì sao phải do dự?

Nghe nói Hàn Đồng hỏi, Vệ Trung Toàn lắc lắc đầu nói:

- Hàn tướng quân hiểu lầm, bản soái cũng không phải là do dự, mà là đang đợi.

- Chờ đợi?

Chu Hi ở bên cạnh cũng hơi kinh ngạc.

- Đúng vậy!

Vệ Trung Toàn gật gật đầu nói:

- Trước khi bản soái đi, Hoàng Đế Bệ hạ đã từng căn dặn, toà thành trì này không thể mạnh mẽ tấn công.

Hai vị Đại tướng quân nghi hoặc. Tam đại quân đoàn đều tề tụ ở đây, không phải là để mạnh mẽ tấn công một tòa thành trì sao?

Lẽ nào, công thành còn có thể dùng thủ xảo?

Vệ Trung Toàn nhìn ra nghi hoặc của hai vị tướng quân, nói:

- Nhị vị cảm thấy, lần Bắc phạt này Thương Quốc ta có bao nhiêu phần thắng?

- Điều này còn phải hỏi?

Chu Hi vỗ vỗ ngực nói:

- Đại Thương ta tất thắng.

- Cũng không phải!

Vệ Trung Toàn lắc lắc đầu, cười khổ nói:

- Hai ngày trước, bản soái tuy rằng suất quân diệt được một nhánh quân chủ lực của địch. Thế nhưng hiện giờ quân Thương ta cũng không có ưu thế gì về mặt binh lực, về phía quân chính quy thì chúng ta có tứ đại quân đoàn, tổng cộng là hai vạn tinh nhuệ, nhưng phía quân địch cũng có hai vạn. Về phía nông dân binh, chúng ta có một vạn năm ngàn nghĩa quân, thế nhưng quân địch lại có thể mộ binh bất cứ lúc nào. Hai vị Đại tướng quân cảm thấy, chúng ta còn có ưu thế ở mặt nhân số sao?

Nghe vậy, hai người Chu Hi và Hàn Đồng đều lắc đầu một cái. Như vừa phân tích, không chỉ không có bất kỳ ưu thế, trái lại còn rơi vào thế yếu.

Bởi vì từ xưa tới nay bên tiến công thường phải có ưu thế hơn hẳn, đặc biệt là thời điểm công thành, ít nhất cũng phải chuẩn bị binh lực gấp hai lần mới xem như ổn thỏa.

Tứ đại quân đoàn tuy nói là có hai vạn người, nhưng nếu như đưa quân đoàn Bạch Hổ loại ở bên ngoài, cũng chỉ còn sót lại một vạn năm ngàn người.

- Hai vị không ngại nghĩ một chút. Quân coi giữ Đông Dương Thành này cũng không phải là chủ lực của quân Trịnh, mà chúng ta nhưng lại phải dùng mệnh của binh sĩ tinh nhuệ để đổi. Có đáng giá không?

Vệ Trung Toàn lại nói:

- Một khi Trịnh Hàn biết được tin tức chúng ta tấn công Đông Dương Thành, hắn nhất định sẽ triệu tập binh sĩ từ Tây đại doanh tới cứu viện. Đến lúc đó nhất định sẽ là một cuộc ác chiến, binh sĩ tinh nhuệ của chúng ta cũng không thể chỉ lãng phí ở việc công thành.

- Nếu là chiến tranh Bắc phạt, khẳng định là phải công thành đoạt đất, lẽ nào chúng ta không công thành ?

Chu Hi đưa ra nghi vấn.

- Đương nhiên không phải!

Vệ Trung Toàn cười thần bí nói:

- Đây chính là chuyện mà trước khi lên đường bệ hạ giao cho ta. Bản soái sở dĩ vẫn không công thành, là đang đợi một thứ vũ khí chiến tranh.

Vũ khí chiến tranh?

Chu Hi và Hàn Đồng nhìn nhau một chút, con mắt sáng rực. Trải qua trận chiến tại thung lũng Cô Lang, bốn chữ vũ khí chiến tranh này đã trở thành một loại sức mạnh đặc thù. Chỉ cần vừa nhắc đến, tự nhiên mọi người đều nghĩ tới một trăm liên nỏ kia.

Chẳng lẽ lại dùng liên nỏ để công thành?

Nhưng mà liên nỏ phát huy tác dụng rất có hạn trong việc công thành, tối đa cũng chỉ có thể bắn tên yểm hộ ở phía sau lúc binh sĩ leo tường thành.

- Hai vị, Đại Thương ta không chỉ có một cái vũ khí chiến tranh là liên nỏ.

Vệ Trung Toàn vuốt vuốt chòm râu nói:

- Lẽ nào hai vị không phát hiện, phía sau đội ngũ hành quân của chúng ta có một đám người mặc Lại phục đi theo sao?

- Bọn họ là?

- Bọn họ là quan lại của Công Bộ, chuyến này đi chính là để chế tạo cái vũ khí chiến tranh này.

Chế tạo?

Hai vị tướng quân hai mặt nhìn nhau. Nếu như là vũ khí chiến tranh, lại còn phải dùng đến thợ thủ công chuyên nghiệp của Công Bộ, khẳng định phức tạp hơn nhiều so với thanh mây công thành gì đó, như thế mà còn có thể tùy ý lấy tài liệu để chế tạo sao?

Theo bản năng, hai người quay đầu nhìn về phía xa. Mấy chục tên thợ thủ công đang chỉ huy một đám binh sĩ chặt cây, tựa hồ đang ghép lại thành cái gì đó.

Chế tác gỗ?

Không cần dùng sắt để đúc sao?

- Đại soái có thể nói rõ một chút, thứ vũ khí này là gì vậy?

Chu Hi không khỏi hiếu kỳ, hỏi.

- Máy bắn đá!

- Máy bắn đá?

Chu Hi và Hàn Đồng cùng nhắc tới cái tên này, nghe tên tựa hồ có chút quen thuộc. Tên như ý nghĩa, hình như là một loại chiến xa có quan hệ với đá.

Lại nhìn về phía xa. Chỉ thấy một đám binh sĩ đang vận chuyển từng viên đá, trong đó có mấy người giơ lên từng cái thùng gỗ đặt ở bên cạnh mấy viên đá kia.

- Đại soái, chúng ta còn muốn dùng hỏa công sao?

Hàn Đồng nhìn từng cái thùng gỗ kia, tràn đầy khó hiểu.

Bởi vì trong từng cái thùng gỗ chính là dầu nhựa thông, là một loại vật dụng mà quân đội thường mang theo, thường thường dùng để đốt doanh trại và lương thảo của quân địch, cũng có thể nhóm lửa làm cơm vào những lúc trời mưa, trợ giúp thiêu đốt củi lửa. Nhưng bây giờ đặt cùng một chỗ với mấy tảng đá, tất sẽ khiến người ta nghĩ đến hỏa công.


Bạn cần đăng nhập để bình luận