Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 530: Khích Lệ Bằng Điểm

Chương 530: Khích Lệ Bằng Điểm

=== oOo ===


Điều này cũng có nghĩa hai quân liên hợp chỉ là tạm thời, hoặc là nói chỉ có một ngày hôm nay. Một khi bảo vệ qua ngày hôm nay, như vậy ngày mai dưới tình huống hai quân tổn thất nặng nề, còn có thể cũng liên hợp công thành hay không thì đó lại là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Hoặc là nói, khả năng này rất nhỏ!

Tinh thần Lưu Diệp đại chấn, lập tức gọi mấy lính liên lạc tới, nói suy đoán của bản thân mình cho bọn họ nghe, sau đó để bọn họ truyền bá cho tướng sĩ thủ thành, cổ vũ sĩ khí.

Tiếp đó, hắn lại tự mình ra trận, tham dự vào trong trận chém giết này.

So sánh với thế tiến công oanh liệt buổi sáng, thế tiến công buổi chiều rất bình thản, thế nhưng cũng chính loại tiến công bình thường này đã để cho tướng sĩ thủ thành mệt mỏi ứng phó

Các tướng sĩ đều quá mệt mỏi...

Nếu vào lúc bình thường, đường đường chính chính chém giết hoặc là thủ thành, mặc dù quân Tấn tinh nhuệ cũng yếu hơn sĩ tốt Thương Quốc. Tuy bọn họ không thuộc về lục đại quân đoàn, thế nhưng ngày thường hay thao luyện, thêm vào vũ khí trong tay, vì thế cũng không hề yếu hơn quân đoàn của những quốc gia khác là bao.

Nhưng mà, mấy ngày liền phấn khởi chiến đấu, các sĩ tốt tiêu hao thể lực rất nhiều, mà hôm nay lại đánh từ sáng sớm tới chính ngọ... Cho tới khi không đủ nhân lực, trạng thái lại rất uể oải, để quân địch công lên tường thành.

- Vây giết quân địch tấn công lên tường thành!

Lưu Diệp ra sức hô to.

Lúc này, sĩ tốt trên tường thành đã dồn về nơi có quân địch, vây giết quân địch đang leo lên.

Trong quá trình này, cũng có quân thủ thành thương vong.

Nếu như dựa theo tỉ lệ để tính, thương vong của quân thủ thành kỳ thực rất thấp.

Nhưng nếu tính luôn nhân số quân địch... E sợ quân thủ thành dù có tiêu hao hết, thì quân địch vẫn sẽ còn người đến công thành.

- Phấn chấn tinh thần lên cho ta!

Lưu Diệp tự mình đứng trên tường thành tuần tra, trợ uy cho những sĩ tốt đang chiến đấu, đồng thời khích lệ sĩ khí.

- Các huynh đệ, thành trì chúng ta thủ vệ đã từng là trung tâm của Vương Triều Đại Lễ! Đây là một toà thành trì tràn ngập vinh quang, Đại Thương chúng ta nắm giữ tòa thành trì này, mang ý nghĩa trời cao để Thương Quốc chúng ta nhất thống thiên hạ! Hoàng đế Bệ hạ nhất định là chủ nhân của thiên hạ này! Chúng ta trấn thủ thành trì mấy năm, bách tính trong thành đều là phụ lão tỷ muội của chúng ta, đặt hy vọng to lớn lên vai chúng ta! Vì thế, chúng ta tuyệt không thể để cho quân Ngụy và quân Tấn chết tiệt kia bước vào trong nửa bước!

- Bảo vệ thành trì...

- Bảo vệ thành trì…

- Bảo vệ thành trì…

Nghe những lời nói này, những sĩ tốt mệt mỏi tựa như được khích lệ, dồn dập hô lên, sĩ khí đại chấn.

Chém giết một trận, sĩ khí lại dần dần giảm xuống.

Điều này làm cho Lưu Diệp hết sức lo lắng.

Bởi vì, các tướng sĩ thực sự đã quá mệt mỏi, nhất thời khích lệ có thể kích thích một hồi đầu. Thế nhưng lâu dần, bản năng của thân thể sẽ chiến thắng ý niệm.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cắn răng chạy xuống thành, thương thảo với giám quân Triệu Bạch.

- Ngươi muốn dùng điểm đến khích lệ sĩ tốt?

Giám quân Triệu Bạch vừa nghe, nhất thời kinh hãi.

Bởi vì, quân đội Thương Quốc vẫn thực hành chế độ công huân tước, điểm rất quan trọng đối với sĩ tốt, đại diện cho đặc quyền, địa vị, tiền tài, vinh dự và tiền đồ, là thể hiện công huân trực tiếp nhất, có thể nói nó còn quan trọng hơn rất nhiều so với quân lương.

Vì công bằng, cũng là vì có thể nghiêm ngặt chấp hành chế độ công huân tước, vì thế chế độ điểm cũng có một bộ tiêu chuẩn nghiêm ngặt, coi như là Đại Nguyên soái lục đại quân đoàn, nếu không có tình huống đặc biệt mà tự ý cho sĩ tốt thêm điểm, cũng chính là xúc phạm quân pháp.

Mà Lưu Diệp chỉ là một Vạn Nhân Tướng tạm thời thống lĩnh hai vạn quân thủ thành, đưa ra chuyện dùng điểm để khích lệ sĩ tốt, có thể nói là đã quá vượt quyền.

Đồng thời, Triệu Bạch cũng rõ ràng, tại sao vào lúc ác chiến đang căng thẳng, Lưu Diệp lại đi xuống thành.

Bởi vì, nếu như thật sự muốn hứa hẹn với các tướng sĩ, dùng điểm để khích lệ sĩ khí, như vậy chắc chắn không thể tránh khỏi người giám quân như hắn.

Chỉ có hắn đồng ý, đến lúc đó thượng cấp mới có thể cân nhắc đến tình huống đặc thù, chứng thực lời Lưu Diệp hứa với các tướng sĩ.

Nếu không, các tướng sĩ vì điểm mà quăng đầu lâu tung nhiệt huyết, mà sau cuộc chiến lại bị thông báo rằng số điểm kia không có hiệu lực. Tình huống như thế, tuyệt đối là chuyện không thể nào chấp nhận được. Vì giữ gìn quân pháp uy nghiêm, Binh Bộ nhất định sẽ trị tội Lưu Diệp.

Trầm ngâm một lúc lâu, nghe tiếng chém giết và binh đao ngút trời bên ngoài, cuối cùng Triệu Bạch cũng gật gật đầu.

Việc đã đến nước này, quan trọng nhất chính là bảo vệ tòa thành trì này.

Nếu như Binh Bộ trách cứ xuống, thì cứ cùng nhau chịu phạt là được.

Nhiều tướng sĩ hi sinh như vậy, hắn cũng không thể sợ, không thể cẩu thả.

Nghe được câu trả lời chắc chắn, Lưu Diệp mừng rỡ như điên, nhanh chóng chạy lên trên tường thành hô to.

- Các vị tướng sĩ, bây giờ bản tướng tuyên bố, lần này thủ thành, phàm là người giết chết một tên địch, ngoài ngạch cộng thêm một trăm điểm!

Điểm?

Điểm!

Nhất thời, tướng sĩ thủ thành đều sôi trào!

Loại điểm này, không phải là tiền tài có thể mua được.

Đó chính là quân công chân thật nhất!

Không có quân công để chống đỡ, coi như ngươi có bản lĩnh tới cỡ nào, cũng không thể thu được cơ hội đề bạt.

Sau một lần chiến sự, sĩ tốt nào được điểm ít thì thậm chí sẽ bị người xem thường, chính mình cũng sẽ rất tự ti!

Điểm để hối đoái tước vị, thay đổi vận mệnh của mình, thay đổi vận mệnh gia đình, đây cơ hồ là nhận thức chung của toàn bộ Thương Quốc.

Phần lớn quân thủ thành ở nơi này, đều là phủ binh.

Phủ binh, không giống với lục đại quân đoàn, bọn họ thiếu hụt cơ hội trực tiếp chém giết với quân địch, cho nên rất hiếm có cơ hội thu được điểm.

Đặc biệt là một ít thanh niên trai tráng lính mới, hàng năm đều liều mạng như thế chính là vì muốn vào lục đại quân đoàn, để có cơ hội giết địch kiến công.

Hiện tại, giết một quân địch liền có thể thu được một trăm điểm, còn điều gì có thể khích lệ người ta hơn nữa?

Thủ thành, cần tín ngưỡng.

Nhưng tương tự cũng cần phải có chỗ tốt!

Chỉ trong chốc lát, tin tức này đã truyền khắp tường thành các nơi.

Tinh thần tướng sĩ thủ thành bị nhen lửa, từng người người tràn đầy nhiệt tình.

Giết một người, tự đếm số điểm đạt được trong đầu, chỉ cảm thấy cả người tràn ngập nhiệt tình.

Lưu Diệp hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn tinh thần trạng thái các tướng sĩ, tiếp tục chống đỡ hai canh giờ là không thành vấn đề.

Đến lúc đó, sĩ khí tiêu hao hết lại nói tiếp.

Ròng rã gần nửa canh giờ, Lưu Diệp và các tướng lĩnh dưới trướng đã làm hết sức để khích lệ sĩ khí.

Không ngoài dự đoán, sĩ tốt trên tường thành thực sự là quá mệt mỏi, cho dù có điểm làm khích lệ, cường độ phòng thủ cũng khó tránh khỏi từ từ yếu bớt.

Ngay lúc Lưu Diệp lo lắng, lại nhìn thấy quân Tấn ngoài thành có dấu hiệu dần dần suy yếu.

Làm sao lại như thế?

Lưu Diệp vô cùng kinh ngạc. Theo lý thuyết thì có tình thế tốt như vậy, quân Tấn nên thừa thế xông lên, thừa cơ công vào mới đúng. Ngày hôm nay tám chín phần mười là có thể đánh hạ Lễ Thành, sao lại dần lui bước chứ?

Trái lại quân Ngụy bên kia lại điều động hơn vạn người, vùi đầu vào bắt đầu công thành.

Chẳng lẽ, đã xuất hiện biến cố gì?

Hoặc là, việc kết minh yếu ớt giữa hai nước đã tan vỡ rồi?

Dù là Lưu Diệp suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, mấu chốt cũng không xuất hiện ở nơi này.

Mà là quân Tấn thu được tin tức, đại quân Nguyễn Quốc đã áp sát Lễ Thành, ít ngày nữa sẽ đến đây.

Dựa theo xu thế này, quân đoàn Huyền Vũ xuôi nam gấp rút tiếp viện hầu như là chuyện chắc chắn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận