Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 158: Thuế Nô Lệ

Chương 158: Thuế Nô Lệ

=== oOo ===


Hôm sau, mặt trời treo cao.

Dương Mộc mơ màng tỉnh lại, thần thanh khí sảng, toàn thân thoải mái nhẹ nhõm không chút mệt mỏi.

Đây chính là hiệu quả của Thái m Bổ Dương. Dương Mộc nghi ngờ nếu tu luyện công pháp này đến tầng thứ ba sẽ khiến cho người ta phiêu phiêu dục tiên, kéo dài tuổi thọ.

Nhớ lại đêm qua hoang đường với Hoàng Hậu, hắn còn cẩn thận phân biệt rõ mấy lần. Hoàn toàn không giống với những lần trước nước sữa giao hòa, lần này mình hoàn toàn chiếm lấy ưu thế, Hoàng Hậu xưa kia vẫn uyển chuyển hầu hạ đêm qua đã liên tục cầu xin tha thứ, cuối cùng bị chơi đùa cho ngủ thiếp đi.

Thế nào? Không thể luyện công buổi sáng à?

Trong lòng Dương Mộc dương dương tự đắc, cảm thấy mình cuối cùng đã lật được một ván. Trước kia đều là Hoàng Hậu dậy trước, khi hắn dậy nàng đã luyện công buổi sáng sắp xong rồi.

Đương nhiên, điều này cũng khiến cho hắn không tận hứng lắm. Có thể cũng vì một tháng xa nhau, cơ thể Hoàng Hậu chưa thể thích ứng được, khi vén chăn lên hắn còn nhìn thấy vết máu nữa.

Dương Mộc kéo khăn lụa, lau lau vết máu cho nàng. Nàng khẽ ưm một tiếng, chậm rãi tỉnh lại với vẻ mặt mệt mỏi rã rời, thấy hắn đưa tay đến liền vội vàng xoay đi.

Đêm qua nàng bị giày vò suốt mấy canh giờ, cầu xin tha thứ cũng vô dụng.

Nàng gọi một tiếng, Cơ Linh Nhi chờ bên ngoài hầu hạ dẫn theo một đám cung nữ đưa đồ rửa mặt tới, sau đó đổ một bồn tắm lớn.

Dương Mộc bế Hoàng Hậu vào bồn, cùng thư giãn ngâm mình trong bồn tắm lớn, hưởng thụ Cơ Linh Nhi phục thị.

- Đêm qua có phải nàng nói lần sau phải gọi phi tử khác tới chia sẻ hay không?

Đột nhiên Dương Mộc thổi vào tai nàng hỏi.

Sắc mặt Hoàng Hậu khựng lại, hình như lúc nàng không chịu nổi đã nói thể?

Nhưng mà, nếu vậy thì quá hoang đường rồi…

Nhưng nàng không biết trước khi xuyên qua, vị Hoàng Đế này còn chưa từng được nắm tay con gái, bình thường cũng chỉ tự yy, trong lòng còn chất chứa đủ ý xấu nữa. Hiện giờ đã thành Hoàng Đế, vừa mới giải quyết xong loạn trong giặc ngoài, đương nhiên phải lần lượt thực hiện những suy nghĩ nhơ bẩn kia.

- Bệ Hạ, thần thiếp thực sự sợ công pháp Thái m Bổ Dương đó..

Hoàng Hậu e lệ nói.

- y…

Dương Mộc tò mò hỏi:

- Có hại gì cho nàng sao?

- Đương nhiên là có.

Hoàng Hậu nghiêm túc nói:

- Nếu là nữ tử bình thường thì chỉ là không chịu nổi, mệt mỏi một chút, nhưng với những người tập võ như bọn thiếp lại là xói mòn nội tức. Nếu thường xuyên bị thái bổ sẽ ảnh hưởng đến nguyên khí, nội tức giảm sút.

- Nói cách khác, thi thoảng thái bổ một chút vẫn có thể phải không?

- …!!?

Hoàng Hậu hiểu rồi, Dương Mộc được nếm trái ngọt một lần sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nhưng Dương Mộc nói cũng đúng, với cảnh giới hiện tại của nàng, thi thoảng bị thái bổ một chút cũng không đáng ngại.

- Diệu Hi kia thì sao? Gần đây nàng ấy có hay tới không?

- Không có, nhưng mà… hình như khăn gấm kia là nàng giao cho Bệ Hạ?

Hoàng Hậu lập tức đoán được đầu đuôi.

Dương Mộc gật gật đầu, hắn cũng hiểu dụng ý của Diệu Hi. Căn bản chỉ muốn giật dây Dương Mộc phá hỏng tu vi của Hoàng Hậu thôi, có lẽ trong đó còn có một chút thú vui ác độc…

Hai người tắm rửa suốt một canh giờ. Nguyên nhân rất đơn giản, Dương Mộc được tắm sạch sẽ, một thân nhẹ nhõm nên tay chân cực kỳ không thành thật. Lần này xem như hắn báo được thù rồi, đến tận khi Hoàng Hậu tước vũ khí đầu hàng mới chịu đàng hoàng tắm rửa.

Ăn trưa xong, để lại Hoàng Hậu một thân mềm nhũn, Dương Mộc thần thái sáng láng đi tới Tử Thần Điện.

Thẩm An trình lên một đống tấu chương, chất thành một đống lớn muốn cao hơn đầu người.

Đây đều là tấu chương các thần tử để lại vì Dương Mộc không lên buổi triều sớm.

Dương Mộc lật lật xem sơ qua một lát. Có một nửa số tấu chương trong đó là biện hộ cho Thân Quốc, khuyên can Hoàng Đế nên tiếp kiến sứ thần Thân Quốc.

- Để những tấu chương này qua một bên. Nhớ kỹ, ghi lại rõ ràng tên từng quan viên một, sau đó để cho bộ giám sát âm thầm điều tra.

Dương Mộc dặn dò Thẩm An.

- Vâng, nô tài tuân chỉ.

- Đúng rồi, kế hoạch xây dựng Cẩm Y Vệ thế nào rồi?

Dương Mộc nhớ lại lời dặn dò hôm qua, bèn hỏi.

- Đã có danh sách rồi. Theo lời Bệ hạ, một phần lớn trong đó được rút ra từ tinh nhuệ trong quân đội, một phần khác được chọn từ thái giám trong cung tạm thời làm thay.

Dương Mộc gật gật đầu, đây cũng là lời dặn của hắn. Hắn muốn rút một chút thái giám trong cung ra làm thay, bởi vì so với những tinh nhuệ trong quân thì thái giám thiếu thứ ấy, không có hậu đại, dã tâm cũng sẽ nhỏ hơn một chút. Mà họ lớn lên từ trong cung, có thể tính là trung thành tuyệt đối, có vận mệnh gắn liền với Hoàng Đế, để cho bọn họ tạm thay cao tầng Cẩm Y Vệ cũng yên tâm hơn.

- Mau chóng thành lập Cẩm Y Vệ đi, cùng với Bộ Giám Sát âm thầm điều tra những quan viên này. Việc này qua đi, trẫm sẽ chọn tinh anh trong đó để trao chức quan.

- Vâng!

- Mặt khác, phái người thông báo cho mười hai bộ, hôm nay sẽ vãn triều.

Vãn triều?

Trái tim Thẩm An lộp bộp một cái, ý thức được muốn xảy ra chuyện gì đó. Triều hội chia làm tảo triều, trung triều và vãn triều. Có điều, mấy chục năm nay Thương Quốc chỉ tổ chức tảo triều, lần trước tổ chức vãn triều hình như là vì thảo luận chuyện đất phong của Trạch Vương và Nghi Vương…

Thẩm An không dám suy đoán ngông cuồng, lập tức theo lời tổ chức nhân thủ thông bẩm xuống dưới.

Hoàng hôn, vãn triều bắt đầu.

Mà lần này, chủ đề thảo luận là thu thuế.

Trước khi bắc phạt, Dương Mộc đã có rất nhiều ý tưởng, bao gồm từng bước cắt giảm thuế đánh vào dân chúng bình thường, giải phóng sức sản xuất, kích thích sức sống cả quốc gia.

Nhưng vì thời gian cấp bách, lại thêm quốc khố phải chịu áp lực nặng nề nên vẫn chưa thể thực hiện được.

Mà hiện giờ Dương Mộc không định cắt giảm thu thuế nữa, vì tương lai nguồn thu thuế và sức sản xuất chủ yếu của Thương Quốc không phải ở sản xuất nông nghiệp, mà là công nghiệp và thương nghiệp.

Cho nên, giảm bớt thuế nông nghiệp kích thích sức sản xuất cũng không phải quốc sách lâu dài.

Việc phải làm là giảm bớt nô lệ.

Không thể phủ nhận, hiện tại tới một phần mười nhân khẩu của Thương Quốc là nô lệ, phần lớn là thanh niên trai tráng lao lực. Nếu tính cả Trịnh Quốc sắp quy cả về Thương Quốc thì số lượng nô lệ đạt tới hơn hai mươi vạn.

Hai mươi vạn người này đủ để tăng sức sản xuất của cả quốc gia lên một bậc.

Mà làm thế nào để địa chủ chịu thả nô lệ trong tay ra chứ? Biện pháp tốt nhất chính là thu thuế.

Không phải giảm thuế, mà là tăng thuế.

Trong quá khứ, nô lệ tương đương với súc vật. Vì tránh cho bách tính phổ thông giả làm nô lệ để trốn nộp thuế thân, Thương Quốc trưng thu thuế nô lệ bằng với thuế thân, chỉ đặc biệt ân chuẩn cho các gia tộc có tước vị được miễn trừ khoản thuế này.

Mà thường là gia tộc quyền quý mới có nhiều nô lệ. Cho nên, coi như không có thuế nô lệ đi.

Vấn đề Dương Mộc đem ra thảo luận trong buổi vãn triều là muốn gia tộc có tước vị cũng phải trưng thu thuế nô lệ, đồng thời tăng khoản thuế này lên.


Bạn cần đăng nhập để bình luận