Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 296: Đàm Phán Liên Minh

Chương 296: Đàm Phán Liên Minh

=== oOo ===


- Chư vị, mời ngồi vào chỗ!

Dương Mộc phất ống tay áo, cao giọng nói:

- Đa tạ Hoàng Đế các nước đến tham gia hội minh ở Thương Quốc, cùng thảo luận đại kế cộng Thương phạt Tấn. Chư vị, Tấn Quốc nhất định phải diệt vong rồi!

Dương Mộc nói xong, sai người mang tới một tấm bản đồ.

- Chư vị, từ lần trước hội minh ở Tấn Thành, các vị Hoàng Đế đều đã biết, Tấn Quốc mang đại quân tấn công Ngụy Quốc, hoàn toàn không giống với các quốc gia khác, quân Tấn thiêu đốt nhà cửa, tàn sát dân lành, cướp bóc của cải, độc ác như sài lang! Trẫm nghe nói, sau khi quân đội Tấn Quốc vừa tiến vào lãnh thổ Ngụy Quốc, liền giết người phóng hỏa, khát máu như loài cầm thú. Loại thảm trạng này tuy rằng trẫm chưa từng nhìn thấy tận mắt, nhưng có thể hình dung ra được, cảnh tượng ấy như hiện lên ở trước mắt!

- Chính sách của Tấn Quốc là ỷ mạnh hiếp yếu, quân đội Tấn Quốc không bằng cầm thú! Quân chủ Tấn Quốc, mặt người dạ thú, độc ác, hung tàn, tội lỗi thao thiên!

- Bây giờ, vẻn vẹn chỉ trong vòng hai ba năm, Tấn Quốc lại nổi lòng tham không đáy, mượn danh nghĩa phạt Sở làm lí do, lừa gạt các nước, mang quân xâm chiếm Vương kỳ của Thiên tử!

- Các vị, quân thần Tấn Quốc đã sớm không hài lòng với vị trí bá chủ, coi người trong thiên hạ không ra gì. Chỉ khi nào toàn thể các quốc gia đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, triển khai hội minh phạt Tấn, thì nhất định có thể trừng phạt cái ác giương cao đại nghĩa, thay trời hành đạo!

Dương Mộc vừa đi vừa nói, chất giọng trầm bổng du dương, ngẩng mặt than với trời xanh kể ra tội ác chồng chất của Tấn Quốc. Hoàng Đế các nước ở hai bên trái phải, đều không phát ra tiếng nào.

Hoặc là, trong lòng từng người đều đã sớm có tính toán, thế nhưng vẫn không ai biểu hiện thái độ gì.

- Hiện giờ, Tấn Quốc đã có sự khác biệt lớn so với Ngụy Quốc năm đó, bởi vì nó không để ý lễ nghĩa, lại dám xua quân nuốt chửng cả Vương kỳ!

- Hôm qua, nó đánh hạ Ngụy Quốc! Hôm nay, nó chiếm đoạt Vương kỳ! Ngày mai, nó lại sẽ diệt một quốc gia nào đó trong số chúng ta?

- Theo như trẫm nhìn nhận, bất kỳ một quốc gia nào cũng khó có thể tránh khỏi vận rủi! Chúng ta không thể mặc cho Tấn Quốc muốn làm gì thì làm, không thể giống như con rùa rụt cổ ngồi chờ chết!

- Chư vị, chúng ta đều chịu sự kỳ vọng của các đời tổ tiên, có ngàn vạn bách tính trăm họ dựa vào, là vua của một nước được trời xanh, thần linh phù hộ. Vậy mà triều đình Tấn Quốc dám nghịch thiên mà đi, thân mang chính nghĩa chính là thiên chức của chúng ta. Chỉ cần các nước đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể tiến đến diệt trừ bạo quân, giải cứu dân chùng Tấn Quốc!

- Việc hết sức khẩn cấp, không thể đợi thêm, cần mau chóng đề ra minh ước, phát binh phạt Tấn!

Dương Mộc nói xong, dừng một chút, nói tiếp:

- Đây là lời nói từ sâu trong lòng trẫm. Tấn Quốc bạo ngược, lòng trẫm như lửa đốt, không tránh khỏi có chút mạo muội, phụng mệnh Thiên tử đưa ra lời tuyên chiếu, đề nghị chư vị đến Thương thành thương lượng, xây dựng liên quân, hợp minh công Tấn!

- Thương hoàng bệ hạ nói đúng.

- Xuất binh như thế nào?

- Chuyện này quan hệ trọng đại, cần phải thương lượng cẩn thận.

Hoàng Đế các nước vừa gật đầu, vừa nghị luận sôi nổi. Rõ ràng đều tán thành lời nói của Dương Mộc, thế nhưng đối với việc tổ chức và điều phối như thế nào, thì xuất hiện nhiều ý kiến trái chiều.

Dù sao, tình hình mỗi nước đều không giống nhau, chung quy mọi người vẫn là vì lợi ích mới đến đây, không có vị vua của nước nào chấp nhận bản thân mình chịu thiệt cả.

Đặc biệt là mấy quốc gia đã tham gia cuộc chiến phạt Ngụy, càng thêm lưu ý đến vấn đề này. Bởi vì trải qua một trận chiến với Ngụy Quốc, tuy rằng các quốc gia cũng chiếm được rất nhiều đất đai, nhưng về mặt quốc lực vẫn chưa có sự tăng trưởng. Ví dụ như tiền lương và nhân khẩu, đều cần đến một giai đoạn để khôi phục.

Nữ Đế Nguyễn Quốc ngồi ở vị trí của mình, im lặng không nói một lời, cầm chén trà trước mặt lên, dường như đang đang trầm tư nghĩ điều gì.

Dương Mộc cũng đúng lúc chú ý tới nàng, trong lòng đoán được đại khái.

Nguyễn Quốc đúng là đang rơi vào tình trạng như vậy.

Trong cuộc chiến phạt Ngụy năm đó, ngoài Tấn Quốc làm chủ lực chính, Nguyễn Quốc là một trong số những quốc gia xuất lực nhiều nhất, ngay cả vấn đề lương thảo cũng tự mình cung cấp, không để Tấn Quốc phải bận tâm. Sau đó lại diệt Chu Quốc, diệt Phong Quốc, số lượng tiền bạc trong nước tiêu hao vô cùng to lớn, dân chúng đã sớm cảm thấy mệt mỏi đối với chiến tranh.

Vào lúc này, nếu như Nguyễn Quốc lần thứ hai đảm nhiệm vị trí chủ lực công Tấn, đừng nói nàng sẽ không đáp ứng, ngay cả các đại thần và giới quý tộc trong nước cũng tuyệt đối không đồng ý.

Tuy rằng liên minh phạt Tấn có lợi nhiều hơn hại đối với Nguyễn Quốc, thế nhưng vì vậy mà gây ra mâu thuẫn trong nước, thì có chút giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm.

Dương Mộc trầm ngâm một chút, nói:

- Trẫm cũng biết, việc phạt Tấn chính là việc chung nhiều nỗi lo. Ví dụ như nên xuất đi bao nhiêu binh mã, phân phối bao nhiêu lương thảo? Sau khi công chiếm Tấn Quốc thì các quốc gia nên phân bố lợi ích, khao thưởng thế nào? Các quốc gia tiến công từ đâu, đến đâu thì dừng lại, những điều này đều cần phải thương nghị.

- Đúng vậy, Thương hoàng nói không sai. Đây là việc chung, cần phải bố trí chu đáo mới được.

- Điều này cũng chính là việc khiến chúng ta lo lắng. Các nước chúng ta chinh chiến suốt hơn hai trăm năm, việc các quốc gia kết minh cũng đã trải qua quá nhiều, có điều đa số là bởi vì nguyên nhân này nên cuối cùng dã tràng xe cát.

- Kính xin Thương hoàng đưa ra kế hoạch cụ thể, để mọi người cùng thương thảo.

Hoàng Đế các nước phụ họa, những điều Dương Mộc nói tới này, cũng là tiếng lòng của bọn họ. Nếu như có thể đạt được mong muốn trong lòng, không chỉ phù hợp với lợi ích phe mình, mà còn có thể tăng thêm một chút tỷ lệ thành công vì cuộc hợp minh phạt Tấn lần này.

Dương Mộc lắc lắc đầu, nói:

- Chư vị, hiện tại chúng ta chỉ có thể thảo luận ra một chương trình, nếu như tính toán chi li từng cái chắc chắn sẽ làm lỡ thời cơ phạt Tấn tốt nhất, sau đó lúc chiến tranh bộc phát lại xảy ra biến số, cũng không thể điều chỉnh cho tốt được. Bởi vậy, trẫm có hai đề nghị.

- Thứ nhất, các nước đồng thời xuất binh phạt Tấn, nhất định phải thống nhất hiệu lệnh, còn cần vị trí Thống soái chỉ huy. Trẫm cho rằng, Ngụy Quốc là thích hợp nhất!

Lập tức, một lão tướng đi ra cúi đầu, đồng thời cũng thi lễ đối với quân vương các quốc gia.

Nhất thời, toàn bộ đại điện lâm vào tình trạng trầm mặc quỷ dị.

Thống nhất hiệu lệnh, điều này không sai.

Nhưng mà, Thống soái chỉ huy tối cao này, là do tướng lĩnh Ngụy Quốc đảm nhiệm?

Đối với các nước phía Nam mà nói, điều này cũng chưa chắc không thể. Dù sao phe mình không có thực lực tuyệt đối, trong nước cũng không có tướng soái chỉ huy thiên tài nổi danh thiên hạ, nếu như muốn chọn ra thống soái, ai cũng giống nhau cả.

Thế nhưng, đối với mấy quốc gia láng giềng với Ngụy Quốc, thì điều này có chút khó có thể tiếp nhận.

Đặc biệt là một số quốc gia như Nguyễn Quốc, Tào Quốc và Vũ Quốc. Trong cuộc chiến phạt Ngụy năm đó, bọn họ đều từng tham dự, có thể nói điều không muốn nhìn thấy nhất là Ngụy Quốc phục hưng.

Một khi Ngụy Quốc phục hưng, tất nhiên sẽ ghi nhớ những mảnh thổ địa bị chiếm mất năm đó. Chẳng lẽ các nước còn phải trả lại những mảnh thổ địa này từng chút, từng chút một sao?

Tuy rằng, nghĩ tới việc này có không ít quốc gia, thế nhưng cũng không có vị Hoàng Đế nào mở miệng.

Bởi vì rất rõ ràng, trong số các quốc gia đang ngồi ở đây, muốn nói ai hận Tấn Quốc sâu nhất, vậy thì chính là Ngụy Quốc. Vì thế, Ngụy Quốc cũng coi như là người kiên định nhất ủng hộ cuộc phạt Tấn lần này.

Vị trí Thống soái này, ngoại trừ Thương Quốc ra, thì Ngụy Quốc là lựa chọn thích hợp nhất.

Chỉ có điều, Thương Quốc vì tránh hiềm nghi nên sẽ không đề cử chính mình ra làm Thống soái, vì vậy Ngụy Quốc cũng trở thành lựa chọn duy nhất.

- Trẫm tán thành Ngụy Quốc làm thống soái, chỉ huy minh quân.

Hoàng Đế Sở Quốc gật gù, tán thành đầu tiên.

- Như vậy, Ngô Quốc ta cũng đồng ý.

Có hai vị Hoàng Đế gật đầu, các quốc gia còn lại cũng đều tán thành.

- Trẫm có ý kiến.

Bỗng lúc này, Hoàng Đế Vân Quốc vẫn luôn luôn trầm mặc ít lời lên tiếng.

Dương Mộc quay đầu nhìn lại, Hoàng Đế Vân Quốc là một nam tử chừng ba mươi tuổi, bề ngoài cũng coi như anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang.


Bạn cần đăng nhập để bình luận