Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 393: Thiệu Quốc Nửa Mừng Nửa Lo

Chương 393: Thiệu Quốc Nửa Mừng Nửa Lo

=== oOo ===


Hắn chỉ hơi dự do như vậy, Hoàng đế các nước đều hiểu ý, nhìn về phía Dương Mộc.

Ai cũng hiểu Thiên tử chỉ là một con rối của Thương Quốc, tất cả quyết định quan trọng đều phải được Hoàng đế Thương Quốc đồng ý đã.

Trong giây lát, tâm tư của Hoàng đế các nước lại đều dao động.

Ai cũng không ngừng nghĩ xem thái độ của Hoàng đế Thương Quốc rốt cuộc thế nào.

Một mặt, trước đây Ngô Quốc phản bội liên minh, Thương Quốc đã từng thay mặt Thiên tử phát ra chiếu thư, ra sức khiển trách hành vi phản bội liên minh của Ngô Quốc, sau đó đá ra khỏi nhóm liên minh phạt Tấn, cũng nói rõ các nước đều có thể tấn công.

Mặt khác, Ngô Quốc lại là kẻ địch của Sở Quốc. Ở dưới thế cục hiện nay, Thương Quốc và Sở Quốc có quan hệ cạnh tranh, Ngô Quốc mạnh mẽ vừa vặn có thể ngăn cản được Sở Quốc, đây chính là một lợi ích đối với Thương Quốc.

Lúc này, Thương Quốc rốt cuộc sẽ lấy bên nào, bỏ bên nào đã thành câu đố đáng suy nghĩ.

Rất rõ ràng, Ngô Quốc đang đánh cược Thương Quốc sẽ lấy đại cục làm trọng.

Nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, trong lòng Dương Mộc có chút dở khóc dở cười.

Mình lấy Thiên tử sai khiến chư hầu rõ ràng như vậy sao?

Vậy game tiếp theo nên chơi thế nào?

Lá bài Thiên tử này, có phải khó dùng như thế?

Dương Mộc biết, trong bầu không khí vi diệu này, hắn đương nhiên không thể đứng ra nói chuyện, vì vậy không thể làm gì khác hơn là xoa cằm, cúi đầu cầm miếng trái cây trên bàn đưa vào trong miệng.

Cơ Hách lập tức nắm bắt được động tác này, trong lòng suy nghĩ một lát đã hiểu rõ.

- Ngô Quốc phản bội liên minh, suýt nữa đã tạo thành sai lầm lớn, trẫm tuyên bố chiếu cáo Thiên tử từ lâu, các nước cũng đều hưởng ứng, đây là chuyện không thể thay đổi lại được, không cho phép cãi lại.

Cơ Hách thản nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho mọi người khẽ bàn luận.

- Thiên tử minh giám, hành vi phản bội liên minh như thế là không thể tha được, tất cả chúng ta cho rằng Hội minh lần này phải đặt Ngô Quốc và Tấn Quốc vào cùng một chỗ, bắt bọn họ cắt đất đền tiền, để cho các nước cùng phạt.

- Khí số Ngô Quốc đã hết, phải trừng phạt nghiêm khắc!

- Lúc này, quân đội các quốc gia đang tập trung ở trong cảnh nội Ngô Quốc, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Hội minh nên tạm dừng chiến tranh, vẫn mong Thiên tử ban một đạo chiếu thư cho chúng ta, để dễ dàng bảo vệ pháp lý đại nghĩa!

Trong lòng ba Hoàng đế Mãng Quốc, Phạm Quốc và Sở Quốc đều vui mừng, nhưng trên mặt lại tỏ ra đầy căm phẫn, hận không thể nghiền xương Hoàng đế Ngô Quốc ra thành tro, sau đó trở về chia cắt Ngô Quốc.

Ngay cả như Thiệu Quốc đã trở thành quốc gia thua trận lần này với Tấn Quốc, ánh mắt quân thần cũng đều lấp lóe. Dù sao trong một năm qua, Ngô Quốc dẫn đầu tấn công Thiệu Quốc, đã nuốt vào không ít địa bàn của Thiệu Quốc, bao gồm Hoàng Thành giàu có đông đúc và quan trọng nhất cũng đang lần lượt bị bao vây tấn công, dân chúng chìm trong cảnh nước sôi lửa bỏng, chết không ít người.

Chỉ cần xác định Ngô Quốc sẽ trở thành đích ngắm cho mọi người, như vậy Thiệu Quốc chưa chắc đã không thể bắt chước Ngụy Quốc, thông qua việc hợp binh cùng các nước để phạt Ngô, sau đó cướp lại đất đai đã đánh mất.

Theo lý thuyết, dưới tình huống này, quân thần Thiệu Quốc chắc hẳn cảm thấy vui mừng, chứ không phải do dự không quyết, nửa vui nửa lo như vậy.

Tìm hiểu nguyên nhân là vì thực lực của Thiệu Quốc thật sự quá thấp.

Vốn bị nhiều kẻ địch mạnh bao vây thì thực lực của bọn họ lại mạnh thế nào được.

Bọn họ thật vất vả đánh cược một lần, đặt hi vọng xoay chuyển tình thế ở trên thân Tấn Quốc. Nhưng không ngờ Tấn Quốc đã thất bại, làm liên lụy đến bản thân Thiệu Quốc, cũng bị hai nước mạnh là Ngô Quốc và Mãng Quốc đồng thời đánh tới. Nếu không phải cuộc chiến phạt Tấn đúng lúc xuất hiện chuyển biến tốt, thu hút sự chú ý của Ngô Quốc và Mãng Quốc, đồng thời lại có Sở Quốc nhúng tay vào, thì chỉ sợ Thiệu Quốc đã sớm mất nước rồi.

Nếu lúc này Thiệu Quốc ủng hộ mấy quốc gia còn lại cùng đánh Ngô Quốc, cho dù sau đó Ngô Quốc bị diệt, sống trong kẽ hở của mấy nước lớn, chẳng phải Thiệu Quốc cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?

Cho nên Thiệu Quốc chỉ có hai lựa chọn, hoặc là cướp lại đất đai đã mất để kéo dài hơi tàn, hoặc là đuổi sói đón hổ, vẫn không thoát khỏi nguy cơ bị diệt quốc.

Hoàng đế Thiệu Quốc cúi đầu buồn chán uống một ngụm rượu, thân hình to béo giống như một quả cầu thịt, chân mày nhíu lại có cảm giác quẫn bách làm cho Dương Mộc ngồi đối diện hắn khẽ động.

Vì vậy, Dương Mộc lấy một tờ giấy rồi viết lên một hàng chữ, bảo Thẩm An đang đứng hầu bên cạnh giao cho Tăng Thập Tam phía sau.

Chỉ lát sau đã thấy một quan viên đứng bên cạnh Hoàng đế Thiệu Quốc rón rén đi tới bên cạnh hắn, sau đó ghé sát tai hắn nói một câu.

- Thật sao?!

Hoàng đế Thiệu Quốc không khỏi kinh ngạc kêu lên thành tiếng, ánh mắt chớp động, nhìn Dương Mộc ngồi đối diện.

Hành động này dẫn tới Hoàng đế của rất nhiều nước xung quanh chú ý, mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

Bản thân Hoàng đế Thiệu Quốc cũng chú ý tới điểm này, hắn xấu hổ khẽ gật đầu với mọi người, sau đó không nói nữa.

Tuy là vậy, nhưng trong lòng Hoàng đế Thiệu Quốc lại không nén được kích động.

Bước vào đường cùng gặp được hi vọng sống!

Bởi vì ngay vừa rồi, Hoàng đế Thương Quốc sai người chuyển một tờ giấy cho hắn, nội dung trên đó viết là mời hắn âm thầm gặp mặt.

Mặc dù không nói thời gian cụ thể, cũng không nói là chuyện gì, nhưng hắn là kẻ lõi đời, làm sao có thể không biết ý của Hoàng đế Thương Quốc?

Tình cảnh này nhất định là chuyện có lợi cho Thiệu Quốc!

Hắn cũng mơ hồ đoán được một ít manh mối, có xác suất rất lớn là muốn ủng hộ Thiệu Quốc. Nói vậy, sau khi Ngô Quốc diệt vong, Thương Quốc cũng có thể đúng lúc chen vào một chân, nâng cao sức ảnh hưởng ở trong khu vực.

Có Thương Quốc giúp đỡ, Thiệu Quốc thật sự có khả năng đứng vững trước kẻ địch mạnh vây quanh!

Suy đoán này làm cho Hoàng đế Thiệu Quốc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy trong lòng thoáng cái đã thoải mái hơn rất nhiều, lại giống như tảng đá lớn vẫn đè nặng trên ngực bị người ta chuyển đi, mây đen trong lòng tiêu tan, nghênh đón một ngày nắng ấm trong lành.

Đợi sau khi mọi người không còn chú ý với mình nữa, Hoàng đế Thiệu Quốc lại nhìn về phía Dương Mộc với ánh mắt xác nhận.

Dương Mộc khẽ gật đầu xem như đáp lại.

Trên thực tế, liệt Ngô Quốc vào hàng ngũ phản bội liên minh đã được hắn nghĩ sâu tính kỹ.

Thứ nhất, thông qua chuyện này để xác lập địa vị của Thương Quốc là đại quốc, để cho các nước đều hiểu rõ, Hội minh lần này vẫn đang được Thương Quốc dẫn dắt, Thương Quốc có năng lực ảnh hưởng đến bố cục trong khu vực.

Thứ hai, một khi Ngô Quốc bị đánh bại, Thương Quốc cũng không sợ thế lực của Vương triều Đại Lễ ở khu vực tây nam mất đi sự cân bằng.

Ngược lại không phải Thương Quốc có năng lực phái binh ngang nhiên chen một chân vào, mà bởi vì ở trong khu vực này còn có mấy nước nhỏ.

Ví dụ như Phạm Quốc và Thiệu Quốc.

Diện tích lãnh thổ của Phạm Quốc không nhỏ, nhưng nằm giáp biên giới tây nam, bất luận là nhân khẩu hay thực lực kinh tế đều rất thấp, thực lực quân sự càng yếu hơn, binh sĩ có thể chiến đấu trong nước tuyệt đối không vượt quá ba mươi vạn, cũng không khác với Thiệu Quốc bị vây công trước đó là mấy.

Lúc này, nếu như Thương Quốc tích cực thông thương với bọn họ, đồng thời vận chuyển đến rất nhiều trang bị vũ khí tiên tiến, thì có thể làm cho bọn họ trở thành đồng minh đáng tin của Thương Quốc ở trong cả khu vực.

Nhưng cũng không phải Dương Mộc yên tâm về bọn họ, mà điều này vốn có thể xem là một cuộc giao dịch, hắn tin tưởng những quốc gia nhỏ sẽ vì an toàn của nước mình mà cố gắng dùng giá cao mua vũ khí của Thương Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận