Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 248: Tiến Hành Đàm Phán

Chương 248: Tiến Hành Đàm Phán

=== oOo ===


Mẫn Thiện Nghị đã đoán không sai, đây quả thật là một cái cớ, hơn nữa chính là sau khi Thượng Thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Hoa bó tay hết cách mới nghĩ ra màn biểu diễn vụng về này.

Vốn dĩ, Nghiêm Hoa cũng chỉ muốn cố ý té ngã một cái, sau đó bị nói xấu một lượt, rồi an bài tội danh cho một người trong đoàn sứ thần Thịnh Quốc.

Thế nhưng, bởi vì dáng vẻ xấu mặt tự mang đến cảm giác buồn cười, vừa vặn có một chút hiệu quả bất ngờ, vì thế hắn liền thẳng thắn trực tiếp chụp mũ lên sứ thần Thịnh Quốc.

Không thể không nói, vì chụp cái mũ này mà Nghiêm Hoa cũng đã liều mạng. Phỏng chừng ngay ngày hôm sau, trò hề sẽ truyền khắp chốn quan trường Thương Quốc, trở thành một cọc trò cười không thể xóa sạch.

Dương Mộc ngồi trên long ỷ, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Pha biểu diễn này cũng quá vụng về rồi, chỉ cần hơi có chút đầu óc liền có thể nhìn ra là đang cố ý làm khó dễ những sứ thần Thịnh Quốc đó.

Đương nhiên, đây cũng không phải sợ sứ thần Thịnh Quốc nhìn thấu chân tướng mà sinh lòng bất mãn, mà là trong lòng có chút mụn nhọt, bởi vì chuyện này quả thật có chút mất mặt. Đang ở sân nhà, nhưng lại phải lưu lạc tới mức cần nhờ tới lí do xấu hổ như vậy, đây không phải mất mặt thì là cái gì?

- Được rồi, một hồi tiệc rượu đang tốt đẹp, chỉ vì một chút chuyện nhỏ như thế lại biến thành dạng gì rồi!

Dương Mộc giả vờ thiếu kiên nhẫn, phất phất tay nói:

- Lúc nãy tên sứ thần Thịnh Quốc kia cười nhạo trọng thần Thương Quốc ta, quá mức vô lễ, kéo xuống đánh đến chết, những người còn lại tiếp tục thưởng thức ca múa!

- Vâng!

Đám sứ thần Thịnh Quốc câm như hến, không dám thở mạnh một tiếng, còn có người trên trán đã chảy đầy mồ hôi, nhìn về phía người đồng liêu bị lôi ra giết bằng ánh mắt đồng tình, thương xót.

- Bệ hạ! Xin tha mạng!

Tên sứ thần Thịnh Quốc kia tên là Mẫn Hàn, hắn vốn là con cháu hoàng tộc, vừa nghe thấy chính mình sắp bị lôi ra ngoài đánh chết, nhất thời kinh hãi mà vội vã van cầu.

Còn chưa kịp chờ Dương Mộc làm ra phản ứng, Thái Tử Thịnh Quốc Mẫn Thiện Nghị nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, ý vị uy hiệp trong ánh mắt không cần nói cũng biết.

Mẫn Hàn co rụt cổ lại, lộ ra vẻ tuyệt vọng, không tiếp tục mở miệng cầu xin.

Bởi vì hắn biết, coi như là mình lại cầu khẩn thế nào đi nữa, Hoàng Đế Thương Quốc cũng sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, ngược lại sẽ bởi vậy mà chọc giận Thương Quốc, liên lụy lần hoà đàm này.

Ở Thịnh Quốc, nội bộ Hoàng tộc có sự khác biệt rất lớn.

Vì phòng ngừa phát sinh nội loạn, từ hơn 100 năm trước Thịnh Quốc đã lập xuống tổ huấn, ngoại trừ mấy người con trai của Hoàng Đế, các thành viên Hoàng tộc còn lại đều không thể tiến vào vòng quyền lực hạch tâm, bị phong đến một số nơi làm Vương.

Có thể nói là nuôi nhốt cũng không quá đáng,

Ở dưới bối cảnh như vậy, mặc dù hắn là Hoàng tộc, thế nhưng sau khi trải qua ba đời, trong nhà ngoại trừ một cái tước vị được ban, hàng năm được nhận thêm mấy chục lượng bạc cung phụng, có thể nói đã không có địa vị quá cao ở trong vòng quý tộc Thịnh Quốc.

Nếu như bởi vậy mà liên lụy đến vợ con lão mẫu trong nhà, vậy thì rất không đáng.

Mẫn Hàn bị thị vệ lôi đi, chúng sứ thần Thịnh Quốc càng thêm cẩn thận, ngậm miệng nhìn thẳng phía trước tựa như bị thứ gì đó hấp dẫn, cũng không dám phát ra một tiếng thở mạnh.

Đến ngay cả Thái Tử Mẫn Thiện Nghị cũng cười khổ trong lòng, từ lâu đã không lòng dạ nào thưởng thức ca múa, đồ trên bàn trước mặt cũng không dám động một chút.

Hắn thật sự đã bị dọa sợ rồi. Rõ ràng là Hoàng Đế Thương Quốc không hề che giấu tâm tư muốn chèn ép và làm khó dễ với sứ thần Thịnh Quốc, dù cho ngày hôm nay giết chết tất cả sứ thần, Hoàng Đế Thương Quốc đều có thể làm được.

Mà Thịnh Quốc, ngoại trừ không thể làm gì, vẫn là bất lực không thể làm gì.

- Được rồi, đều lui ra đi.

Dương Mộc thoáng ngáp một cái, vẫy lui đám vũ nữ, sau đó nhìn về phía Thái Tử Thịnh Quốc rồi nói:

- Lần này Thịnh Quốc đến đây hoà đàm, có thành ý thế nào?

Mẫn Thiện Nghị vội vã từ chỗ ngồi đứng lên, cúc cung bái nói:

- Khởi bẩm Bệ hạ, Thịnh Quốc thần nguyện kết giao huynh đệ với Thương Quốc, hàng năm dâng lên mười triệu lượng bạc tiến cống, đưa Công chúa kết thân, hai nước tạo thành liên minh.

Mẫn Thiện Nghị nói xong liền cúi đầu đứng thẳng, trong lòng thấp thỏm, lẳng lặng chờ đợi Dương Mộc nói chuyện.

Một giây, hai giây, ba giây...

Thời gian mười mấy giây trôi qua, trong đại điện hầu như nghe được cả tiếng kim rơi. Trong lòng Mẫn Thiện Nghị trở nên lo lắng, nghĩ thầm gay go.

Chẳng lẽ Hoàng đế Thương Quốc không hài lòng, ngay cả nói chuyện cũng chẳng muốn?

Phải biết, con số Phụ hoàng căn dặn chính là mười hai triệu lượng bạc.

Thoáng ngẩng đầu lên liếc về phía long ỷ một chút, phát hiện Hoàng Đế Thương Quốc đang tựa cười mà không phải cười nhìn mình.

Thứ ánh mắt này, Mẫn Thiện Nghị rất quen thuộc. Khi hắn ở Thịnh Quốc cũng thường thường đi dạo chơi phố phường, hoặc là bắt nạt mấy tên hoàng đệ, đó là một loại cười nhạo với kẻ dưới.

- Bệ hạ, không biết quý quốc có yêu cầu gì?

Dưới tình thế cấp bách, Mẫn Thiện Nghị cẩn thận hỏi dò, hy vọng có thể cứu vãn một chút bầu không khí này.

Oanh ——

Chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm thấp, nhưng đó là âm thanh Dương Mộc đánh vào long ỷ.

Nhất thời, tất cả mọi người bên trong đại điện giật nảy mình, các cung nữ thái giám đang hầu hạ đều sợ đến mức nằm rạp trên mặt đất.

Nghiêm Hoa và một đám trọng thần Bộ Ngoại giao, bao quát những vị quan đứng đầu như Khổng Thượng Hiền và Phạm Hoành Tể cũng đều vội vã quỳ xuống đất hành lễ, hô to Bệ hạ bớt giận.

Không được, không được!

Trong ấn tượng của mọi người, Bệ hạ rất ít khi nổi giận lôi đình.

Trong cơn giận dữ mà đập long ỷ, đây vẫn là lần đầu tiên.

- Huynh đệ? Bạc? Công chúa? Ha ha, muốn làm Đại Thương Quốc ta dao động sao, trẫm muốn những này để làm gì?

Dương Mộc giận dữ, nắm lên đĩa trái cây ném xuống dưới điện, nói:

- Thịnh Quốc các ngươi muốn dùng mười triệu lượng bạc, đã nghĩ để mười lăm vạn đại quân Thương Quốc ta triệt binh? Không khỏi quá ngây thơ rồi!

Ngây thơ?

Mẫn Thiện Nghị á khẩu không trả lời được.

Mười triệu lượng bạc tương đương với tiền thuế hơn nửa năm của Thịnh Quốc, nếu như tổng chi phí được khấu trừ đi, một năm quốc khố còn dư lại cũng sẽ không vượt qua năm triệu lượng.

Tương đương với việc, mười triệu lượng bạc này Thịnh Quốc cần mất thời gian hai năm mới có thể tích góp lại được.

Mà từ năm ngoái, bởi vì phải khai chiến trên cả hai tuyến với cả Động Quốc và Thương Quốc, quân phí Thịnh Quốc tiêu hao vô cùng lớn. Hơn nữa, phí dụng trợ cấp cho mấy trăm ngàn đại quân có thể nói là chuyển hết nửa cái quốc khố rồi.

Năm nay, vì xây dựng thành trì vùng biên cảnh, hơn nữa còn phải huấn luyện kỵ binh, Thịnh Quốc lại tiêu dùng số tiền khổng lồ, Tướng quân ngoài tiền tuyến hầu như mỗi tháng đều sẽ thúc giục quân lương. Vì không để rơi vào tình cảnh tài chính khốn khó, Hoàng Đế Thịnh Quốc đã thay đổi hứa hẹn khi mới thượng vị là ưng thuận không tăng thuế, giờ đây đã tăng cao thuế má lên hơn năm phần mười.

Bởi vậy, hiện tại tiếng oán thán của dân chúng Thịnh Quốc đang dậy đất, rất bất mãn và uất hận đối với triều đình. Vì thế hình tượng Hoàng Đế hưng quốc yêu dân trong lòng dân chúng trước đó, trực tiếp ngã xuống mấy cái cấp độ.

Coi như mười triệu lượng bạc mà Thịnh Quốc ưng thuận tiến cống hàng năm đó cũng là phải cắn răng, xem như một kế hoãn binh. Dù sao sau khi mất đi phần lớn quốc thổ vùng Tây Nam, khả năng tài chính và thu thuế của Thịnh Quốc cũng bị suy yếu đi rất nhiều, coi như tăng cao thu thuế, quốc khố cũng không thể nào cân bằng trở lại.

Nghĩ tới đây, Mẫn Thiện Nghị bái lạy nói:

- Bệ hạ bớt giận! Thịnh Quốc đã cố gắng hết sức ở khoản tiền tiến cống hàng năm, kính xin Bệ hạ thương hại con dân bách tính Thịnh Quốc đang rơi vào tình cảnh chiến tranh khổ cực, vạn dân nhất định sẽ khắc ghi ơn nghĩa của Bệ hạ trong tim.

- Khắc ghi ơn nghĩa trong tim?

Dương Mộc lạnh lùng trừng mắt, nói:

- Lúc trước, Thịnh Quốc các ngươi xuất binh xuôi nam, liệu đã từng nghĩ tới bách tính Thương Quốc ta chết sống thế nào? Có từng nghĩ đến bách tính trong nước không chịu nổi gánh nặng ra sao?

- Ngoại thần biết tội, thần nhất định bẩm báo phụ hoàng, dâng quốc thư khẩn cầu Bệ hạ rộng lượng tha thứ. Từ nay về sau, Thịnh Quốc không dám xuôi nam, không dám xuất binh xâm phạm quý quốc.

- Có dám hay không, không phải dựa vào miệng lưỡi nói một chút như vậy.

Dương Mộc hừ nhẹ, nói:

- Lúc Thương Quốc ta chính trực hưng tráng, thừa sức diệt Thịnh Quốc ngươi, như thế thì có thể khiến hai nước kết hợp thành một quốc gia, tự nhiên sẽ không xảy ra chiến sự, còn cần một câu hứa hẹn của quân thần Thịnh Quốc các ngươi để làm gì?

- Điều này… kính xin Bệ hạ khai ân nói rõ!

Mẫn Thiện Nghị cũng không có cách nào. Từ mấy câu nói vừa xong hắn đã nghe ra được, Hoàng Đế Thương Quốc là một người rất thực dụng, không để ý đến những hư lễ kia, dù cho quân thần Thịnh Quốc có dẫn ngựa mang bô, e rằng cũng không khiến cho vị Hoàng đế này có nửa phần hứng thú.

Lần hoà đàm này, dường như chỉ có một con đường lợi ích.


Bạn cần đăng nhập để bình luận