Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 522: Cha Và Con

Chương 522: Cha Và Con

=== oOo ===


- Ồ, ngươi không quan tâm sao?

Dương Mộc nhấp một ngụm trà, nói:

- Bởi vậy có thể thấy được, Sở Quốc ngươi đã sớm mục nát từ gốc rễ, coi như không phải Thương Quốc ta diệt các ngươi, sớm muộn gì Sở Quốc cũng sẽ bị nước khác tiêu diệt. Nguyễn Quốc, Vân Quốc, Mãng Quốc, thậm chí là Phạm Quốc đều có khả năng...

- Chính xác thì Thương hoàng Bệ hạ muốn nói về điều gì.

Hùng Mẫn Nột biểu hiện thẫn thờ.

- Hoàng Hậu của ngươi bây giờ đang cùng một vị Hoàng tử hoặc là thị vệ nào đó mây mưa ở trên giường, vậy mà ngươi còn bình tĩnh như thế?

Dương Mộc cười cợt, nói:

- Những Hoàng tử và Công chúa kia, bao gồm cả Hùng Vũ đã sớm vui đến quên cả trời đất, ngươi là chủ nhân thực tế của Sở Quốc mà vẫn ngồi yên được sao?

- Vui đến quên cả trời đất? Có ý gì?

Hùng Mẫn Nột nhíu mày, nói:

- Ý của Thương hoàng Bệ hạ là muốn hỏi, ta nên đối xử chuyện này như thế nào?

- Không sai, hai người chúng ta tuy là người ở quốc gia khác nhau, lại không cùng chung một con đường, thế nhưng không thể phủ nhận, dù sao cũng hơi nuối tiếc một chút. Sở Quốc ngươi sa ngã đến bước này, khiến trẫm thấy đau lòng.

- Đau lòng? Ha ha ha ha, thú vị, thú vị!

Hùng Mẫn Nột cười to, nói:

- Sở Quốc đã bị diệt vong, những kẻ này chỉ là một số kẻ vong quốc đáng thương mà thôi, chết hay sống đều không liên quan gì với ta, Thương hoàng Bệ hạ nên trưng cầu ý kiến của Hùng Vũ thì hơn.

- Ý kiến của Hùng Vũ, trẫm đương nhiên sẽ trưng cầu. Có điều, ý kiến của ngươi lại có chút khác biệt.

Hùng Mẫn Nột nhíu mày, chung quy không có phản bác nữa, mà nói:

- Đã như vậy, cứ giết cả đi.

Dương Mộc gật gù, đáp án này đúng là rất phù hợp với tính cách của Hùng Mẫn Nột, mặc dù đó là phi tử và nhi nữ, nhưng lại nói ra một câu bình thản như uống chén nước lọc vậy.

- Còn Khuất Đan nên xử lý như thế nào?

- Không phải Thương Quốc các ngươi đã hứa cho hắn quan to lộc hậu sao?

Thời điểm nói câu này, giọng điệu của Hùng Mẫn Nột xuất hiện gợn sóng rất lớn, mang theo một chút hừ lạnh.

Dương Mộc cũng có thể dễ dàng lý giải, dù sao lúc trước nếu không phải Khuất Đan, Sở Quốc còn có một chút đường lùi, cũng sẽ không bị bại vong nhanh chóng như thế. Từ góc độ cá nhân Hùng Mẫn Nột mà nói, Khuất Đan càng phụ sự tin tưởng của hắn, từ vừa mới bắt đầu đã coi hắn như một con rối để đùa bỡn, điều này làm cho hắn càng thêm căm tức.

- Không sai, trẫm từng hứa cho hắn quan to lộc hậu.

Dương Mộc gật gật đầu, sau đó nói:

- Có điều, tháng ngày hắn hưởng thụ quan to lộc hậu cũng nên kết thúc rồi.

- Chuyện này...

- Nói ra, trẫm còn phải cảm tạ thế lực triều đình Sở Quốc các ngươi, khiến cho chúng ta có cơ hội để lợi dụng được. Một Thiếu Khanh tư chất bình bình của Hồng Lư tự, dĩ nhiên cũng nổi lên oán giận với sự hủ bại của thế gia môn phiệt.

- Đúng vậy, tên Khuất Đan kia vốn là một hạng người bình thường, trẫm đã sớm biết, nếu như không phải sau lưng của hắn có Khuất gia chống đỡ, làm sao có khả năng lên làm Thiếu Khanh. Những năm này nếu không phải nhìn nhận hắn xử lý khá khéo léo công tác ngoại giao với Thương Quốc, thì đã sớm bị tước bỏ chức quan. Nhưng không nghĩ tới... Ha ha, đây dĩ nhiên chỉ là ý định của Thương Quốc mà thôi, một ván cờ phục sẵn mười mấy năm, khiến cho ta cực kỳ khâm phục.

Mặc dù da mặt Dương Mộc có dày thật, nhưng lúc này cũng có chút ngại ngùng, cười nhạt nói:

- Sở Quốc chính là đại quốc, trong khoảng thời gian Hội minh ở Thương Thành đã cho trẫm chứng kiến tài năng của Sở Hoàng, tự nhiên trong lòng có cảm giác nguy cơ. Mặc kệ tương lai hai nước sẽ ra sao, vẫn sẽ mai phục xuống một quả bom có tác dụng lớn.

- Bom?

Hùng Mẫn Nột cau mày lần thứ hai. Hắn phát hiện nói chuyện phiếm cùng vị Hoàng đế Thương Quốc này, dường như có lúc thật sự rất hại não.

- Đã như vậy, cứ xử tử tên Khuất Đan này đi.

Dương Mộc lạnh nhạt nói.

- Xử tử?

Hùng Mẫn Nột rất ngạc nhiên, nói:

- Thương Quốc các ngươi không phải luôn luôn ưu đãi tù binh sao, tên Khuất Đan này từng có công lớn đối với các ngươi, trước đây đã hứa ban cho hắn rất nhiều lợi ích, Thương hoàng Bệ hạ thất tín như vậy, không phải khiến cho người ta cảm thấy thất vọng sao?

- Thất vọng? Lòng Khuất Đan sao?

Dương Mộc cười gằn, nói:

- Người này cũng không phải là người hiền lành gì, bề ngoài chúng ta chính là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, hiện tại cả ngày chỉ vội vàng đi bái phỏng đại quan ở Thương Quốc, còn tư thông với đám phi tử của ngươi đấy. So với Khuất Đan bề ngoài khiêm tốn trước kia, đã giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

- Kẻ như vậy thật đáng chết! Những kẻ phản bội chủ, không có gì đáng thương cả. Hôm qua hắn có thể bán Sở Quốc ta, ngày mai liền có thể bán đi Thương Quốc, giữ lại cũng là một mầm tai họa.

Dương Mộc tự pha trà cho mình, không nói gì.

Bởi vì, trò hay chân chính còn ở phía sau.

Hai người vẫn tự mình uống.

- Bệ hạ, Sở Hầu đến.

Một tiểu thái giám bẩm báo.

- Cho vào đi!

Dương Mộc đặt chén trà xuống. Sở Hầu chính là Hùng Vũ, cũng là người có tước vị cao nhất trong Hoàng tộc Sở Quốc,. Trong mấy tháng này, hắn đã sớm bị quan chức Thương Quốc thuần hóa ngoan ngoãn rồi.

Lần này hắn đến đây, là có một chuyện rất trọng yếu.

Quan hệ đến việc, Thương Quốc có thể giải quyết triệt để vấn đề Hoàng tộc còn sót lại của Sở Quốc hay không.

- Cho Sở Hầu vào yết kiến.

- Cho Sở Hầu vào yết kiến.

- Cho Sở Hầu vào yết kiến.

Ở dưới một đường tuyên triệu của thái giám, Sở Hầu Hùng Vũ hạ thấp eo, một đường tiến thẳng vào bên trong điện.

- Thần, Sở Hầu Hùng Vũ, tham kiến Bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Bình thân!

Dương Mộc nhìn Hùng Vũ một chút, chỉ thấy trong tay hắn còn bưng theo một cái khay, nhất thời càng thêm hài lòng.

Đương nhiên, chuyện này không phải đã kết thúc.

Chỉ chốc lát sau, còn lại mấy thành viên Hoàng tộc Sở Quốc cũng đến, nơm nớp lo sợ quỳ gối bên cạnh.

- Đây là...

Hùng Mẫn Nột rốt cục không bình tĩnh được nữa.

Vốn dĩ, thời điểm Hùng Vũ vừa tới đến bên trong điện, hắn chỉ cảm thấy buồn nôn đối với loại thái độ khúm núm nịnh bợ này, vô cùng thất vọng đối với đứa con trai mà mình cố gắng bồi dưỡng nhiều năm.

Hiện giờ, sau khi nhìn thấy cái khay ở trong tay Hùng Vũ, cùng mấy thành viên Hoàng tộc Sở Quốc quỳ bên cạnh, trong lòng hắn mơ hồ cảm giác được điều gì.

- Phụ... Phụ thân...

Hùng Vũ khẽ ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy trên vầng trán của hắn, hơi lấm tấm mồ hôi hột.

Đôi tay nâng chiếc khay, cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.

Ánh mắt căn bản không dám đối diện cùng Hùng Mẫn Nột.

Mà về cách xưng hô, càng là lần đầu tiên xưng hô Hùng Mẫn Nột là "Phụ thân", mà không phải phụ Hoàng.

- Phụ thân, xin mời uống rượu.

- Uống rượu?

Hùng Mẫn Nột nhìn bầu rượu và chén ở trên chiếc khay, hai mắt co rút lại, sau đó lồng ngực chập trùng, ánh mắt như điện quay đầu nhìn về phía Dương Mộc.

- Phụ thân, việc này không liên quan đến Bệ hạ, là hài nhi tự mình quyết định.

Thấy vậy, Hùng Vũ vội vã lên tiếng, mặc dù có chút run rẩy, nhưng vẫn có thể cảm giác được hắn vô cùng kiên định.

- Vì sao lại là ngươi?

Hùng Mẫn Nột cắn răng, mạnh mẽ hỏi.

- Nước không thể có hai vua, gia tộc không thể có hai chủ. Nếu hài nhi thân là gia chủ của gia tộc Hùng thị, thì nên vì tất cả tộc nhân cân nhắc. Huống hồ bây giờ nhận được tước vị từ Hoàng đế Bệ hạ, nếu phụ thân còn sống thì tước vị này của hài nhi sẽ danh không chính ngôn không thuận.

- Một chức vị Sở Hậu đã khiến cho ngươi quý trọng như vậy?

Hùng Mẫn Nột có chút khó mà tin nổi nhìn về đứa con mình bồi dưỡng từ nhỏ này, dường như xa lạ không quen biết.

- Bệ hạ ban cho tước vị, tự nhiên là rất vinh quang, phụ thân không thể khinh thường.

Hùng Vũ lại nói:

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cõi đời này có ngàn ngàn vạn vạn người phải vất vả bôn ba mỗi ngày vì được no bụng, hài nhi may mắn nhận được tước vị, đã là người trên người, lẽ nào còn không biết đủ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận