Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 519: Đại Pháo Dự Kiến

Chương 519: Đại Pháo Dự Kiến

=== oOo ===


Hỏa dược, lần đầu tiên được khắc sâu ở trong đầu Khổng Thượng Hiền.

Đến cùng đó là loại vũ khí gì?

Nắm nó trong tay, là có thể đối đầu với liên quân sáu nước?

Nghe được cái tên này, dường như liên quan đến ngọn lửa, thế nhưng lại có thêm một chữ "dược", vì sao nghe qua không giống như một loại vũ khí.

Có thể được Hoàng đế Bệ hạ coi trọng như vậy, đồng thời khen ngợi về công hiệu đặc biệt, vậy hẳn là không thể không liên quan đến nó.

Dù sao, căn cứ theo sự hiểu biết của hắn, Hoàng đế Bệ hạ cũng không phải là một người bảo thủ, có thể nói thẳng ra sẽ nghiền ép quân đội các nước, nói bọn họ không chống đỡ được bao lâu, vậy cũng không cần nghĩ quá kỳ lạ.

Giống với năm đó khi kỵ binh xuất thế, cũng đúng là khiến cho người ta không ngờ tới.

Chỉ hi vọng rằng, thứ hỏa dược này cũng làm được điều tương tự như thế.

Ừm... Khẳng định đúng!

Trong lòng Khổng Thượng Hiền rất chờ mong, chỉ là không biết lúc nào mới có thể tận mắt chứng kiến.

Bỗng nhiên, hắn như nhớ ra điều gì đó, nói:

- Bệ hạ, vài ngày trước huấn luyện một nhóm binh sĩ Hồng Y, có phải chính là những người sử dụng vũ khí mới hay không?

- Đúng vậy! Hỏa dược chỉ là nền tảng, quan trọng nhất chính là biến nó thành vũ khí, mà loại vũ khí này chính là đại pháo.

- Đại pháo?

- Đúng thế, Bộ Khoa học kỹ thuật đã nghiên cứu chế tạo ra một nhóm đại pháo, có thể trang bị quy mô nhỏ, dự tính qua mấy tháng tiếp theo sẽ có thể đưa vào trang bị cho lục đại quân đoàn, đến lúc đó chính là thời điểm các đại quân đoàn Đại Thương ta, quét ngang đại quân thiên hạ.

Nghe lời nói ấy, trong lòng Khổng Thượng Hiền vô cùng tán thành.

Từ xưa tới nay, Thương Quốc chỉ cần xuất hiện vũ khí chiến tranh kiểu mới, như vậy nhất định có sự hỗ trợ mang tính quyết định đối với một cuộc chiến. Ví dụ như trước đây có liên nỏ, chiến xa liên nỏ, sau đó là khinh kỵ binh, trọng kỵ binh... Không có sự khác biệt gì cả, hầu như chỉ cần xuất hiện phương thức chiến tranh kiểu mới, đều sẽ khiến cho kẻ địch trở tay không kịp, bị đánh cho trọng thương.

- Về việc này, ái khanh không cần lo lắng. Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu chính là củng cố biên phòng, điều hành tốt công tác trong nước, đồng thời ổn định phát triển khu vực đất Sở, những việc còn lại cứ giao cho lục đại quân đoàn là tốt rồi.

- Vâng, vi thần hiểu rõ.

...

Sau khi Vũ Quốc tuyên bố chiếu thư, vẫn chưa gây ra náo động quá to lớn ở trong các quốc gia khác.

Ở trong mắt cao tầng các quốc gia, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Đã sớm đoán được tới từ trước.

Dù sao, nếu như quốc gia mình đặt vào hoàn cảnh của Vũ Quốc, mười phần cũng có suy xét tương tự.

Kết minh với Thương Quốc, đem tiền đặt cược ở Thương Quốc có thể giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh này.

Đương nhiên, điều này cũng nhắc nhở các quốc gia khác.

Dù sao, nó cũng mang ý nghĩa, Thương Quốc đang hoạt động cả hai tay, tích cực chuẩn bị cho cuộc chiến tranh.

Thương Quốc sẽ không có bất kỳ sự thỏa hiệp nào, chuyện sáu nước công Thương không thể tránh khỏi.

Xem như là lời cảnh tỉnh cho các nước khác.

Trong lúc Thương Quốc đang tích cực chuẩn bị ứng chiến, cùng thời điểm Công Bộ cũng tăng giờ làm việc để chế tạo đại pháo. Dựa theo ước định, trước khi sáu quốc gia tiến hành tấn công Thương Quốc, bọn họ sẽ cùng nhau thương lượng lần cuối cùng ở Nguyễn Quốc.

Trong đó, quan trọng nhất chính là quy mô xuất binh và phân chia mặt trận.

Sáu nước Ngụy, Nguyễn, Tấn, Mãng, Phạm và Vân đều tỏ thái độ.

Hấp thụ giáo huấn của cuộc hội minh phạt Tấn lần trước, lần này sáu nước đã học thông minh hơn nhiều, đồng thời ký bản cam kết, tuyệt đối không lui binh giữa đường, không vì món lợi nhỏ mà hủy bỏ đại nghiệp dở dang.

Đồng thời, cũng linh hoạt hơn về mặt số lượng binh sĩ gửi đến tham chiến.

Bởi vì các quốc gia đều có lãnh thổ liền kề với Thương Quốc, vì thế ở trong cuộc thương nghị định ra một quy củ, quốc gia nào chiếm được mảnh lãnh thổ nào thì quy về cho quốc gia đó!

Dựa vào điều này, các quốc gia cũng đều bày tỏ thái độ, hào phóng không keo kiệt.

Trong đó, Nguyễn Quốc mạnh mẽ nhất, xuất binh một trăm vạn quân.

Ngụy Quốc xuất binh sáu mươi vạn quân.

Tấn Quốc xuất binh sáu mươi vạn quân.

Mãng Quốc xuất binh năm mươi vạn quân.

Phạm Quốc xuất binh ba mươi vạn quân.

Ngoài ra, bởi vì Vân Quốc liên tiếp thất bại hai trận đại chiến, vì thế chỉ có thể tử thủ, gần như dồn toàn bộ lực lượng ở lại trong nước, nên không có năng lực tiến công bản thổ Thương Quốc, sẽ không có hứa hẹn xuất binh tham chiến.

Mặc dù như thế, nhưng cũng có hơn ba trăm vạn đại quân.

Đây là một số lượng binh sĩ khổng lồ, chỉ yếu hơn số lượng binh sĩ năm đó tham gia đại chiến phạt Tấn!

Quan trọng hơn, số lượng binh sĩ này cũng chỉ là kết quả trong một thương nghị, giới hạn thấp nhất được các nước hứa hẹn tham gia, cuối cùng ở trong quá trình đánh trận, bất cứ lúc nào các quốc gia cũng có khả năng gia tăng thêm binh lực!

Không cần hoài nghi một chút nào cả.

Dưới sức mê hoặc của thành trì và đất đai, các quốc gia sẽ cuồn cuộn không ngừng gia tăng thêm binh sĩ.

Nói cách khác, ba trăm vạn đại quân chỉ là một mức thấp nhất!

Với một nguồn sức mạnh như vậy, đặt ở bất kỳ một cuộc chiến tranh nào khác, đều là một con số khổng lồ.

Cho dù là Nguyễn Quốc, nếu phải đối mặt với số lượng kẻ địch đông đảo như vậy, cũng không nắm chắc có thể đối đầu.

Điều khiến các quốc gia có lòng tin hơn chính là, so với tình hình cuộc chiến phạt Tấn trước đây, lần này các quốc gia phái ra quân đội càng thêm tinh nhuệ, hơn nữa bởi vì hai nước sát cạnh nhau, nên có thể trực tiếp phụ trách vấn đề hậu cần.

Chuyện đó mang ý nghĩa, có thể tiến hành một cuộc chiến tranh trường kỳ.

Mà điểm lợi thế này cũng là cơ sở tự tin của các quốc gia, cũng là một chiến lược để tấn công Thương Quốc.

Vì những biểu hiện xuất sắc của quân Thương qua nhiều cuộc chiến tranh trong quá khứ, nên sáu nước đạt thành một nhận thức chung, đó là dưới tình huống không hoàn toàn chiếm ưu thế về số lượng binh sĩ, sẽ tuyệt đối không chính diện giao tranh loại chiến dịch cỡ lớn với quân đội Thương Quốc.

Điều này có nghĩa là, sáu nước có tổng cộng sáu đạo đại quân, mà mỗi một đạo đại quân không chiếm ưu thế tuyệt đối, đều không thích hợp đại chiến với quân Thương, chứ đừng nói là quyết chiến.

Đây là một kinh nghiệm được các nước tổng kết ra được.

Như vậy, nếu muốn giành chiến thắng thì phải làm sao bây giờ?

Chiến tranh trường kỳ!

Lập luận này được đưa ra bởi Nguyễn Quốc, Nữ đế Nguyễn Quốc cẩn thận tổng kết một loạt những ưu thế của Thương Quốc, không gì khác chính là quân đội mạnh mẽ, dân tâm một lòng, kinh tế thương mại vô cùng mạnh mẽ.

Ưu điểm của một cuộc chiến trường kỳ, chính là có thể làm tê liệt hoạt động thương mại của một quốc gia.

Việc này quan hệ tới lợi ích của toàn thể dân chúng một quốc gia, có thể làm cho những thương nhân kia cảm thấy đau đớn, trải qua thời gian lâu dài nhất định sẽ tạo thành đả kích trí mạng đối với Thương Quốc.

Cho nên mới nói, từ lúc vừa mới bắt đầu các quốc gia sẽ không tưởng tượng ra cuộc chiến phạt Tấn diễn ra như vậy, đạt được thắng lợi trong quãng thời gian ngắn ngủi. Mà giờ đây lại hạ quyết tâm, tiến hành một cuộc đại chiến lề mề kéo dài cùng Thương Quốc.

Thời gian tiến vào tháng tám, đầu tiên là Nguyễn Quốc và Mãng Quốc bắt đầu có hành động.

Hai nước hướng mũi thương, nhắm thẳng vào quân đoàn Thanh Long của Thương Quốc.

Bởi vì, ở quãng thời gian ban đầu, Nguyễn Quốc và Mãng Quốc dụng binh đối với Sở Quốc, vì thế có khả năng tiếp xúc nhất chính là quân đoàn Thanh Long.

Một nguyên nhân nữa chính là, đất Sở khá màu mỡ, hoạt động buôn bán trải dài cả ngàn dặm, mà hai nước đều có quân đội trú đóng, thành trì biên ải đã sớm đánh hạ, là địa phương đơn giản nhất để đánh thắng.

Mà lúc này, quân đoàn Thanh Long đã sớm điều động ba mươi vạn đại quân đi tới chiến trường Vân Quốc, tới trợ giúp quân đoàn Chu Tước.

Trên toàn bộ đất Sở cũng chỉ còn sót lại sáu mươi vạn đại quân, trong đó có ba mươi vạn là quân khởi nghĩa trộn lẫn, có sức chiến đấu tương đối thấp.

Đối mặt với thế công hung hãn của đại quân hai nước, Vệ Trung Toàn cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể tuyên bố lệnh tổng động viên, chiêu mộ binh sĩ từ dân gian.

Nhận được lợi ích từ chế độ công huân tước hoàn chỉnh từ Thương Quốc, cùng rất nhiều cuộc phản công huyền thoại trong dĩ vãng, công tác mộ binh tiến triển hết sức thuận lợi, từ trong dân chúng lựa chọn ra những thanh niên cường tráng dũng mãnh và có một chút có kinh nghiệm, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã nhanh chóng thành lập một nhành quân đội bốn mươi vạn người.

Bốn mươi vạn lính mới này, đương nhiên không phải dùng cho đại chiến chính diện trên chiến trường, mà là vùi đầu vào công tác thủ thành.


Bạn cần đăng nhập để bình luận