Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 301: Dã Chiến Đoạt Thành

Chương 301: Dã Chiến Đoạt Thành

=== oOo ===


Công Tôn Chỉ, vốn là một người Vũ Quốc, cũng coi như là quý tộc Vũ Quốc, khi đang du lịch ở Ngụy Quốc thì được tiên đế Ngụy Quốc thưởng thức, bị ủy thác trọng trách, nhiều năm qua chiến công hiển hách. Trong cuộc chiến phạt Ngụy của các nước lần trước đã có biểu hiện rất tốt, ở thời điểm mấu chốt đã dẫn đầu trận chiến rút khỏi hoàng đô, thành công bảo tồn quân chủ lực của Ngụy Quốc, có thể nói là công huân hiển hách.

Do hắn tới đảm nhiệm chủ soái, người Ngụy Quốc tâm phục khẩu phục.

Đương nhiên, quân thần Ngụy Quốc rất rõ ràng, đây là một cơ hội tuyệt vời để Ngụy Quốc phản công Tấn Quốc, mục đích hàng đầu là thu phục lại đất đai bị Tấn Quốc cướp đoạt trước đó, đương nhiên sẽ không khoanh tay nhìn xem nó bị Nguyễn Quốc đoạt trước.

Vì thế ngoại trừ hứa hẹn ba mươi vạn đại quân ở hội minh ra, mặt khác còn chuyển hai mươi vạn đại quân đi sau. Một khi ba mươi vạn đại quân tiền tuyến có sơ suất, hoặc là bị Nguyễn Quốc giành trước chiếm lĩnh lợi thế, Hoàng Đế Ngụy Quốc sẽ ngự giá thân chinh với hai mươi vạn đại quân này, chạy tới tiền tuyến trợ giúp.

Đây là mức độ chịu đựng lớn nhất sau khi Ngụy Quốc bị trọng thương.

Đêm đó, tại hoàng thành Ngụy Quốc, Hoàng Đế Ngụy Quốc và những đại thần khác ăn mừng một phen, sau đó leo lên vọng cảnh lâu, chỉ vào cảnh đèn đuốc bên ngoài, nói.

- Các ái khanh, trận chiến này các ngươi có nắm chắc hay không?

- Trong lúc này, thần cho rằng có thể dùng dân tâm, nhất định có thể thu phục lại được những vùng đất đã mất của đại Ngụy ta!

Công Tôn Chỉ xúc động bái một cái.

- Được!

Ngụy Hoàng cười ha ha.

- Đúng là hổ tướng của đại Ngụy ta! Trận chiến này là một kích của cả nước, khanh làm Đại Tướng quân lại thêm chức vị Thừa tướng vào thân, mới lợi cho việc huy động cả nước.

- Không cần như vậy.

Công Tôn Chỉ lắc lắc đầu, nói.

- Thần chỉ lĩnh quân chức, lần này huy động cả nước, Ngụy Quốc ta lại có trách nhiệm thống soái, phụ trách phối hợp các quốc gia tiến thối trong chiến sự. Mà trách nhiệm của bệ hạ và Thừa tướng nặng nề, nếu thần phân tâm, ngược lại sẽ xảy ra sai lầm, bỏ lỡ các loại sự vụ của liên quân.

Hoàng Đế Ngụy Quốc suy nghĩ một phen, vỗ tay cười to nó.

- Cũng được! Công Tôn Tướng quân chủ chinh phạt, Thừa tướng xử lý nội chính, Thái Tử chỉ huy vận chuyển lương thảo và đồ quân nhu, trẫm phối hợp chiến sự liên quân, cứ theo phân phối như thế mà làm.

- Bệ hạ sáng suốt, Ngụy Quốc có phúc!

...

Sau ba ngày, Ngụy Quốc cử hành một hồi đại điển tế thiên thanh thế hùng vĩ, diêu tế lăng tẩm tổ tiên ở phương Nam bị Tấn Quốc chiếm đoạt, thông báo thảo phạt Tấn Quốc với thiên địa, nêu ý nguyện báo thù rửa nhục, cầu khẩn trời cao bảo hộ Ngụy Quốc có thể rửa sạch nhục nhã.

Sau đó lại tiến hành đại điển, phong Công Tôn Chỉ là Đại Tướng quân, trao binh phù, bội kiếm, toàn bộ nghi trượng, thụ quyền sinh sát.

Nhất thời Ngụy Quốc sôi trào, ngày mùa hè rực cháy và niềm vui sau vụ thu hoạch đưa cả đất nước vào một bầu không khí trước chiến tranh chưa từng có.

Mấy ngày sau, Công Tôn Chỉ mang theo thân vệ tùy tùng, thánh chỉ và ấn tỷ, đi đến đại doanh trú quân ở biên cương.

Ba mươi vạn đại quân, tập kết ở nơi này.

Những binh lính này là ba mươi vạn tướng sĩ sẽ hành quân tới phúc địa của Tấn Quốc.

Phải nói đến, ba mươi vạn đại quân này được thành lập có quan hệ với Thương Quốc.

Sau chiến bại năm đó, Ngụy Quốc thất bại hoàn toàn, dân chúng vội vàng di chuyển khó kiếm kế sinh nhai, có thể nói là tự lo không xong. Công Tôn Chỉ và một đám lão thần nhân cơ hội này, lập tức dứt khoát cải cách, đặc điểm lớn nhất trong đó chính là mô phỏng theo tam đại chính lệnh của Thương Quốc năm đó.

Thứ nhất, phân toàn bộ ruộng hoang cho bách tính.

Thứ hai, cho phép nô lệ tự chuộc lỗi.

Thứ ba, ban bố (Quân chính Đại Ngụy).

Hai điều đầu tiên là để truyền vào sức sống mới cho Ngụy Quốc, điều thứ ba là nhắm thẳng vào việc kiến thiết quân đội.

Quân chính Đại Ngụy quy định, phàm là bình dân tòng quân, mỗi người sẽ được ban thưởng mười mẫu ruộng màu mỡ, nếu có quân công sẽ luận công lập thưởng.

Vào lúc đó, rất nhiều thanh niên trai tráng Ngụy Quốc nhiệt huyết sôi trào, chủ động yêu cầu đi nhập ngũ. Bởi vậy, chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi đã chiêu mộ được ba mươi vạn tinh tráng. Sau khi thao luyện, cũng không cần phải cực khổ đi khai khẩn, cảm xúc mỗi ngày đều rất mãnh liệt, thề sư thao luyện, chỉ vì thực chiến mà tồn tại.

Công Tôn Chỉ luôn luôn đắm chìm quân sự, mừng rỡ như điên.

Suất lĩnh một nhánh đại quân như vậy quyết chiến với Tấn Quốc, thế thì sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi?

Nếu như qua trận chiến này có thể thành công thu phục lại đất đai trước đó bị Tấn Quốc chiếm, như vậy Ngụy Quốc cũng coi như là dục hỏa trọng sinh.

Khi đó, cái tên Công Tôn Chỉ sẽ vĩnh viễn điêu khắc ở trên sử bi, trở thành hòn đá tảng đầu tiên trong sự nghiệp phục hưng Ngụy Quốc.

- Bên phía Nguyễn Quốc làm sao rồi?

Công Tôn Chỉ vừa đến quân doanh, liền hỏi một tên Vạn nhân tướng.

- Khởi bẩm Đại Tướng quân, năm mươi vạn đại quân tiền trạm của Nguyễn Quốc đã đóng quân ở biên cảnh Nguyễn Quốc và Tấn Quốc, đặc sứ Nguyễn Quốc đang trong quân doanh, chờ đợi thương nghị ngày xuất binh.

- Còn Tào Quốc và Lan Quốc, đã đến chưa?

Công Tôn Chỉ suy nghĩ một chút, lại hỏi một câu. Mặc dù Tào Quốc và Lan Quốc tổng cộng cũng chỉ có hai mươi vạn đại quân, thế nhưng dù ít cũng là thịt. Mà hai quốc gia này nằm ở phía đông của Nguyễn Quốc, cần phải xuyên qua cảnh nội Nguyễn Quốc mới có thể đến biên cảnh, đã đủ thấy thành ý.

Quý trọng tất cả sức mạnh phản Tấn, đây chính là ý nghĩ trong đầu Công Tôn Chỉ hiện nay.

- Hai nước này cũng đã xuất phát từ một tháng trước, bởi vì không có nỗi sầu lo lương thảo, tốc độ hành quân vẫn tính là nhanh, cũng đã sớm đến biên cảnh. Chỉ là, dường như hai nước hơi bất hòa, quân doanh cách nhau rất xa, mấy ngày trước còn đại náo một hồi.

Đại náo một hồi?

Công Tôn Chỉ hơi kinh ngạc, trong lòng thầm nói, cũng dâng lên một chút sầu lo.

Dù sao Lan Quốc và Tào Quốc cũng là nước láng giềng, trong những năm gần đây có chút ma sát và chiến tranh nhỏ là chuyện rất bình thường. Thế nhưng, từ sau khi hội minh ở Thương thành, hai nước đã có cùng chung mục tiêu nên phải yên tĩnh hơn một chút mới đúng, không nghĩ đến vẫn có ngăn cách và ý kiến lớn như vậy.

Trên chiến trường, sự hợp tác giữa các quân đoàn là rất trọng yếu, tiếp tục như vậy sẽ không tốt đối với toàn bộ đại nghiệp phạt Tấn.

- Hi vọng sẽ không ảnh hưởng gì tới cuộc chiến phạt Tấn lần này.

Công Tôn Chỉ thở dài một hơi. Với chuyện này, mấy ngày nữa phải tự mình đi nơi đóng quân hai bên, trực tiếp gặp mặt thương nghị mới được.

Ngay đêm đó, Công Tôn Chỉ viết một phong thư, sai người đưa tới trụ sở hai quân.

Liên tiếp ba ngày sau đó, hắn đều cẩn thận an bài, triệu tập các tướng lĩnh sắp xếp quân vụ, đồng thời phát huy chức trách thống soái, thông báo cho đại quân Nguyễn Quốc, Tào Quốc và Lan Quốc, ước định thời gian cùng nhau xuất kích.

Ngày mùng 3 tháng 10, vào lúc sáng sớm.

Sương mù dày đặc vẫn không tiêu tan, tiếng kèn lệnh cao vút vang vọng khắp nơi.

Tiếp đó là tiếng trống trận hưởng ứng, các tướng lĩnh to nhỏ khắp nơi đều tự mình chạy đến soái trướng.

Điểm tướng xong xuôi, Công Tôn Chỉ đứng trước soái án, ánh mắt đảo qua hơn ba mươi Vạn nhân tướng đang ngồi ở trước mặt, vung tay lên.

- Chư vị tướng quân, bệ hạ quyết ý thảo phạt Tấn Quốc, ngày người Ngụy báo thù đã đến!

- Thảo phạt Tấn Quốc! Báo thù rửa nhục!

Các vị tướng quân ngồi ở đây đều gầm lên giận dữ.

Công Tôn Chỉ rút ra lệnh tiễn.

- Hai canh giờ chuẩn bị nhổ trại, buổi trưa ăn chiến, giờ Mùi xuất phát! Toàn quân trang bị nhẹ nhàng, tiến quân thần tốc. Trong vòng ba ngày, nhất định phải đến phòng tuyến của Tấn Quốc!

- Tuân lệnh!

Các tướng sĩ mặt mũi phấn chấn, một tiếng hô lĩnh mệnh liền nhanh chân vội vã tản đi chuẩn bị.

Sau giờ Ngọ, ba mươi vạn đại quân mở ra quân doanh. Bởi biên cảnh vốn là cảnh nội Ngụy Quốc, vì thế căn bản không có gò núi cách trở gì đó, các tướng sĩ hiểu rất rõ địa hình, một đường xuất phát, giống như một con Cự Long nhìn không thấy đầu, hành quân về hướng đông.

Cảnh như thế này cũng phát sinh ở biên cảnh Nguyễn Quốc.

Quân Nguyễn có năm mươi vạn quân tiền trạm, thêm vào hai mươi vạn của Tào Quốc và Lan Quốc, tổng cộng là bảy mươi vạn đại quân, đều hướng về phía trụ sở quân Tấn.

Trên thực tế, hai đường đại quân đều không có thành trì mục tiêu để tiến công, bởi vì Tấn Quốc biết được tin tức này đã sớm có chuẩn bị, bất kể là phương nào, trận đại chiến đầu nhất định là dã chiến mà không phải công thủ chiến.

Trong lòng Công Tôn Chỉ rất rõ ràng, trận chiến với quân Tấn lần này không ở việc tranh cướp một thành hay một vị trí nào đó, mà là đại quân dã chiến. Chỉ cần tiêu diệt chủ lực dã chiến của quân Tấn trong một lần, mấy chục tòa thành trì sau đó sẽ trở thành tiền hàng phủ khố không đề phòng, chiếm cứ dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần thắng trên hai trận, tất cả thành trì của Ngụy Quốc bị Tấn Quốc chiếm đoạt sẽ có thể đoạt trở về.

Trước tiên dã chiến sau đó lấy thành, đây là đấu pháp của Thương Quốc. Cho tới nay, Công Tôn Chỉ vẫn luôn có hứng thú đối với quá trình Thương Quốc quật khởi. Vào lần hội minh ở Thương thành lần này, hắn đã phái người sắp xếp lại toàn bộ chiến sự to nhỏ khi Thương Quốc quật khởi đến nay, phát hiện đây là biện pháp có hiệu suất cao nhất để công diệt một quốc gia.

Đặc biệt lúc quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Bạch Hổ tấn công Động Quốc, đã biểu diễn phương pháp dã chiến đoạt thành một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Lần này tấn công Tấn Quốc cũng giống như vậy, nếu như dùng chiến pháp cũ chiếm từng thành từng thành một, như thế sẽ cắt đứt oai thế gió thu cuốn hết lá vàng. Mà điều căn bản của hội minh chính là thừa thế xông lên công phá Tấn Quốc, mà không phải lề mề đối lập.

Phương pháp này, cũng bị Công Tôn Chỉ nhận định là chiến pháp chủ yếu của liên quân.


Bạn cần đăng nhập để bình luận