Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 483: Mật Thư

Chương 483: Mật Thư

=== oOo ===


Mạnh Hỏa vô cùng lo lắng.

Trên thực tế, trước đây từ khi Hoàng đế Bệ hạ lựa chọn để cho Đại Hoàng tử làm cộng sự với hắn, trở thành giám quân của đội ngũ này, số phận của hắn đã bị buộc chung với Đại Hoàng tử Vân Nghị.

Nếu như Đại Hoàng tử trở thành người kế vị, ngày khác đăng cơ làm đế thì hắn chính là tòng long chi thần.

Nếu Nhị Hoàng tử Vân Câu đăng cơ, hắn chính là kẻ thù chính trị, chuyện tước đoạt quyền hành là tất nhiên, thậm chí có nguy cơ xét nhà, mất đầu.

Trước sau chênh lệch cũng chỉ mười mấy hơi thở.

Hoàng đế Bệ hạ đang còn khỏe mạnh, lại cân nhắc đến việc thiên hạ đang gió nổi mây vần, Hoàng đế đời kế tiếp nhất định phải là người đặc biệt xuất sắc nhất mới có khả năng dẫn dắt Vân Quốc càng ngày càng cường thịnh, cho nên mới chậm chạp không quyết định chuyện lập Thái tử.

Bây giờ, hai vị Hoàng tử cũng đã gần ba mươi tuổi nhưng vẫn không biết phụ hoàng rốt cuộc có suy nghĩ gì.

So sánh ra, Đại Hoàng tử Vân Nghị vẫn có lòng nhân đức hơn so với Nhị Hoàng tử Vân Câu, hành vi vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, cũng rất hiếu thảo, đây cũng là điểm khiến Mạnh Hỏa tương đối vui mừng. Một Hoàng tử có tình có nghĩa trở thành người kế vị, tương lai tất nhiên sẽ không bạc đãi hắn.

Phong mật thư này lại cho Mạnh Hỏa một vấn đề nan giải.

Sau khi đọc thư nhiều lần, xác nhận trong đó không che giấu tin tức gì, Mạnh Hỏa đặt xuống bàn rồi ngồi một mình lặng lẽ uống trà.

Thật lâu sau, hắn cuối cùng đứng dậy, đi đến trong lều của Đại Hoàng tử Vân Nghị.

Sau khi hành lễ xong, Mạnh Hỏa đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đưa lá thư cho Vân Nghị.

Vân Nghị lại thản nhiên nhìn một chút, nhưng không có mở mật thư ra.

Hai người đều im lặng! Sau một lát, Mạnh Hỏa khẽ thở dài nói:

- Thần già rồi, nói vài ba câu cũng không thể thuyết phục được điện hạ. Nhưng lần này thần nhận được mật thư trong nhà, điện hạ không thể lại chờ đợi được nữa, thần thấy chuyện này tất nhiên nên nói với ngài một câu là tốt nhất.

- Ý của Đại Tướng quân là?

- Điện hạ, ngài nhất định phải xem mật thư này.

Mạnh Hỏa mở lá thư ra, đặt ở trước mặt Đại Hoàng tử Vân Nghị.

- Đây là thư nhà của Đại Tướng quân, cũng phải xem sao?

Vân Nghị có chút nghi ngờ, ngẩng đầu lên.

- Điện hạ xem thật kỹ đi, thế gian có thể có thư nhà như vậy sao?

Vân Nghị nhíu mày, nhìn kỹ một lần vẫn lắc đầu nói:

- Ta thấy bình thường không có gì lạ, không nhìn ra có điểm gì khác thường cả.

- Điện hạ bình tĩnh, nghe lão thần nói một câu đi!

Vẻ mặt Mạnh Hỏa vốn lạnh lùng nghiêm nghị, thấy Đại Hoàng tử dầu muối đều không nhận thì lập tức có chút nóng nảy.

- Đại Tướng quân cứ nói.

Thấy dáng vẻ Mạnh Hỏa như vậy, Vân Nghị cũng nghiêm mặt nói.

- Điện hạ lại nghĩ xem, tại hạ có thể được xem là hạng người lương thiện thẳng thắn hay không?

- Đại Tướng quân lương thiện thẳng thắn, từ trước đến nay Vân Nghị đều biết.

- Được! Lấy tính cách của tại hạ, nếu chỉ là thư bình thường sẽ không để ý tới. Nhưng tộc đệ gửi mật thư, điện hạ chẳng lẽ không suy nghĩ nó có ẩn ý gì sao?

- Ý của Đại Tướng quân là?

- Theo tại hạ phỏng đoán, có ít nhất hai khả năng. Thứ nhất, bệ hạ có đánh giá mới về tình hình trong triều. Thứ hai, lần này bệ hạ tới tiền tuyến tuần tra là hạ quyết tâm lập người kế vị, bằng không bệ hạ không có khả năng đi tới trước tiền tuyến, lại còn tế cáo trời đất. Đây rõ ràng là xem trận chiến này trở thành cơ hội quật khởi của Vân Quốc, thề phải đánh thắng Sở Quốc, đồng thời nhân cơ hội này lựa chọn một trong hai vị điện hạ, thành lập uy quyền cho người kế vị sau này.

- Phụ hoàng lại muốn tới tiền tuyến? Sao Đại Tướng quân có thể xác định được điều này?

Vân Nghị đột nhiên vui mừng.

- Trong mật thư đã nói, bệ hạ tự nhiên bị cảm lạnh nhưng không đáng lo ngại. Chỉ có điều, người tộc đệ của thần viết câu này có mục đích là gì? Tình hình sức khỏe của bệ hạ thế nào, không phải là chuyện thần tử có thể trắng trợn bàn luận ở trong thư. Nhưng kết hợp với tình hình sức khỏe của bệ hạ trong mấy năm nay, chẳng lẽ ngài không cảm thấy có gì kỳ lạ sao? Tại hạ tổng cộng nhận được hai bức mật thư, bức mật thư vừa cho điện hạ xem là mới nhận được một canh giờ trước, mà sau đó còn nhận được một phong thư khác, tuy chỉ có nói linh tinh nhưng trong đó lại biểu đạt ý là bệ hạ muốn tới tiền tuyến, ngự giá thân chinh là không thể nghi ngờ.

- Như vậy... có gì kỳ lạ? Mong rằng Đại Tướng quân dạy ta!

Vân Nghị nghiêm mặt nói.

- Trước cuộc đại chiến lần này, điện hạ chắc hẳn đã biết được Hoàng đế Bệ hạ đã mắc bệnh, tuy nói là vì công kích Sở Quốc, chuyện lớn như vậy đã che giấu hơn nửa bệnh tình. Nhưng từ trong thư của tộc đệ thần có thể thấy được, sức khỏe của bệ hạ không quá tốt, thậm chí cũng có thể lập tức phát bệnh, có lẽ ngự giá thân chinh là muốn sớm giải quyết chuyện lớn Sở Quốc, đồng thời tính toán hậu sự của mình.

- Nói cách khác, bây giờ tất cả suy đoán và thế cuộc, đều thành lập ở trên có sở bệnh tình của phụ hoàng.

Vân Nghị nhíu mày, nói:

- Nếu như phụ hoàng phát bệnh, hoặc nói bệnh cũng không nhẹ, như vậy tiền tuyến sẽ thế nào? Nếu như phát bệnh trên đường, khó có thể chống đỡ... Không, lấy sự anh minh của phụ hoàng, nhất định đã nghĩ ra cách giải quyết tốt hậu quả, phụ hoàng hành động như thế có nghĩa là tình hình trong triều sẽ lập tức thay đổi...

- Không sai!

Mạnh Hỏa thấy Vân Nghị hiểu được thì lập tức vui mừng.

- Đã lập tức đến lúc mấu chốt trong việc tranh đoạt vị trí Thái tử, điện hạ tuyệt đối không thể chậm chạp, chú ý tới tình hình cuộc chiến trước mắt như mọi khi nữa.

- Không để ý tới cuộc chiến trước mắt, vậy ta nên...

- Điện hạ có thể suy nghĩ xem, Nhị Hoàng tử đang làm gì.

Mạnh Hỏa thản nhiên nói.

- Nhị Hoàng tử... Hoàng đệ hắn đang...

Bỗng nhiên, Đại Hoàng tử mở to hai mắt, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ hoang mang và đầy chấn động.

Trong lòng hắn cũng không bình tĩnh được nữa.

Hắn hiểu rất rõ Mạnh Hỏa nói vậy là có ý gì.

Từ khi còn bé đến bây giờ, hắn đã biết mình là Đại Hoàng tử, mình có một hoàng đệ, được phụ hoàng và mẫu hậu giáo dục nên vẫn chăm sóc cho đệ đệ ruột thịt cùng một mẹ kia.

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, giữa huynh đệ hai người có thêm một phần ngăn cách như có như không.

Ngăn cách này đến từ vị trí Thái tử.

Đồng thời còn có những văn thần võ tướng và mưu sĩ luôn xoay quanh bên cạnh hai vị Hoàng tử.

Tất cả những thay đổi này làm cho hắn không biết nên theo ai.

Hiếu thuận với người trên, nhường nhịn người dưới đối với hoàng gia dường như là một chuyện đặc biệt quan trọng, nhưng căn bản lại không tồn tại.

- Điện hạ, Thương Quốc đã tấn công Sở Quốc, Mãng Quốc và Phạm Quốc đều có hành động, so sánh ra thì Vân Quốc chúng ta nhận được lợi ích là nhỏ nhất, tự mình gánh vác mấy chục vạn đại quân, cả mảnh đất màu mỡ của Sở Quốc lại không có phần của chúng ta, đây mới là chuyện cấp thiết nhất trong cuộc chiến lần này. Bệ hạ ngự giá thân chinh cũng là vì thế, bên cạnh Nhị Hoàng tử có không ít mưu sĩ, nhất định cũng có thể hiểu được.

- Vân Câu... hắn sẽ làm gì?

- Điện hạ thấy thế nào?

- Hắn sẽ phát động một trận chiến với quy mô lớn nhất từ trước tới nay, cố gắng hết sức chiếm đoạt càng nhiều thành trì càng tốt. Bất kể thế nào, nếu làm càng thêm xuất sắc hơn chúng ta thì càng tốt.

- Xem ra điện hạ còn chưa có hồ đồ.

Mạnh Hỏa gật đầu, nghiêm túc nói:

- Đây là một cơ hội quan trọng của điện hạ nên nhất định phải nắm chặt, liên quan đến vị trí Thái tử, liên quan tới tính mạng của ngàn vạn người, vẫn mong điện hạ đưa ra quyết định.

Thật lâu sau, Vân Nghị nhìn về phía trước, trong mắt hiện ra vẻ kiên nghị, siết chặt nắm đấm.


Bạn cần đăng nhập để bình luận