Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 245: Quân Chế Và Sản Năng

Chương 245: Quân Chế Và Sản Năng

=== oOo ===


Chiêu mộ tân binh?

Dương Mộc cảm thấy có chút mịt mù, vì vậy nói:

- Lão Thừa tướng có thể nói cụ thể một chút được không?

- Lão thần bất tài, cá nhân cho rằng Đại Thương nên điều chỉnh lại binh chế.

Phạm Hoành Tể bái lạy một cái, từ trong ống tay áo lấy ra một phong tấu chương, nói:

- Việc này lão thần sớm đã có ý nghĩ. Ba năm trước, binh sĩ quân Thương ta chỉ có một vạn người, Vệ Trung Toàn là Đại Tướng quân, ba năm qua vẫn cứ như vậy, nếu như muốn chiêu mộ tân binh với quy mô lớn thì trước tiên phải thay đổi trên quân chế.

Dương Mộc tiếp nhận tấu chương, nhìn kỹ.

Trên tấu chương chủ yếu nói về số lượng quân sĩ và vấn đề chức vị.

Cũng là nói sau khi quân đội mở rộng thì làm sao để chỉ huy trở nên có trật tự.

Đây đúng là một vấn đề rất lớn.

Kỳ thực, thời điểm hậu thế bàn luận về vấn đề quân chế ở cổ đại thì thường sẽ quên đi vấn đề này, thế nhưng trong trường quân đội chính quy thường sẽ tiến hành nghiên cứu sâu hơn.

Vì thế mới có tập đoàn quân. Ví dụ như trong tiến trình quân đội hiện đại của Trung Quốc, rất nhiều bộ đội đã hủy bỏ đi biên chế Sư, ngay cả quân đội đều biến thành tập đoàn quân, phương thức tác chiến trực tiếp từ Sư đoàn đã biến thành Lữ doanh.

Như vậy càng lợi cho sự chỉ huy, thích ứng với chiến tranh hiện đại.

Hiện tại Thương Quốc cũng đang đối mặt với vấn đề quân chế.

Nhưng không phải là phía dưới quá cồng kềnh mà là quá lơ là.

Ví dụ như, Quân đoàn Thanh Long hiện nay có năm vạn binh sĩ, thế nhưng ngoại trừ Vệ Trung Toàn thì chức vị tối cao chính là Tam Thiên nhân tướng, tương đương với một mình Vệ Trung Toàn ít nhất phải chỉ huy đến mười lăm Tam Thiên nhân tướng.

Tất cả những chuyện này đều là vì lúc Thương Quốc lập quốc thì quy định trong quân đội quan quân chia làm Thập phu trưởng, Thập trưởng, Bách phu trưởng, Thiên nhân tướng, Tam Thiên nhân tướng, Đại Tướng quân.

Chế độ như vậy vẫn dùng đến hiện tại, sau khi số lượng quân đạt đến quy mô lớn đã thể hiện ra tai hại.

Tuy rằng chỉ là một chi tiết nhỏ, thế nhưng ở trên chiến trường, có thể sẽ là trí mạng.

- Mấy ngày nay, Đại Tướng quân Vệ Trung Toàn vẫn đang ở trong Hoàng thành, ngày mai trẫm sẽ tuyên hắn vào cung, thương nghị việc này. Lão Thừa tướng cũng chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ cùng thảo luận

- Vâng, lão thần tuân chỉ ——

...

Ngày thứ hai, cùng Diệu Hi triền miên đến hơn giờ ngọ, Dương Mộc mới đứng lên từ trong ôn nhu.

Mãi đến khi Cơ Linh Nhi ở bên ngoài nhắc nhở, hắn mới nhớ tới ý chỉ đã hạ tối hôm qua, để cho Vệ Trung Toàn và các tướng lĩnh đến Tử Thần Điện chờ đợi từ rất sớm, hiện tại phỏng chừng đã gần hai canh giờ.

Dương Mộc rất xấu hổ khi đến muộn.

Cũng may các tướng lĩnh vẫn chưa có lời oán hận hay bất mãn gì, nhìn thấy Dương Mộc tiến vào đại điện, đều quỳ lạy hành lễ.

- Các vị Tướng quân, luân phiên chinh chiến gian khổ rồi!

Dương Mộc giơ tay, ra hiệu bọn họ đứng lên, tiếp theo nhìn về phía Phạm Hoành Tể ở một bên, để hắn đem lời nói hôm qua nói lại một lần.

Quả nhiên, Phạm Hoành Tể vừa nói, các tướng lĩnh đều gật đầu không ngừng, nói rằng rất có đạo lý.

Trải qua hơn một canh giờ thảo luận, bắt đầu định ra cải cách quân chế.

Cơ sở trong quân đội biến hóa không lớn.

Thế nhưng trên Tam Thiên nhân tướng sẽ có thêm Vạn nhân tướng.

Trên Vạn nhân tướng là Đại Tướng quân, không có biên chế cụ thể, có thể căn cứ tình huống thực tế mà xác định.

Chủ tướng của ngũ đại quân đoàn đều gọi chung là Đại Nguyên soái.

Đại Nguyên soái và Đại soái tuy chỉ kém nhau một chữ, thế nhưng hàm nghĩa trong đó cũng sai lệch đi quá nhiều.

Đại soái, lúc thời chiến sẽ được tạm thời thiết lập, làm tổng chi huy tam quân, cao hơn cả Đại Tướng quân.

Thế nhưng từ "Đại Nguyên soái", đây vẫn là từ lần đầu xuất hiện ở thế giới này.

Có lẽ trong lòng Dương Mộc có một loại tình kết với Đại Nguyên soái, luôn cảm thấy đủ phong cách nên đánh nhịp, xác định chỉ huy tối cao của ngũ đại quân đoàn sẽ xưng là Đại Nguyên soái.

Cân nhắc về việc tăng cường quân bị sau này, động một chút là hơn chục vạn đại quân, Đại Nguyên soái tất sẽ gặp chỗ sai hoặc là thế lực quá lớn, Dương Mộc lại bố trí Phó Nguyên soái và Đốc quân. Phó Nguyên soái là một bổ sung, Đốc quân chủ yếu phụ trách công tác tuyên truyền, tương đương với hệ thống chính ủy ở hậu thế.

Ngũ đại quân đoàn, nhân viên ở một bên tiêu hao lại có một bên bổ sung, hiện tại tổng cộng có khoảng hai mươi lăm vạn người.

Trưng binh chia làm hai bước, năm thứ nhất sẽ mở rộng ngũ đại quân đoàn đến năm mươi vạn người. Nói cách khác, so với cơ sở bây giờ thì đã gia tăng gấp đôi.

Năm thứ hai, dân chúng ở Quận Sơn m, Quận Sơn Dương và Quận Trung Khôn đã bước đầu bị đồng hóa, có thể bắt đầu chiêu mộ binh lính mới nhập ngũ. Có hơn hai ngàn vạn nhân khẩu truyền vào, Thương Quốc rất nhanh là có thể chiêu mộ một nhóm binh sĩ lớn, mở rộng binh lực quốc gia đến trăm vạn.

Đến lúc đó, mỗi một quân đoàn của ngũ đại quân đoàn đều sẽ có hai mươi vạn người.

Căn cứ vào áp lực này, đang lúc thương lượng Dương Mộc đã tuyên Thượng thư Công Bộ Trần Hữu và Thượng Thư Hộ Bộ Triệu Huyền vào cung, thăm hỏi một chút về việc chế tạo binh khí và vấn đề cung cấp hậu cần.

Trải qua một phen thống kê và mưu tính, thuế ruộng coi như là đầy đủ, dù sao cũng thu được một một trăm năm mươi triệu lượng bạc từ Động Quốc, ngoại trừ mấy hạng mục ở ngoài thì bây giờ toàn bộ quốc khố còn có hơn một một trăm ba mươi triệu lượng bạc, chống đỡ tăng cường quân bị cho hai mươi lăm vạn đại quân vẫn là thừa sức.

Thế nhưng nhân thủ bên Binh Bộ lại có chút không đủ.

Theo lý thuyết, Binh Bộ là bộ có nhiêu nhân số nhất trong mười hai bộ, thế nhưng nhân thủ có thể phân phối để rèn đúc quân giới chỉ có mấy ngàn người, mà việc đúc binh đao và mâu trong đó chỉ có hơn năm trăm người.

Năm trăm người, bình quân một tháng cũng chỉ có thể là rèn ra được một vạn năm nghìn binh khí, trong này còn bao gồm việc phải thay đổi binh khí cũ nát cho các tướng sĩ trên tiền tuyến, nếu tính như vậy thì một năm phải rèn đúc được mười vạn kiện binh khí dùng để tăng cường quân bị đã là tốt lắm rồi.

Đây mới chỉ là binh khí cho một nhóm binh sĩ, nếu như tính cả nỏ tay, liên nỏ, khí giới công thành, chiến xa liên nỏ, kỵ binh, khiên chắn, giáp trụ… Có thể thấy mỗi phương diện đều thiếu người, lấy tình huống bây giờ mà nói, Kỳ Lân Quân nếu muốn mở rộng thêm năm vạn người trong vòng một năm thì đã khó lại càng thêm khó.

Càng bất đắc dĩ chính là muốn giải quyết vấn đề này, cũng không phải chỉ cần trực tiếp tăng cường nhân thủ của Công Bộ là được, trong này còn bao gồm vấn đề sản năng. Ví dụ như xưởng sắt thép tổng cộng có một nhà máy như vậy, quy mô cũng lớn như vậy, nhưng sắt thép sản xuất ra lại có hạn, không có thép luyện thì làm sao chế tạo binh khí.

Vậy thì mở rộng sản xuất sắt thép là được rồi?

Cũng không phải!

Xưởng sắt thép muốn sản xuất ra thép luyện, trước tiên cần phải có nguyên liệu. Khi chưa chiếm đoạt Động Quốc thì nguyên liệu chủ yếu đến từ quặng sắt của Quận Long Hưng, cũng chính là quặng sắt trước kia của Thân Quốc. Sau khi thông thương với các quốc gia lại tiếp nhận lượng lớn quặng sắt dùng để chống đỡ tiền hàng, nếu coi đây là cơ sở thì Thương Quốc mới có thể trong thời gian ba năm, chế tạo ra trang bị cho hai mươi lăm vạn đại quân.

Hiện tại, trong thời gian hai năm cần phải hoàn thành được sản lượng thép gấp ba lần, đây đương nhiên là vấn đề không nhỏ.

Cũng còn tốt, điều đáng an ủi chính là trong ba quận là Sơn m, Sơn Dương, Trung Khôn đều có quặng sắt, sau khi cẩn thận khai thác mấy tháng thì xưởng sắt thép đã có quặng sắt vận chuyển đến cuồn cuộn không ngừng.

Lúc này, Dương Mộc hạ chỉ để cho Công Bộ chiêu mộ lượng lớn nhân thủ, tăng thêm nhân thủ rèn đúc binh khí.

Đồng thời gia tăng cường độ, đốc thúc khai phá các quặng. Lúc Bộ Công thương giao dịch với các quốc gia thì thu mua nhiều quặng sắt một chút, mưu cầu có thể đem toàn bộ xưởng sắt thép mở rộng ra.

Sau đó lại giữ lại Vệ Trung Toàn và mấy tướng lĩnh cùng ăn tối, thương nghị một chút nên xử lý chuyện về Thịnh Quốc thế nào.

- Bệ hạ, vi thần có một chuyện muốn bẩm báo với bệ hạ, khẩn cầu ân chuẩn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận