Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 236: Vương Ưng Kinh Hoảng

Chương 236: Vương Ưng Kinh Hoảng

=== oOo ===


Sau khi tế điển bắt đầu, Lễ Bộ liền tuyên đọc một bài tế văn dài dòng vô vị.

Dương Mộc nghe mà muốn ngủ, không tự chủ được đưa mắt đến trên người các vương công quý tộc của Động Quốc đang ở trên tế đàn.

Điều đáng nói tới chính là hiến tù binh cũng phân cấp bậc.

Hoàng đế Động Quốc, Hoàng Hậu, Hậu phi, Hoàng tử Công chúa, Thân vương là quần thể chủ yếu của lần hiến tù binh này, do đó các thành viên quan trọng trong hoàng tộc sẽ tách biệt với các vương công quý tộc, bị sắp xếp quỳ ở trên tế đài.

Tổng cộng có khoảng hơn hai trăm năm mươi người.

Hậu phi đã chiếm một nửa.

Khiến người ta kinh ngạc nhất là có rất ít Hoàng tử, tổng cộng mới có mười mấy người.

Vậy thì không bình thường, Hoàng đế Động Quốc là một người hơn năm mươi tuổi, lại có hơn một trăm phi tần như hoa như ngọc, Hoàng tử lại chỉ có mười mấy người?

Cũng không phải tu luyện Trường Xuân Công giống như hắn, xem như tỉ lệ chết trẻ cực cao đi nữa thì cũng cực kỳ không bình thường.

Dương Mộc nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, hỏi Cơ Linh Nhi bên cạnh.

Toàn bộ công việc hiến tù binh, trước đó đều là do nữ quan đế lệnh Cơ Linh Nhi câu thông với Lễ Bộ, nguyên do trong đó nàng hẳn là rõ ràng nhất.

Trải qua một phen dò hỏi đơn giản hắn mới biết thì ra ở trên đường đi, những Hoàng tử kia được nuông chiều từ bé nên không thể chịu được vất vả, bị bệnh nặng, có kẻ ăn nói ngông cuồng, đều đã bị quân đoàn Thanh Long xử quyết tại chỗ. Hơn nữa mấy năm trước, các vị Hoàng tử Động Quốc minh tranh ám đấu đã chết đi một nhóm, cho nên Hoàng tử bị mang về cũng chỉ có mười mấy người.

Dương Mộc trầm tư. Xem ra triều đình Động Quốc bề ngoài thì gió êm sóng lặng, nhưng trên thực tế lại là sóng ngầm cuồn cuộn.

Thương Quốc sẽ không có vấn đề này. Bởi vì sau khi hắn đi tới thế giới này, điều thứ nhất làm chính là lôi kéo bách tính bình thường để chèn ép thế tộc và môn phiệt, sau đó lại thiết lập mười hai bộ, hai bên là hai Thừa Tướng chế hành lẫn nhau. Hơn nữa còn có một cơ cấu đặc vụ như Cẩm Y Vệ, có thể nói hoàng quyền cực kỳ tập trung, bất kể là triều đình hay là quân đội đều vô cùng hoà thuận ổn định.

Thậm chí ngay cả đấu tranh phe phái đều không có.

Cái này còn tinh thuần hơn cả một chính quyền mới sinh, mạnh mẽ giàu sức sống.

Dù sao, Động Quốc còn kém quá nhiều, khỏi nói còn đang đối đầu với đối thủ cũ là Thịnh Quốc. Nếu không vì tranh đấu phe phái, cũng sẽ không đi tới bước đường ngày hôm nay.

Có lẽ có thể lợi dụng một chút...

Thượng thư Lễ Bộ Vương Ưng đọc tế văn, tâm tư của Dương Mộc cũng đi đến cấp độ càng ngày càng sâu.

Bỗng nhiên, bên hông truyền đến một trận đau đớn.

Xuy ——

Dương Mộc không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy tay nhỏ của Hoàng Hậu đang bấm bên hông mình.

- Nàng làm gì vậy?

Dương Mộc nhỏ giọng nói, hơi trừng mắt nhìn nàng một chút.

- Nô tì đang muốn xin chỉ thị của bệ hạ, nếu vừa ý những Hậu phi và Công chúa này thì chờ sau khi tế điển kết thúc, nô tì sẽ hạ chỉ triệu tiến cung, đêm nay bệ hạ có thể lâm hạnh, quan sát thưởng ngoạn thật tốt, bây giờ thì không cần gấp.

Hóa ra là ghen...

Dương Mộc ngầm cười khổ. Nhất định là vừa nãy mình suy nghĩ nhập thần, ánh mắt nhìn chằm chằm một Hậu phi hoặc là Công chúa nào đó trên tế đàn, cho nên bị Hoàng Hậu hiểu lầm, cho rằng mình đang thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nữ tử trên tế đàn mà dại ra.

Kỳ thực, Dương Mộc nghĩ sai rồi.

Từ ngày quyết định trao thân thể mình cho Dương Mộc, Hoàng Hậu cũng đã chuẩn bị tâm lý, thậm chí là không nghĩ tới sẽ ở lại bên cạnh Dương Mộc.

Nàng đương nhiên biết, Hoàng đế của một quốc gia sẽ không chỉ có mấy người phụ nhân, sau khi Dương Mộc tu luyện Trường Xuân Công thì càng không thể.

Giống như Nặc Phi và Diệu Hi, thậm chí là ba mươi tám quý nhân kia nàng vẫn luôn tiếp nhận, chỉ cần trong lòng Dương Mộc nàng vẫn là Hoàng Hậu quan trọng nhất thì tất cả đều không là vấn đề.

Sở dĩ bấm vào hông của Dương Mộc một cái, thứ nhất là trong lòng có chút buồn bực, đường đường là Hoàng đế một quốc gia lại mê muội mấy nữ nhân có chồng như vậy. Phải biết, ở trong những nữ nhân kia thì ngoại trừ công chúa ra, tất cả đều là người đã có chồng. Hoàng Đế một quốc gia làm sao có thể lâm hạnh một nữ nhân có tỳ vết.

Mặt khác, đó là uy nghi của Hoàng đế.

Xung quanh là văn võ bá quan, bên ngoài còn có mười mấy vạn bách tính đang nhìn, thời gian Hoàng Đế không nhúc nhích đã nửa chén trà, ánh mắt lại hoàn toàn đặt ở trên người những người phụ nữ đã có chồng kia, điều này sẽ khiến mọi người nghĩ như thế nào?

Làm Hoàng Hậu, nàng chỉ có thể dùng một loại phương thức nhẹ nhàng lại rất hữu hiệu này để nhắc nhở.

Sau một thời gian chờ đợi, Lễ Bộ cũng đã đọc xong tế văn.

- Vương Ưng, khanh lại đây.

Dương Mộc vẫy tay với Vương Ưng vừa đọc xong tế văn, gọi hắn lại.

- Bệ hạ có gì phân phó?

Vương Ưng vội vã khom người, bước nhanh tiến đến phía dưới long ỷ.

Tình cảnh này khiến cho Thẩm An và Cơ Linh Nhi bên cạnh cảm thấy rất buồn cười. Đường đường là Thượng thư Lễ Bộ, là một trong mười vị đại thần đứng đầu trong các đại thần của Thương Quốc, ở bên ngoài thì tiền hô hậu ủng phong quang vô hạn, bây giờ khi đối diện với Hoàng Đế triệu gọi, một lão nhân năm sáu mươi tuổi lại khúm núm nịnh bợ như vậy, thực sự khiến người ta không nhịn được cười.

- Hừm! Trẫm rất không vừa lòng đối với tế văn lần này.

Dương Mộc thản nhiên nói.

- Bệ hạ thứ tội! Vi thần biết sai, lần sau nhất định sẽ sửa.

Vương Ưng vội vàng quỳ xuống đất.

Trong lòng hắn không khỏi run lên một cái. Đại điển hiến tù binh là đại sự của quốc gia, ở hoàn cảnh quan trọng như vậy mà Hoàng Đế Bệ hạ lại đặc biệt triệu hắn lại đây, mục đích là biểu đạt bất mãn, chuyện này hình như lớn rồi.

Đường đường là Thượng thư Lễ bộ, lại là nguyên lão hai triều, ngày thường người xung quanh đều phải cẩn thận nịnh hót, nhưng giờ trên trán hắn lại bắt đầu đổ mồ hôi.

- Biết sai rồi? Còn sửa?

Dương Mộc bĩu môi, hỏi:

- Khanh biết mình sai ở chỗ nào sao?

Nghe vậy, Vương Ưng suýt chút nữa quỳ không nổi.

Lần này Bệ hạ thật sự đã nổi giận rồi! Chất vấn rõ ràng như vậy, nhất định là có thành kiến rất lớn với mình.

Vì thế hắn vội vàng nói:

- Bệ hạ thứ tội! Thần… thần tạm thời còn chưa nghĩ ra, sau khi trở lại nhất định diện bích hối lỗi...

Dương Mộc hừ một tiếng, nói:

- Chính mình không ý thức được đúng không? Được, trẫm sẽ nói một chút. Bản tế văn này trẫm nghe một chút, tài hoa cũng bình thường thôi. Trong bụng Thượng thư Lễ bộ như ngươi cũng không có bao nhiêu mực nước, lần sau nếu còn dài dòng như vậy thì ngươi có thể lăn về nhà dưỡng lão được rồi.

Dài dòng?

Hóa ra là vì việc này?

Vương Ưng cúi đầu quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nhưng mà… tựa hồ có chút không đúng. Tế văn hiến tù binh từ xưa đã được xem như một cách thức để kết nối với thần linh, nội dung quy định rất nghiêm ngặt, văn vẻ gì đó đều là cố định, làm gì có liên quan chút gì đến tài hoa?

Chắc hẳn Bệ hạ phải hiểu rõ đạo lý này chứ...

Vương Ưng còn đang mơ hồ, mãi đến khi Hoàng Hậu ho một tiếng thì hắn mới phản ứng lại được, vội vã thỉnh tội.

Đồng thời, trong lòng cũng có một tia cảm kích đối với Hoàng Hậu.

Đúng vậy! Không cần quan tâm là văn vẻ gì đó, cũng không cần biết rốt cuộc Bệ hạ có hiểu quy củ này không, vấn đề là Bệ hạ đang không hài lòng rồi.

Cái gì mà thần linh hay không thần linh, nếu khiến Bệ hạ không hài lòng thì dù ngươi là thần linh cũng phải đứng sang một bên.

Bệ hạ nói cái gì, thần linh chỉ cần ngoan ngoãn tiếp thu là được rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận