Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 440: Phế Thiên Tử

Chương 440: Phế Thiên Tử

=== oOo ===


Chương 440: Phế Thiên Tử




Dương Mộc nhất thời hứng thú, nói.
- Nói tỉ mỉ một chút.
Khổng Thượng Hiền móc ra một sách nhỏ từ trong ống tay áo, đưa tới rồi nói.
- Căn cứ sứ thần báo lại, vào năm ngoái Vương triều Quốc Khánh và Vương triều Đại Thống hợp lực hưng binh tiến công Vương triều Đại Hoành, liên tiếp nuốt vào sáu châu, Vương triều Đại Hoành liên tục bại lui, vài lần cầu hoà mà không được, bây giờ đã lung lay muốn ngã. Ngay ở sáu tháng trước, Thiên tử Vương triều Đại Hoành bị rất nhiều đại thần bức cung phế lùi, đế tộc bị giết rất nhiều, cuối cùng nâng đỡ một Thiên tử mới đăng cơ.
Phế Thiên tử!
Tân đế đăng cơ!
Dương Mộc rất ngạc nhiên, không biết nói gì cho phải.
Bởi vì, trong ấn tượng của hắn, ví dụ như vậy, ở các nước trong Vương triều Đại Lễ cũng không nhiều.
Thứ nhất, các quốc gia đều phổ biến tồn tại môn phiệt thế tộc, bất kể là gia tộc nào cũng không cho phép một gia tộc khác ủng lập Hoàng Đế, quyền khuynh triều chính, cho nên sẽ ra tay ngăn cản lẫn nhau. Việc thần tử chủ trì phế lập rất ít, trên căn bản đều là do trưởng giả hoàng tộc thu xếp.
Thứ hai, hoàn cảnh bên ngoài không cho phép, trong đó cản trở lớn nhất chính là, Hoàng Đế các quốc gia sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Bởi vì mặc dù là địch quốc, một khi dung túng loại chuyện thần tử phế lập như vậy, chẳng khác nào đang tiếp tay cho loại hành vi này, ngày sau thần tử quốc gia mình lại làm ra chuyện giống vậy thì phải làm sao bây giờ?
Vì thế, các quốc gia còn lại không những sẽ không thừa nhận địa vị pháp lý, ngược lại sẽ xem đây là một cái cớ, hưng binh thảo phạt.
Bởi vì hai lý do này, việc đại thần các quốc gia Vương triều Đại Lễ phế lập Hoàng Đế trở nên đặc biệt ít.
Lúc này, sau khi Dương Mộc nghe được chuyện Vương triều Đại Hoành trải qua phế lập, rất là ngạc nhiên.
Hay là, do Thiên tử Vương triều Đại Hoành quá mức không thể tả rồi... Dương Mộc nghĩ như vậy.
- Bệ hạ, căn cứ sứ thần phái ra bẩm báo lại, hiện nay Vương triều Đại Hoành đang truy nã những người bị Thương Quốc ta bắt giữ.
Khổng Thượng Hiền bổ sung.
- Ý khanh nói đến mấy người Công Chúa, Quận Chúa và một đám lão thần kia?
Dương Mộc hỏi.
Khổng Thượng Hiền nói.
- Đúng vậy! Có người nói, thế cuộc triều đình Vương triều Đại Hoành rất quỷ dị, tuy rằng sứ thần Đại Thương ta phái ra biết được chuyện này, thế nhưng cũng không thể thám thính được quá nhiều tin tức. Chỉ là, tân Thiên tử của Vương triều Đại Hoành, vẫn khá kiêng kỵ đối với những người đến Thương Quốc ta. Có người nói, bên đó đã phái ra không ít cấm vệ đến đây tìm.
Dương Mộc trầm ngâm một chút, bỗng nhiên xực nhớ ra cái gì đó, nói.
- Trẫm nghe nói, ở Vương triều Đại Hoành, Trưởng Công chúa có quyền hạn rất lớn, nắm giữ cấm vệ tư quân, có phải là bởi vì nguyên nhân này?
Khổng Thượng Hiền thoáng suy nghĩ một chút, nói.
- Theo những gì thần biết được, đúng là cũng có tin đồn như vậy. Ví dụ như vị Công chúa bị Đại Thương ta giam cầm kia, ở Vương triều Đại Hoành cũng không xưng Công chúa, mà gọi là Đế Cơ.
Đế Cơ?
Dương Mộc bừng tỉnh, cái từ này rất quen thuộc, dường như trong một buổi tối tình ý kéo dài nào đó, Hoàng Hậu đã từng đề cập với hắn về cái từ này, nhưng mà khi đó hắn lại giống như là đang nghe kể chuyện xưa, căn bản không coi là chuyện to tát, hiện tại đột nhiên bị người nhắc tới, bỗng nhiên cảm giác có chút quen tai.
- Việc này, sẽ giao cho Tả Thừa tướng khanh đi làm, nhất định phải dò la rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng phải nắm được tình huống bên phía Vương triều Đại Hoành. Nếu như có động tĩnh gì, phải nhanh chóng bẩm báo cho trẫm.
- Vâng, vi thần tuân chỉ.
Khổng Thượng Hiền cúi đầu.
...
Không lâu sau đó, Phạm Hoành Tể và Khổng Thượng Hiền xin cáo lui xuất cung.
Dương Mộc đứng ở trên đài Vong Ưu một lúc, liền bãi giá đi Dục Linh Cung.
Tòa cung điện này lớn hơn trước đây không chỉ gấp mười lần, ở bên trong Dục Linh Cung cũng có một hoa viên, quy mô có thể so với ngự hoa viên của hoàng cung cũ. Có điều, tính tình Hoàng Hậu trời sinh điềm đạm, không thích đi lại khắp nơi, vì thế nội thị bên trong cung điện cũng chỉ tụ tập lại ở chủ điện mà thôi.
Dương Mộc còn chưa tiến vào Dục Linh Cung, đã có người đi vào thông báo.
Chỉ chốc lát sau, một đám hầu gái ra đón.
Vừa hỏi mới biết, lúc này Hoàng Hậu không ở trong cung, mà là ở Phượng Nghi Điện.
Phượng Nghi Điện?
Nhất thời trong lòng Dương Mộc cũng rõ ràng mấy phần. Bởi vì trong khoảng thời gian này hắn bận bịu quốc sự, vì thế buổi tối rất ít đến Dục Linh Cung nghỉ ngơi, trùng hợp Thái Hậu đã lớn tuổi, cũng khá là nhàn nhã, nên yêu thích triệu tập hậu cung phi tần tụ tập nhỏ.
Có điều, tụ tập nhỏ trong hậu cung cũng không thể so với gia đình bình thường được.
Hình thức chính là mở hội.
Tương tự với nghi thức thỉnh an sáng tối, chính là một đám tần phi lần lượt từng người thỉnh an hỏi lễ Hoàng Hậu, sau đó nghe theo Hoàng Hậu dạy dỗ, lại tán gẫu một ít đề tài loại hình nữ đức, chính là nội dung chủ yếu.
Có điều, gần đây Hoàng Hậu còn có một nhiệm vụ khác, đó chính là an bài một ít phi tần thị tẩm.
Cũng không phải nàng ngẫu nhiên nổi hứng, mà là mấy năm qua, nàng chịu áp lực rất lớn.
Vốn làm chính cung nương nương, nàng vẫn không sinh được Hoàng tử, cái bụng không có chút phản ứng nào cũng đã là một loại tội lỗi, nếu như còn không chủ động sắp xếp phi tử thị tẩm cho Hoàng Đế, như vậy khẳng định là chạy không thoát khỏi danh tiếng ghen tị.
Ghen tị, đối với nàng mà nói, cho dù người khác có nói như thế nào thì cũng không quan trọng.
Người khác nói sau lưng, mình không nghe thấy, tùy tiện nói thế nào cũng được.
Ngay trước mặt, cũng không ai dám nói.
Thế nhưng, thân là Hoàng Hậu, nàng biết mình nên có trách nhiệm và nghĩa vụ như thế nào.
Trước đây, là áp lực đến từ chính Thái Hậu.
Hiện tại, càng nhiều hơn là do nàng tự phát.
Đương nhiên Dương Mộc cũng biết tâm tư trong lòng người bên gối, cho nên cũng không tâm tư đi Phượng Nghi Điện, vì thế ở Dục Linh Cung tắm rửa sạch sẽ, để mấy hầu gái xoa bóp, chợp mắt một lúc, đợi đến chạng vạng Hoàng Hậu mới trở về.
Bởi dung mạo bản thân, hơn nữa bởi vì Tố Nữ Kinh, mặc dù đã mười mấy năm trôi qua, dung mạo Hoàng Hậu không có bao nhiêu thay đổi so với lần đầu gặp gỡ. Chỉ là trong lúc vung tay nhấc chân, tăng thêm một loại mị lực làm say lòng người.
Nhìn thấy Hoàng Hậu một thân phượng bào đi tới, Dương Mộc không khỏi có chút hoảng hốt.
Tưởng tượng năm đó, chính mình vừa xuyên qua mà đến, tất cả đều vô cùng xa lạ. Sau khi trải qua một hồi nguy cơ lớn lao, tâm tình đột nhiên thả lỏng, lúc biết được Hoàng Hậu có khuôn mặt đẹp, chuẩn bị đi nếm thử, cuối cùng phán đoán sai tình thế, suýt chút nữa bị đánh chết.
Bây giờ nghĩ đến, nếu lúc trước mình diễn một màn Bá Vương ngạnh thượng cung, e sợ cũng sẽ không có Thương Quốc ngày nay.
Phỏng chừng chính mình sẽ biến thành một Hoàng Đế đoản mệnh.
Có điều, cuối cùng cũng coi như dựa vào sự thông minh và tài trí của bản thân, đã ăn được vị Hoàng Hậu lãnh diễm này. Một vị băng sơn mỹ nhân uyển chuyển hầu hạ ở dưới khố mình, để mặc cho mình tùy ý hái, loại tư vị kia quả thực khó mà diễn tả bằng lời.
Thế giới này thật tốt, một khi trao thân thể cho một người, liền khăng khăng một mực làm một người bình thường bên cạnh người đó, cho dù thế nào đều không thể rời bỏ. Dương Mộc vô cùng vui mừng, nếu không lúc trước có thể chỉ là một lần giao dịch, sau khi Hoàng Hậu chiếm được ( Chu Dịch ), sẽ có khả năng rời đi.
- Nô tì tham kiến bệ hạ.
Hoàng Hậu dịu dàng cúi đầu.
- Tham kiến bệ hạ.
Phía sau là một đám oanh oanh yến yến.
Dương Mộc nhấc lên tay, nhìn về phía sau Hoàng Hậu, đó là một đám phi tử, Nặc Phi cùng Diệu Hi cũng ở bên trong, còn có sáu vị sư muội của Hoàng Hậu, tất cả đều mặc trang phục phi tần, đều là một thân cung trang vô cùng chính thức, bình thường chỉ khi làm lễ ở hậu cung hoặc những trường hợp chính thức mới mặc.
----------

Bạn cần đăng nhập để bình luận