Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 571: Khang Quốc, Đại Thế Đã Mất

Chương 571: Khang Quốc, Đại Thế Đã Mất

=== oOo ===


________________
VIE) Chương 571: Khang Quốc, Đại Thế Đã Mất

Nhưng mà, ngay khi Hoàng đế Khang Quốc hô to Xong, đại quân còn chưa kịp làm gì, bốn phía sườn núi đã tràn gập những âm thanh mơ hồ như tiếng sấm rền.
Trong lúc đại thần và các tướng sĩ đang cực kì kinh ngạc, một chuyện không thể tin được đã xảy ra.
Trên sườn núi chạy dài ở phía xa kia, đột nhiên xuất hiện một bức tường thành âm u tĩnh mịch.
Tường thành bỗng biến thành từng mảnh từng mảnh mây đen vây xung quanh bọn họ, không có tiếng la, không có CỜ xí, tựa như một trận thủy triều tối đen như mực từ một bên cuốn tới.
Đây là...
Trời!
Lúc này, Hoàng đế Khang Quốc và toàn bộ các đại thần, tướng sĩ đều như đang rơi vào một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, quên cả việc
phát ra âm thanh.
Đây là sợ hãi, sợ đến mức không la hét được.
Vội vàng tập hợp bên ngoài Khang Thành, tổng cộng có gần tám vạn tướng sĩ.
Nhưng mà lúc này, tất cả mọi người dần dần phản ứng lại, đó rõ ràng là kỵ binh của Thương Quốc!
Mọi người đều biết, kỵ binh của Thương Quốc đều mặc áo giáp màu đen, mặc dù vẫn có một ít mặc khác màu, nhưng dưới tình hình có hàng vạn con ngựa phi nhanh như thế, đều trở nên không rõ ràng.
Nhìn từ xa, y như một cơn sóng thần đen ngòm.
Ầm ầm ầm! Tiếng vó ngựa truyền đến, đừng nói đến việc tám vạn tướng sĩ ở đây sợ hãi thế nào, nhưng trên thực tế tám vạn tướng sĩ hầu như không di chuyển, đã bị phi kỵ của nghĩa quân bao vây theo hình quạt.
Cùng lúc đó, một nhánh phi kỵ xuyên thẳng đến bên dưới thành, chặt đứt đường lui của quân đội Khang Quốc.
Tất cả mọi việc xảy ra, Hoàng đế Khang Quốc cũng chỉ có thể đứng đó nhìn chằm chằm, căn bản là bất lực, tựa như đang nhìn một buổi diễn luyện phi kỵ hùng vĩ.
Sự hiếu kỳ lúc trước, đều bị đánh tan thành mây khói trong trạng thái sững sờ này.
Đến tận khi Đỗ Biên giục chiến mã đi lên phía trước, nhìn từ trên cao xuống hỏi Hoàng đế Khang Quốc muốn đánh tiếp hay là đầu hàng, thì hắn vẫn còn đang há hốc miệng, vẫn không cách nào lên tiếng được.
Mở miệng đầu tiên chính là Thừa tướng Lưu Tập, ở phía sau hô to lên:
- Bệ hạ, không thể đánh nữa, đầu hàng thôi!
Có câu nói này, tuy Hoàng đế Khang Quốc vẫn chưa hạ lệnh, nhưng các tướng sĩ hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, tâm tư lung lay.
Đỗ Biên thấy tình hình như vậy, đương nhiên là không muốn buông tha cơ hội tốt này rồi, liền hô lớn:
- Các tướng sĩ bằng lòng quy hàng, có thể bỏ binh khí xuống, đến tập hợp ở chân núi phía trước, thì đại quân Thương Quốc chúng ta sẽ | bỏ qua toàn bộ chuyện cũ, đối xử tử tế với mọi người!
Keng ---
Tiếng hô này tựa như quân lệnh, tướng sĩ quân Khang đều bỏ đao kiếm mâu xuống, vứt rầm rầm trên mặt đất. Dưới sự dẫn đường của một nhánh phi kỵ, bọn họ thi nhau chạy về phía sườn núi như ong vỡ tổ.
Đỗ Biên thấy vậy, thầm cao hứng trong lòng, đúng là trời cũng giúp ta mà.
Nhưng mà hắn cũng không hề đắc ý vong hình, nghiêm túc hô lên một lần nữa:
- Quân đội hộ vệ hoàng thất, nếu như các ngươi vẫn cố tình bảo vệ Hoàng đế, quân ta sẽ lập tức xuất trận. Nếu như các ngươi bằng lòng đầu hàng, hãy lập tức bỏ vũ khí xuống, lùi lại ba thước!
Không hổ là quân hộ vệ của hoàng thất, các tướng sĩ đều được lựa chọn rất kỹ càng, chỉ hơi dao động một chút, nhỏ giọng thảo luận với nhau, nhưng vẫn không thấy ai bước ra khỏi hàng, bỏ vũ khí xuống cả.
Đỗ Biên cũng không vội, chuyện đầu hàng như này, quan trọng nhất vẫn là do quan tâm. Dưới tình huống không có ai đứng ra đầu hàng, toàn bộ đội hộ vệ hoàng thất đều sẽ không dám đầu hàng.
Đợi đến lúc Có người bằng lòng đầu hàng, thì cơ bản sẽ giống y như bảy, tám vạn quân khi nãy, vì giữ mạng nhỏ của mình, bọn họ CÓ thể đầu hàng không chút do dự.
Đỗ Biên phất phất tay, mệnh lệnh cho đội kỵ binh thu hẹp vòng chiến lại, rống to một tiếng với những binh lính đang tạo thành một vòng tròn bảo vệ Hoàng đế Khang Quốc và hoàng tộc bên trong.
Kỵ binh uy vũ, sức chiến đấu vang danh thiên hạ, hơn nữa bây giờ Khang Quốc cũng có không ít kỵ binh, đội quân hộ vệ hoàng thất đương nhiên biết bọn họ lợi hại như thế nào, dần dần có vài người bắt đầu run rẩy chân tay, đứng có chút không vững.
- Này! Hoàng đế Khang Quốc đã bị bao vây, đại thế đã mất, các ngươi không nhìn được đại thế, vẫn cứ hồ đồ ngu xuẩn, tự chui đầu vào rọ, cái thứ gọi là trung thành chỉ là ngu trung mà thôi, không nghĩ tới thê nhi già trẻ trong nhà mình à, sao còn chưa buông vũ khí đầu hàng? Bổn soái ta đây vô cùng nghiêm minh, đối với người cố chấp chống cự không chịu đầu hàng, đều sẽ giết chết không tha, vợ con họ hàng gì cũng sẽ bị coi là loạn đảng, sau khi trận chiến kết thúc sẽ thanh toán hết! Lúc này còn không chịu đầu hàng thì đợi tới lúc
nào!
Đỗ Biên cưỡi trên lưng ngựa, cao giọng quát, lời nói như chuông trống, tuyên truyền giác ngộ cho mọi người.
- Ta đầu hàng!
- Ta cũng đầu hàng!
- Không thể làm ngu trung, phải tự trân trọng bản thân mình.
Rất nhanh, trong đội quân hộ vệ hoàng thất cũng có một số người dao động, vứt vũ khí xuống đất.
Dù sao, mọi người đều có thể nhìn ra được tình thế hiện tại như thế nào rồi, đại quân năm, sáu vạn tướng sĩ lâm thời tụ hợp đã đầu hàng, còn lại đội hộ về bọn họ cao lắm là hơn một vạn người, so với mấy vạn kỵ binh thì hoàn toàn không có sức phản kháng.
Mặc kệ là đầu hàng hay không, hoàng thất chắc chắn vẫn bị diệt vong, tại sao lại phải liều chết chống cự, lỡ như bỏ luôn tính mạng thì
sao?
Vì thế, chỉ trong một thời gian ngắn, đội quân trung thành với hoàng thất nhất cũng có thưa thớt vài người lên tiếng đầu hàng.
| Lặng yên không tiếng động đầu hàng.
Tuy rằng bỏ đi tín ngưỡng của mình, nhưng cũng là vì sinh tồn và tương lai của bản thân, vì người thân gia đình, bọn họ chỉ có thể đầu
hàng.
Mặc dù có người ngay từ đầu không muốn đầu hàng, nhưng thấy vũ khí trên mặt đất ngày càng nhiều, đồng đội bên cạnh càng ngày càng ít, cũng chỉ có thể chạy theo số đông, vứt bỏ vũ khí đầu hàng.
- Các ngươi... Muốn xử lý Hoàng thất Khang Quốc như thế nào?
Thật lâu sau, Hoàng đế Khang Quốc sớm đã ngồi bệt xuống đất mới hoàn hồn lại, không xác định hỏi.
- Trong lòng của ngươi, chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?
Đỗ Biên liếc mắt nhìn hắn một cái, không hề vì thân phận đặc thù của hắn mà có thái độ khác.
Trong mắt Đỗ Biên, Hoàng đế Khang Quốc hoàn toàn là một kẻ tiểu nhân không biết thay đổi. Lúc trước Thương Quốc giải vây cho Khang Quốc, thậm chí còn trợ giúp Khang Quốc lấy lại được không ít đất đai từ trong tay Tấn Quốc, tuy rằng ngoài miệng Khang Quốc vẫn luôn nói không biết làm thế nào để đền đáp đại ân đại đức của Thương Quốc, những năm gần đây cũng yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự giúp đỡ của Thương Quốc, nhưng lúc chiến tranh xảy ra, lại chỉ cần bị Tấn Quốc uy hiếp một chút liền phản chiến.
Trong mắt người đời, việc này không đơn giản chỉ là thất tín bội nghĩa đâu.
Quá rõ ràng, làm một đất nước có hơn mười vạn binh lực, ngay cả một chút kháng cự đều không có liên thần phục dưới tay Tấn Quốc, cái gọi là bất đắc dĩ cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
Nguyên nhân sau cùng vẫn là do lòng tham của Hoàng đế Khang Quốc quá lớn, muốn thoát khỏi sự khống chế của Thương Quốc.
Đỗ Biên gọi một vị Thiên Nhân tướng tới, trực tiếp kéo Hoàng đế Khang Quốc ra ngoài.
Còn những văn thần võ tướng khác đều bị bắt giữ hết.
Ngày đó, Hoàng đế Khang Quốc và các con cháu trong hoàng thất, đều bị ba nghìn phi kỵ áp giải tiến vào Khang Thành.
Hoàng đế và đại thần bị bắt giữ, tám vạn tướng sĩ đầu hàng, Khang Thành đương nhiên cũng bị chiếm đóng.
Sự thật là kết quả mà trận chiến này mang lại, vượt xa dự tính của Đỗ Biên rất nhiều.
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng sẽ có một trận ác chiến ở ngoài thành, chuẩn bị đánh bại quân đội ở xung quanh thành trì trước, sau đó đợi đến khi | binh sĩ của đại doanh thứ hai tới, lại đánh bạ Khang Thành.
Không nghĩ tới, trùng hợp gặp được Hoàng đế Khang Quốc tụ binh ở ngoài thành.
Bất ngờ hơn nữa là, chỉ một lần tập kích đã bắt gọn tất cả!
Quả thực là ý trời.
Tiến vào chiếm giữ Khang Thành, còn bắt Hoàng đế Khang Quốc làm tù binh, trên ý nghĩa nào đó, chính là tuyên bố liên minh Khang Tấn đã chấm dứt, hiện tại đại quân Khang Quốc dưới chướng Tần Kham chỉ có hai con đường, hoặc là thoát khỏi khống chế của Tần Kham, chủ động dẫn quân trở về quy hàng, hoặc là hoàn toàn gia nhập Tấn Quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận