Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 409: Hoàng Đế Thích Nghe Cố Sự?

Chương 409: Hoàng Đế Thích Nghe Cố Sự?

=== oOo ===


Thời gian đã tiến vào tháng 6.

Trong nửa năm này, mỗi ngày đều có công báo cuồn cuộn không ngừng, như hoa tuyết bay vào Thương Thành.

Thương Thành, nơi trung tâm của chính trị và kinh mậu, trở nên chen chúc không thể tả.

Trải qua khảo sát, tân thủ đô được đặt ở nơi giao giới giữa Triệt Quận và Vương kỳ.

Triệt Quận, cũng chính là Triệt Quốc cũ.

Trong cuộc chiến phạt Tấn, Triệt Quốc bị diệt quốc, hoàn toàn là do sức một mình Thương Quốc mà thành, vì thế không được nhét vào phạm vi thảo luận của Hội minh, Triệt Quốc tất nhiên cũng bị Thương Quốc chiếm đoạt toàn bộ.

Bởi vì nguyên nhân địa thế, trong hai năm qua nơi này vẫn gánh chịu tác dụng then chốt làm nơi giao thông đi về Thương Quốc, mỗi ngày đội buôn lui tới nối liền không dứt, có thêm vài lần phồn hoa so với trước kia.

Địa thế được, lại phồn hoa, tiến có thể công, lui có thể thủ, càng có lợi đối với việc khống chế toàn quốc.

Một nơi như vậy, tất nhiên là thu được sự ưu ái của Công Bộ, trình báo đến triều đình. Sau khi được Dương Mộc phê chuẩn, liền lập tức bắt đầu xây dựng công trình, khí thế hừng hực trong mấy tháng liên tiếp, nhà máy sắt thép và xi măng toàn lực vận chuyển, tất cả nguyên liệu đều cuồn cuộn không ngừng vận chuyển về tân thành.

Đáng nhắc tới chính là, Ngô Quốc trước sau tổng cộng phái ra mấy tốp sứ giả giao thiệp với Thương Quốc, biểu thị đồng ý chủ động rút khỏi Thiệu Quốc, đồng thời cũng đền bù cho Thương Quốc một lượng lớn tiền tài, khẩn cầu duy nhất chính là quân đoàn Thanh Long không tiếp tục đối địch với quân Ngô.

Điều này nói rõ, quân Ngô đang phải chịu áp lực quá lớn, đã sắp không chịu đựng nổi rồi.

Đúng là như vậy, quân Ngô thông qua tấn công Thiệu Quốc, đã đủ để chứng minh thực lực của chính mình. Trong mấy tháng qua, Nguyễn Quốc và Phạm Quốc trước tiên lui binh, làm cho áp lực của Ngô Quốc chợt giảm.

Thế nhưng quân đoàn Thanh Long thế như chẻ tre, liên tiếp phá một toà lại một tòa thành trì, cùng Thiệu Quân đồng thời thu phục phần lớn thổ địa của Thiệu Quốc, còn quân Ngô lại có vẻ rất yếu đuối. Điều này làm cho Phạm Quốc và Nguyễn Quốc rục rà rục rịch, từ đó áp lực quân Ngô phải chịu đã tăng nhiều.

Nghe nói, chuyện này để Hoàng đế Ngô Quốc tức giận đến ngất đi, phun ra mấy ngụm máu trước mặt mọi người.

Nhưng mà, Dương Mộc lại không có tâm tư để ý tới những chuyện lông gà vỏ tỏi này, gần đây hắn quan tâm chính là quốc nội phát triển gặp phải bình cảnh.

Cái bình cảnh gì đây?

Mọi người đều biết, Thương Quốc làm rất tốt việc mở rộng văn hóa, lực liên kết trong dân gian cũng rất mạnh mẽ, dần dần đã hình thành sự khác biệt về văn hóa so với các nước khác, từ từ độc lập ra thành một bộ tộc.

Đây chính là một giai đoạn nhất định phải trải qua trong quá trình hình thành một dân tộc.

Nhưng mà, Dương Mộc luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Trái lo phải nghĩ mới rõ ràng, tri thức trên sách giáo khoa, chẳng phải tất cả đều là do mình chép lại từ trong thư viện ra hay sao?

Hiện tại Thương Quốc có nhiều người đọc sách như vậy, phải có đến mấy chục triệu, làm sao lại không có được một người viết chuyện xưa, hay cái gì đó để làm một hồi đổi mới?

Lục đại quân đoàn có nhiều sự tích anh hùng như vậy, làm sao lại không có ai quan tâm đến?

Thân là một Hoàng Đế, có nhiều ví dụ trực diện như thế, làm sao người ngoài không biết chứ?

Dư luận làm sao vậy!

Ôm sách gặm vốn ban đầu, khẳng định là không được. Nếu muốn đắp nặn văn hóa mới, nhất định phải có đổi mới, không thể cứ ôm theo những thứ văn hóa có trong thư viện đến chết như vậy được.

Đúng là có thể đề ra nhiệm vụ này! Thế nhưng vài năm qua, tình thế biểu hiện dường như có chút xơ cứng, nhiều lắm chính là một ít chuyện cười thiếu muối và mấy câu chuyện ngụ ngôn, còn chưa tới mức độ có thể tự nghĩ ra cố sự.

Dù sao cũng là kết quả chính thức, hơn nữa tác dụng cũng rất rõ ràng, chịu trang báo hạn chế. Dương Mộc cũng không bắt buộc nâng lên nhiệm vụ này, liền nghĩ đến, có phải nên cổ vũ sĩ tử trong nước một chút, để bọn họ vùi đầu vào sáng tác không?

Nói cách khác, có phải là nên để những sĩ tử nhàn hạ kia, đi đầu xung phong kích phát năng lực sáng tác của Thương Quốc lên một tầm cao mới?

Ngay lập tức, trong cái nóng oi bức của tháng sáu, Dương Mộc triệu kiến Thượng thư Lễ Bộ Vương Ưng, đồng thời thương thảo việc này.

Vừa bắt đầu, Vương Ưng còn khá khô khan, hoàn toàn mờ mịt đối với việc này. Nhưng sau khi nghe Dương Mộc giải thích vài lần, cuối cùng đã rõ ràng ý tứ.

Lúc xuất cung, trong lòng Vương Ưng không khỏi hiếu kỳ.

Bởi vì dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Hoàng Đế Bệ hạ, người sau tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô ích. Là một Hoàng Đế không lợi không dậy sớm nổi, trừ khi là loại hình liên quan đến nhàn nhã giải trí.

Vô duyên vô cớ, để lộ ra ý tứ như vậy, thật sự là chuyện kỳ quái.

Chẳng lẽ, bệ hạ cũng thích nghe cố sự?

Hoặc là nói, giống như đại đa số bách tính, không kịp đợi mấy câu chuyện nhỏ, mà muốn lập tức xem càng nhiều?

Hay là, bất mãn đối với phương thức biên soạn của Lễ Bộ, cảm thấy Lễ Bộ quá mức khô khan?

Một câu nói của Hoàng Đế, thần tử đoán tới đứt ruột gan.

Vương Ưng rất khổ não, thấp thỏm đi ra khỏi cung.

Sau đó, liền bắt đầu dựa theo Dương Mộc dặn dò, tổ chức một ít sĩ tử có thiên phú, thử viết một ít cố sự.

Đợi đến nửa tháng sau, tổng cộng có hơn một ngàn bài cố sự được để trước mặt Dương Mộc.

- Ah... Vẫn chỉ là một ít ngụ ngôn và một vài mẩu chuyện nhỏ mà thôi, vẫn không có ai nhảy ra khỏi tư duy của Thời báo Đại Thương.

Dương Mộc có chút thất vọng. Dưới cái nhìn của hắn, sĩ tử trưởng thành dưới loại giáo dục nhồi cho vịt ăn này của Bộ Giáo dục Thương Quốc, tựa hồ đã quen với loại cố sự triều đình truyền vào, cũng quen với một loại văn thể thịnh hành nào đó, có thể làm ra đổi mới đã rất tốt rồi.

Hơn nữa, bởi vì phải đưa cho Hoàng Đế xem, những tiểu cố sự này đều có vẻ ngay thẳng chính trực, cũng không ai dám viết quá bừa bãi.

Có điều, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một cố sự khá tốt, phong cách khá giống.

Tam Quốc Diễn Nghĩa?

Rất tốt!

Dương Mộc hứng thú. Cái bản này vốn có ba phần chân thực, nếu như dựa theo chính sử mà viết, phỏng chừng căn bản không có ai xem. Thế nhưng, nếu thông qua văn tự trau chuốt và đắp nặn nhân vật, lấy tình thế viết ra, thì sẽ có khả năng hấp dẫn người đọc rất mạnh.

Như cái gì Quan Vân Trường, Trương Phi, Triệu Vân, Chu Du, Hứa Du... Không phải Thương Quốc có rất nhiều người như vậy hay sao?

Không có?

Nhất định phải có!

Không phải chỉ cần giả bộ một chút hay sao?

Những tướng lĩnh như Vệ Trung Toàn, Tư Mã Hoành, Khuất Dũng, Cảnh Quý,... Tính dẻo quá mạnh, mỗi người đều có điểm sáng có thể khai quật.

Coi như không có điểm sáng, thì có thể chế tạo ra.

- Ừm... Gọi mấy người này tới đây cho trẫm, đặc biệt là người tên Từ Nhạc Thủy, bảo hắn lại viết thêm một phần để trẫm xem một chút.

Dương Mộc đưa một trang giấy cho Vương Ưng, trong đó là những cái tên được hắn chọn lựa ra.

Trong lòng Vương Ưng buồn bực. Cái người tên là Từ Nhạc Thủy thì hắn biết, cũng được xem là khác loại trong đám sĩ tử. Lúc trước thu những cố sự này, hắn còn đang suy nghĩ có nên ném đi hay không, vạn nhất chọc cho bệ hạ không cao hứng...

Không nghĩ tới chính là, cái cố sự mà hắn suýt chút nữa vứt bỏ lại được Hoàng Đế Bệ hạ ưu ái.

Sở dĩ nói ưu ái, là bởi vì Dương Mộc nói viết tiếp một phần cho hắn xem, mà không phải nói gọi người túm cổ lôi đến đây.

Rõ ràng, chính là muốn kiểm tra lại xem thế nào.

Vương Ưng cũng là lão nhân trong triều đình, mèo già hóa cáo, am hiểu những đường cong ngõ hẻm trong đó. Một khi được Hoàng Đế Bệ hạ thưởng thức, vậy coi như sẽ được thăng chức rất nhanh.

Ví dụ như Khổng Thượng Hiền, Cảnh Quý, Âu Dã, Tằng Thập Tam, những người này người nào mà không phải được Hoàng đế ưu ái, lập tức một bước lên mây?


Bạn cần đăng nhập để bình luận