Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 603: Mở Ra Chiến Trường

Chương 603: Mở Ra Chiến Trường

=== oOo ===


Chương 603: Mở Ra Chiến Trường

Buổi tối, bên trong Vạn Thọ cung.
Dương Mộc cầm một quyển sách, lẳng lặng đọc.
Không lâu sau, dưới sự hướng dẫn của thái giám, Nguyễn Thải Nhị tiến vào trong cung.
Tiếp theo đó, nàng tắm rửa xong xuôi.
Nguyễn Thái Nhị ngồi ở trên giường, tuy rằng nét mặt bên ngoài bình thản, thế nhưng trên thực tế trong lòng rất thấp thỏm lo lắng.
Dù sao, ở trước mặt nàng chính là chủ nhân của một Vương triều, So với mười mấy năm trước đây, người đàn ông này đã sớm vượt qua nàng ở mọi phương diện, không nói những thứ khác, chỉ hơi chút mơ hồ để lộ ra vẻ uy nghi của Thiên tử, đã hoàn toàn khác biệt so với quá khứ, không phải một hậu phi như nàng có thể so sánh được.
Trong vòng hơn một năm nay, số lần triệu kiến nàng thị tẩm rất ít, đặc biệt là sau khi nàng dần dần tiếp thu sự thực Nguyễn Quốc diệt vong, thiên hạ thống nhất, càng là không có một lần thị tẩm.
Điều này làm cho nàng nảy sinh một loại ảo giác, cảm thấy mình có thể yên lặng dưỡng lão ở tại Tiêu Hương cung, thanh thản an nhàn vượt qua quãng đời còn lại.
Cho đến ngày hôm nay, nang lần thứ hai được gọi đến thị tẩm.
Sau một lát trầm mặc, nang liếc nhìn ra bên ngoài, phát hiện cũng không có tần phi nào khác tiến vào Vạn Thọ cung thị tẩm, trong lòng
càng thấy nghi hoặc hơn.
Căn cứ theo dĩ vãng, nàng trải qua mấy lần có kinh nghiệm, biết Dương Mộc là một người có sức chiến đấu rất mạnh ở chuyện phòng the, thường thường cần mấy vị tần phi thị tẩm cùng nhau. Mắt thấy màn đêm đã sâu thăm thẳm, Dương Mộc vẫn còn lẳng lặng đọc sách, phảng phất như căn bản không có ý đi ngủ, có vẻ khác với bình thường.
- Xem ra, hôm nay có chuyện gì muốn nói.
Ở trong lòng, Nguyễn Thái Nhị cũng đã ước chừng đoán được một chút.
Mặc dù nàng đã không còn là Nữ để, thế nhưng về mặt tâm cảnh và trí tuệ cũng không kém nhiều so với Dương Mộc, thậm chí càng cao
hơn rất nhiều.
Nguyễn Quốc thua cuộc với đại thế, chuyện này không phải một Nữ đế như nàng có khả năng xoay chuyển.
Tối nay, Dương Mộc triệu kiến nang thị tẩm, rồi lại thật lâu không thấy động tĩnh gì, cũng không gặp những tần phi còn lại thị tẩm, trong đó hiển nhiên có ý tử khác.
Ngay trong lúc Nguyễn Thải Nhị âm thầm suy đoán, dần dần nguôi đi sự thấp thỏm lo lâu, Dương Mộc đặt cuốn sách xuống.
- Nói vậy, nàng cũng đoán được dụng ý của trẫm rồi chứ?
Dương Mộc hỏi.
Nguyễn Thải Nhị gật gật đầu, nói:
- Bệ hạ có lời gì muốn nói, nô tì cung kính lắng nghe.
- Là thế này, trong khoảng thời gian vừa rồi, Vương triều Đại Khánh và Vương triều Đại Thống đã triệt để chiếm đoạt Vương triều Đại Hoành, vì một chút lãnh thổ mà tranh chấp kịch liệt nên hai bên đều cảm thấy khó chịu, chuẩn bị lần thứ hai kết minh tấn công Vương triều Đại Thương ta, một mặt xoa dịu mâu thuẫn, một mặt tiếp tục đẩy thêm bước bành trướng lãnh thổ.
- Bệ hạ thứ tội, đây là việc triều chính, nô tì chỉ là một phi tần, không dám nghe chuyện.
Nguyễn Thái Nhị hơi cụp đôi mi thanh tú, trong lòng có một loại mâu thuẫn tự nhiên, chủ yếu là vì trải qua khoảng thời gian này, trong đáy lòng nàng đã sớm cố gắng thuyết phục chính mình không nghe đến việc chính trị, chuyện thiên hạ đã không liên quan với nàng. Mặc dù thường thường sẽ xem thời báo Đại Thương, thế nhưng cũng chỉ là muốn nhìn một chút chuyện thế giới bên ngoài thâm cung, vượt qua quãng thời gian tẻ nhạt mà thôi, đối với cố quốc và việc vụn vặt phức tạp trong ngoài Hậu cung, nàng cũng đã coi nhẹ.
Sau khi nghe thấy Dương Mộc nói với nàng về chuyện Vương triều Đại Khánh và Vương triều Đại Thống, nàng đã thầm đoán được một
chút.
Cũng hiểu được, lí do vì sao Dương Mộc muốn nói với nàng rồi.
Bởi vì, nếu như đúng là Vương triều Đại Khánh và Vương triều Đại Thống xâm lấn Vương triều Đại Thương, như vậy sẽ xâm lược xuôi xuống phương Nam chính là từ vùng biên giới phía bắc Đại Thương, liên quan trực tiếp đến khu vực đất Nguyễn.
Vì vậy, thời điểm Dương Mộc hỏi ý nghĩ của nàng, tuy rằng trên mặt của nàng có vẻ lo sợ tái mét, thế nhưng hiện ra nét tò mò mơ hồ, đã bán đi tâm tư của nàng.
Dương Mộc nói:
- Chỉ là muốn nghe quan điểm riêng của nàng, không coi là việc chính trị, nghe một chút thôi, cụ thể nên làm như thế nào, còn phải sau
khi trẫm đắn đo suy nghĩ mới đưa ra quyết định.
Nguyễn Thải Nhì trầm ngâm một chút, biết là Dương Mộc muốn hỏi dò về các loại hình liên quan đến phòng thủ. Dù sao trước kia Nguyễn Quốc được nàng kinh doanh như thùng sắt, bàn về các loại sách lược mưu tính công phòng, không có ai rõ ràng hơn so với nàng.
- Nếu như hai đại Vương triều tấn công tới, quận Đông Vũ và quận Trung Vũ sẽ đứng mũi chịu sào, hơn nữa là nhất định sẽ trở thành chiến trường, vì vậy chiến tranh then chốt ở chỗ bố trí phía sau, cũng chính là bố trí hệ thống phòng ngự
tại quận Bắc Nguyễn. Với sức mạnh của Vương triều Đại Thương, trước mặt còn đang trong thời gian cần hoàn tất những công việc
đang dang dở, thế nhưng rất nhiều chính lệnh còn chưa phổ biến triệt để, nếu như năm nay lập tức khai chiến, quân đội Thương Quốc vội vàng nghênh đón cuộc chiến tranh lớn như vậy, thời gian đầu không có khả năng chiếm thượng phong. Mà bây giờ Hải quân vừa thành lập, cũng không thể có tác dụng quá to lớn, vì thế ...
- Vì thế, nên né tránh khai chiến trong năm nay?
Dương Mộc trầm ngâm, hắn đúng là nghĩ tới điểm này. Vương triều Đại Thương vừa mới vừa thành lập, thống nhất các nước chư hầu vốn lẻ loi phân tán lại cùng nhau, dân chúng thật vất vả mới có thể thở một hơi, mặc kệ là sản lượng lương thực hay là khôi phục nhân khẩu, đều vẫn không có ổn định trở lại.
Có thể nói, trong mấy năm tiếp theo, Vương triều Đại Thương tuyệt đối có thể phát triển chuyển biến từng ngày. Nếu như nói hiện tại Thương Quốc còn có 80% người ở vào hoàn cảnh nghèo khó, chỉ có 30% có thể thỏa mãn nhu cầu ấm no, như vậy sau một năm, cái tỷ lệ này sẽ giảm xuống rất nhiều. Dựa vào chính sách phổ biến đất nông nghiệp, các hạng mục chính sách hỗ trợ ban bố khắp nơi, vậy thì sau khoảng ba năm, Vương triều Đại Thương giải quyết vấn đề tỷ lệ nhân khẩu no ấm, liền có thể tăng đến 60-70%.
Đương nhiên, đây chỉ là về phương diện quốc lực, vấn đề cuộc sống nhân dân được no ấm mới là chuyện đại sự, nêu ra ví dụ này vô cùng đơn giản và sáng tỏ.
Những năm vừa qua, các quốc gia chinh chiến không ngớt, mặc dù khoảng thời gian không có chiến sự, các quốc gia cũng sẽ duy trì lượng lớn quân đội thường trực, rất nhiều quốc gia và khu vực Có thể nói là dân chúng sống cảnh lầm than. Ví dụ như vùng Nam Bộ của Sở Quốc, Mãng Quốc và Phạm Quốc, hoặc là một số khu vực phía Đông của Vân Quốc, trong quá khứ ở một số nơi quá nghèo đói, đã phát sinh hiện tượng ăn thịt chính con của mình.
Hiện tại, thiên hạ tiến vào thời kỳ hòa bình, các nước chư hầu trước đây bị tiêu diệt, xây dựng lên một Vương triều Đại Thương thống nhất, tự nhiên khó khăn này cũng phải do Vương triều Đại Thương tới đón lấy, lỗ hổng này cũng phải do Vương triều Đại Thương lấp
đây.
- Thì ra, trong lòng Bệ hạ đã sớm có quyết đoán, lần này chỉ là đến xác minh một chút xem sự bố trí có thỏa đáng hay không.
Nguyễn Thái Nhị nhấp nháy đôi mắt đẹp thì thào.
Dương Mộc nói:
- Đúng vậy, khoảng thời gian ba năm quá lâu, thế tiến công của Vương triều Đại Khánh và Vương triều Đại Thống quá hung hăng, kiên quyết sẽ không để cho Đại Thương ta có cơ hội thở dốc lấy hơi. Đại Thương ta bây giờ Có mạng lưới giao thông thông suốt bốn phương, vận tải hậu cần thuận tiện, đây là ưu thế lớn nhất, cộng thêm trong quân đội được trang bị vũ khí tinh xảo, ngược lại cũng không sợ hãi gì cả. Chỉ là lo lắng nếu như không bố trí thoả đáng, bị quân đội hai đại Vương triều may mắn đột phá tuyến phòng ngự, tiến vào tàn phá trong cảnh nội Đại Thương ta, như vậy sẽ hậu hoạn vô cùng.
- Thực ra, Bệ hạ không cần lo lắng quá nhiều.
Nguyễn Thải Nhị nói tiếp:
- Quân đội của hai đại Vương triệu Công tới khẳng định số lượng không hề nhỏ, tất nhiên không dám tùy tiện thâm nhập.
Dương Mộc gật gật đầu, nói:
- Ba quận ở đất Vũ, cộng thêm một quận Bắc Nguyễn, một quận Tây Nguyên và quận Tây Ngụy, có đủ làm tiền tuyến không?
- Đủ rồi.
Nguyễn Thái Nhị gật gật đầu, nói:
- Bệ hạ cũng không nên xem thường vị trí địa hình của quận Bắc Nguyễn, năm đó mặc dù quân đoàn Bạch Hổ và quân đoàn Kỳ Lân có thể một lần đánh vào Nguyễn Quốc, thực sự là thiên ý và đại thế đã định, chủ lực bị tiêu diệt, triều đình trong nước lại không ngừng phân tranh, Nguyễn Quốc không cách nào dồn toàn lực đối kháng với quân Thương, vì thế mới để quân Thương có thể dễ dàng tiêu diệt Nguyễn Quốc. Trên thực tế, từ sau khi Tào Quốc và Lan Quốc bị Nguyễn Quốc chiếm đoạt, địa hình phức tạp cũng đã nối liền thành một mảnh, hơn nữa số lượng nhân khẩu đông đúc, thuỷ lợi hưng thịnh, mới có nền tảng bên trong quân Nguyễn hiện giờ.
- Tốt lắm, trẫm cũng có ý đó, vậy để Binh Bộ mang toàn lực chế tạo phòng tuyến ở quận Bắc Nguyễn và quận Tây Ngụy đi, dùng ba quận đất Vũ mở ra chiến trường, tiêu diệt quân địch xâm lấn. Đợi đến khi Vương triều Đại Thương ta nghỉ ngơi hồi phục, chính là thời điểm tiêu diệt ba đại Vương triều kia!
Nguyễn Thải Nhị bái nói:
- Nô tì trước tiên chúc mừng Bệ hạ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận