Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 223: Một Trận Định Càn Khôn

Chương 223: Một Trận Định Càn Khôn

=== oOo ===


- Các vị đại nhân, điều các vị lo lắng ta cũng biết, đúng là có đạo lí riêng của nó. Các vị hẳn phải biết, Binh bộ ta đã vượt xa quá khứ, tham mưu ti phía dưới chính là do các tướng lĩnh bị thương trong quân đội tạo thành, có thể nói là vô cùng hiểu rõ đối với tình huống thực tế trong quân đội Thương Quốc ta, lại trải qua không ngừng khổ học, cũng coi như là am hiểu binh pháp, kết quả mà mọi người thôi diễn ra được, tất nhiên là biện pháp tốt nhất.

- Thôi diễn?

- Đúng vậy, lần Bệ hạ bắc phạt trước đó, đã từng dùng đến một loại đồ vật gọi là sa bàn, mấy người trong Binh bộ ta cảm thấy cái này rất tốt, vì thế liền chọn dùng nó, sau đó lại tiến hành bàn luận trong mấy ngày nay, giả thiết các loại tình huống, cuối cùng vẫn cảm thấy phương pháp này đối với cục diện chiến đấu có lợi nhất.

Mấy câu nói của Cát Liệt đều khiến cho chúng thần suy nghĩ sâu xa, mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn lên Dương Mộc.

Dù sao trong các vị đang ngồi ở đây chỉ có một mình Hoàng Đế Bệ hạ là đã hai lần chỉ huy đại chiến, kinh nghiệm phong phú nhất, cũng là người phán đoán tốt nhất.

Thấy vậy, Dương Mộc ảm đạm cười.

Từ tận đáy lòng hắn cũng đang rất lo lắng.

Thế nhưng, Cát Liệt nói rất đúng.

Hai quân giao chiến, quyết định thắng bại, binh lực cố nhiên là một nhân tố rất quan trọng, nhưng cũng không đại biểu cho toàn bộ.

Trang bị, sĩ khí, thiên thời địa lợi, chỉ huy lúc lâm trận… những thứ này đều là những yếu tố rất trọng yếu.

Lấy ví dụ như Trung Quốc, trong lịch sử mỗi một triều đại, đều có ít nhất một trận chiến mang tính quyết định lấy ít thắng nhiều.

Từ cuộc chiến Mục Dã của triều Chu, đến thời kỳ Xuân Thu với cuộc chiến Trường Thược giữa Tề - Lỗ, Tề - Ngụy với cuộc chiến Mã Lăng, rồi đến trận Cự Lộc và trận Bành Thành vào cuối thời Tần, triều Hán đánh tộc Hung Nô, Lưu Tú chỉ huy đại chiến Côn Dương, trận Quan Độ và Xích Bích vào thời Hán mạt, hay là cuộc chiến Phì Thủy giữa Tiền Tần và Đông Tấn, Lỹ Tĩnh triều Đường với trận m Sơn, hai mươi vạn đại quân Bắc Tống bị mấy ngàn quân Liêu đánh bại, Tĩnh Nan triều Minh,... Cho tới triều Thanh thì càng không cần phải nói, vừa bắt đầu chính là mấy vạn kỵ binh đuổi hơn trăm vạn nông dân binh của Lý Tự Thành chạy trốn tứ phía, cho đến khi cuộc chiến nha phiến vào cuối thời Thanh bắt đầu, bị quân đội nước ngoài mang theo vũ khí tiên tiến đè xuống đất ma sát, mấy ngàn thương binh liền dám giết vào bên trong Trung Quốc, hải chiến giáp ngọ thật vất vả mới ngang nhau, nhưng bởi vì cao tầng không có quyết sách cho nên thảm bại...

Đó đều là các chiến dịch nổi tiếng trong lịch sử, còn các trận lấy ít thắng nhiều điển hình thì quả thật là nhiều không kể xiết, tiêu biểu nhất là trận đại chiến Côn Dương và Phì Thủy, đó chính là lấy ít đấu với quân địch đông gấp mấy chục lần, sau đó còn đại thắng.

Nếu như lấy hai lần đại chiến trước của Thương Quốc ra so thì quả thật là không đáng nhắc tới, chút chiến tích ấy rất dễ dàng bị chôn vùi trong thủy triều lịch sử, trở thành một trong các án lệ không đáng chú ý.

Vì thế chênh lệch binh lực cũng không phải nhân tố quan trọng quyết định chiến cuộc, mà trang bị vũ khí, sĩ khí, thiên thời địa lợi, quyết sách chỉ huy, chỉ cần chiếm ưu thế ở một phương diện là phù hợp với điều kiện để lấy ít thắng nhiều.

Sách lược của Binh bộ rất chính xác.

Hơn nữa, phân tích cũng rất có đạo lý.

Để cho vũ khí chiến giới của Thương Quốc bày ra trước trận, sau khi một mảng quân địch ngã xuống, những binh sĩ kia còn dám xung phong sao?

Chỉ cần có người sợ hãi sẽ tạo ra hiệu ứng liên hoàn tạo thành một mảng nhỏ tán loạn, từ đó gây tê liệt một vùng lớn. Hơn nữa còn có năm vạn Kỳ Lân Quân gia nhập, năm mươi vạn đại quân nhìn như rất nhiều, nhưng khi hai quân tiếp xúc thì cũng chỉ có một vùng nhỏ như vậy, một kỵ binh có thể trảm thủ mười người cũng có thể thực hiện.

Cân nhắc từ điểm này, Thượng thư Công bộ Trần Hữu lo lắng vấn đề thời gian, đây căn bản chỉ là một ngụy mệnh đề, chỉ tồn tại trong lý luận.

- Bệ hạ… Bệ hạ...

Dương Mộc ngây người, Thẩm An ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở một chút, ra hiệu là các đại thần đều còn đang nhìn.

- Ah… Chuyện này… Trẫm đang cân nhắc một số điểm lợi và hại.

Dương Mộc phục hồi tinh thần, sau đó nói:

- Nếu các vị đều không có chủ ý, thế thì tạm thời để cho Binh bộ biểu diễn quyền cước một chút đi. Tối hôm nay, Binh bộ sẽ định ra một phần công văn, để cho trẫm xem qua, ngày mai sẽ quyết định. Các vị ái khanh nếu như không có chuyện gì nữa thì có thể đi làm việc của mình, chiến sự trên tiền tuyến căng thẳng, hậu cần phải làm phiền các vị ái khanh rồi.

- Vâng!

- Chúng thần xin nghe chỉ dụ, chúng thần xin cáo lui ——

....

Sau khi chúng thần cáo lui, Dương Mộc ngồi trong ngự thư phòng của Tử Thần Điện, mở ra thành quả sao chép những ngày qua.

Trong đó có một quyển là “Phong Thần diễn nghĩa”

Quyển sách này thoạt nhìn chỉ là một quyển tiểu thuyết thần thoại diễn nghĩa, nhưng mà nó tuyên dương việc thần tiên trợ giúp đế vương nhân gian cướp đoạt quyền lực.

Một khi tuyên cáo ra ngoài, cộng với hai lần chiến sự như kỳ tích của Thương Quốc, thì nhất định sẽ khiến cho ngoại giới nói chuyện say sưa, bịt kín thêm một tầng khăn che mặt bí ẩn.

Đối với Thương Quốc thì đây là điều cực kỳ có lợi.

Trong tiềm thức của bách tính ngu muội bình thường và binh sĩ ở tầng dưới cùng sẽ tiếp thu loại quan điểm này.

Vô hình trung sẽ hạ thấp sĩ khí phe địch, tăng thêm sĩ khí cho phe mình, đồng thời khi kết thúc chiến tranh và thống trị địa bàn phe địch sẽ tăng thêm tính hợp pháp.

Vốn quyển sách này hắn vì thích ứng với hoàn cảnh hiện nay của Thương Quốc nên có sửa chữa một chút, sau đó chuẩn bị đưa cho xưởng in ấn chế tác thành sách.

Thế nhưng bởi vì tình thế biến hóa đột ngột cho nên bị trì hoãn.

Đặt “Phong Thần diễn nghĩa” xuống, Dương Mộc cầm lấy vài cuốn sách khác.

“Toán học cơ sở”, “Sinh vật cơ sở”, “Vật lý cơ sở”, “Hóa học cơ sở”, “Khai thác quặng sắt”,...

Những quyển sách này hắn dự định đưa cho Bộ Khoa học kỹ thuật nghiên cứu trước, sau đó sẽ giao cho Bộ Giáo dục, dùng để dạy học.

Dự tính trong vòng một năm sẽ bồi dưỡng ra một nhóm nhân tài chuyên nghiên cứu về khoa học cơ sở, vì đặt nền móng cho nền khoa học kỹ thuật của Thương Quốc.

Dặn dò một thân vệ để cho hắn đưa những quyển sách này cho Bộ Khoa học kỹ thuật.

Lúc chạng vạng, Binh bộ đưa tới một phần kế hoạch đã thôi diễn ra được.

Căn cứ vào thảo luận của Tham mưu ti trong Binh bộ, trọng điểm hiện nay không phải là quyết chiến, mà là làm sao để dẫn đại quân Động Quốc vào để tiến hành quyết chiến.

Đây là một vấn đề rất khó khăn.

Lần này chủ soái lĩnh quân xuất chinh của Động Quốc là Lý Hạ, nhiều năm qua vẫn trấn thủ biên cảnh Thịnh Quốc. Có thể thấy được, đây là một người giỏi về mưu lược, sẽ không bởi vì phe mình chiếm được ưu thế về binh lực mà đắc ý vênh váo, tập kết đại quân lại một chỗ.

Cứ như vậy, dù cho Thương Quân muốn quyết chiến cũng không có khả năng lắm.

Làm sao để cho bên địch thả xuống cảnh giác, tiến hành quyết chiến với quy mô lớn với Thương Quốc đây?

Đó quả thật là một vấn đề.

Có điều, buổi tối hôm đó, khi hắn đang ở trong cung của Diệu Hi lại bị một lời thức tỉnh người trong mộng.

- Mong muốn của Bệ hạ chẳng qua là đánh bại một phía trong đó mà thôi, hà tất phải chấp nhất với Động Quốc?

Diệu Hi ghé vào trên người Dương Mộc, hơi thở như hoa lan, kêu rên ra tiếng.

- Hả? Có ý gì?

- Lần này Bệ hạ sẽ ngự giá thân chinh sao?

Diệu Hi liếm liếm môi.

- À… xem tình huống thôi, có lẽ sẽ như vậy.

Trên mặt Diệu Hi lộ vẻ vui mừng, làm nũng:

- Bệ hạ mang nô tì đi cùng có được hay không, ở trong cung hơn một năm đã sắp chán chết rồi. Bệ hạ mang nô tì đi, vừa có thể làm ấm giường, lại có thể giết địch kiến công, tác dụng rất lớn.

- Ồ, giết địch kiến công? Nàng còn có thể ra trận hay sao? Ha ha ha... nói nghe một chút...

- Không, bệ hạ đáp ứng thì nô tì mới nói…


Bạn cần đăng nhập để bình luận