Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 209: Bắt Sống

Chương 209: Bắt Sống

=== oOo ===


Phó tướng há to miệng, khẽ nói:

- Đại Tướng quân muốn chết, huynh đệ ta sẽ đi cùng, cũng không thể…

Phùng Trung Long ngăn hắn lại, hốc mắt đỏ bừng nói:

- Ngươi đi theo chết cùng có ý nghĩa gì đâu? Ta đã quyết, ngươi làm Phó tướng, sau khi trở về có lẽ chỉ bị chỉ trích, nếu còn có lực, thỉnh cầu chiếu cố thê nhi trong nhà ta một chút.

- Đại Tướng quân công huân trác tuyệt, chắc hẳn triều đình sẽ không vô tình như vậy. Tẩu phu nhân và chất nhi vẫn còn có các huynh đệ còn lại lo lắng, không cần đến ta.

- Im miệng!

Phùng Trung Long đột nhiên hét lớn, trách mắng:

- Đường đường là nam nhi bảy thước sao lại dông dài như vậy! Đây là tướng lệnh! Bản Tướng quân mệnh lệnh cho ngươi dẫn đầu một đội nhân mã cưỡi ngựa rút lui, không cho quân Thương đuổi kịp! Nhớ kỹ, trên vai ngươi còn có sứ mệnh, nhất định phải báo cáo lại cẩn thận trận chiến này với triều đình, cần phải nhắc nhở tướng lĩnh trong quân đề phòng đội quân này!

- Bọn họ… e là sẽ không nghe lời ta…

Phó tướng chần chờ. Trận chiến hôm nay quá mức không bình thường, nếu phân trần với những Tướng quân kia chỉ sợ sẽ bị cho rằng cố ý phóng đại, kiếm cớ trốn trách nhiệm vì chiến bại.

Phùng Trung Long trầm mặc, xé một góc chiến bào, cắn nát ngón tay rồi viết một hàng chữ giao cho Phó tướng, sau đó nói:

- Làm hết sức mình, nghe thiên mệnh.

Phó tướng cắn răng nhận lấy huyết thư, cưỡi lên một con chiến mã dùng để đưa tin, rồi dẫn một đội nhân mã chạy đi.



Trận chiến ở cứ điểm bắt đầu từ sáng kéo dài tới tận chạng vạng tối.

Trên thực tế, chiến đấu chủ yếu đã sớm kết thúc, nói là kéo dài một ngày là vì có rất nhiều quân địch bỏ chạy tán loạn, binh lính Kỳ Lân Quân phải phân ra đuổi bắt, tới tận chạng vạng tối mới thanh lý xong.

Binh sĩ Thịnh Quốc đương nhiên không thể so tốc độ với kỵ binh, nên gần như không có cá lọt lưới.

Mười dặm chiến trường chỉ còn lại một mảnh thê lương.

Mười lăm vạn đại quân Thịnh Quốc đều bị hủy diệt.

Thương vong của Quân Thương cũng rất lớn, tổng cộng có hơn chín ngàn người bỏ mình, bị thương nặng lên tới gần một vạn.

Đương nhiên, thương vong chủ yếu của quân Thương gần như chỉ có nhiều khi mới bắt đầu trận chiến, còn nửa sau thì gần như thiên về một bên truy sát.

Cho nên, khi dọn dẹp chiến trường có thể nhìn thấy thi thể quân Thương chủ yếu tập trung ở vị trí gần cứ điểm, thậm chí còn cách không xa sông hộ thành.

Kỳ Lân Quân đã bận rộn suốt một ngày, cho nên ai nấy đều vô cùng mệt mỏi, vừa móc đậu nành bên hông đút cho chiến mã vừa nghỉ ngơi.

Binh sĩ đang vội vàng thu dọn chiến trường không hề oán giận khi thấy cảnh này, ngược lại còn cười ha hả tới chào hỏi, lấy lương khô trên lưng đưa cho bọn họ.

Vì hơn một năm nay, trong quân Thương đã hình thành một văn hóa tôn trọng kẻ mạnh và khát vọng quân công. Trận chiến hôm nay, thực lực của Kỳ Lân Quân biểu hiện rõ như ban ngày, đáng để tất cả mọi người đều tôn kính.

Không chỉ vậy, tất cả binh sĩ sống sót đều cảm thấy mình nợ Kỳ Lân Quân một mạng. Vào thời khắc gian nan nhất, Kỳ Lân Quân xông ra từ hai bên giết toàn bộ quân đội Thịnh Quốc đến phát ngốc.

Nếu không có trận chiến hôm nay, chiến sự với Thịnh Quốc không biết sẽ kéo dài đến bao giờ, càng không nói đến chuyện bảo vệ quốc gia.

- Đi! Đi mau!

Lúc này, một đội binh sĩ ép mấy tướng lĩnh bị trói chặt từ bên góc đi tới.

Đương nhiên, rất nhiều người đều đổ dồn ánh mắt vào cảnh tượng này. Hai nước đánh tới bây giờ, đây là lần đầu tiên bắt sống tướng lĩnh quân địch. Nhìn chiến bào mấy người kia thì có vẻ chức vị trong quân không thấp.

- Ha ha, huynh đệ, đây là ai thế?

Một binh lính quân đoàn Bạch Hổ vừa nuốt xuống một ngụm nước và lương khô vừa hâm mộ hỏi dò. Bắt sống một Tướng quân thì chiến công đã không ít, mà bây giờ lại bắt được hẳn một đoàn, đoán chừng đội nhân mã này đều có thể làm tước dân rồi.

Nghe vậy, mấy binh sĩ được hỏi dạt dào đắc ý cười ha ha đáp:

- Nhặt được món lợi lớn! Mấy người này là chủ tướng lần xuất chinh này của Thịnh Quốc đấy!

- Ah?

- Chủ tướng?

- Ông trời của ta ơi! Các ngươi bắt được chủ tướng thật à?

- Đến đây đến đây, mọi người hãy đá cho con rùa này mấy cái. Chặn Bệ Hạ của chúng ta ở bên ngoài, lại còn dám xâm lấn Thương Quốc ta!

- Đánh chết con rùa này đi!

- Đến đến đến, cùng đánh!

Lập tức, quân Thương xung quanh cùng ùa lên, ngay cả quân sĩ Kỳ Lân Quân đang nghỉ ngơi cũng chạy tới tham gia náo nhiệt.

Sau một lúc đấm đá, mấy vị chủ tướng quân Thịnh đã dính đầy dấu giày và nước bọt, đều là ấn ký quân Thương phát tiết.

Cuối cùng, mấy binh lính áp giải lo sợ những người này sẽ giết chết tù binh nên khuyên mọi người dừng lại.

Mặt Phùng Trung Long đỏ bừng. Làm Đại Tướng quân một nước, có bao giờ hắn bị nhục nhã thế này đâu?

Bây giờ lại bị một đám binh lính tầng dưới chót bắt nạt như con chó hoang ngoài đường!

Cho dù vậy, hắn cũng chẳng thể làm gì. Toàn thân bị trói chặt, lại bị người ta lôi kéo, đi hơi nhanh một chút sẽ mất thăng bằng mà ngã xuống.

Hắn cũng không nhớ mình bị bắt thế nào nữa. Khi một đại đội kỵ binh nhìn thấy chiến xa chủ tướng, hai mắt ai nấy đều sáng rực, không nói hai lời lập tức đánh giết tới. Lúc đầu hắn muốn chiến đấu tới thời khắc cuối cùng, nhưng đột nhiên cảm thấy gáy mình bị người ta đập cho một cái, thế là không biết gì nữa.

Khi tỉnh lại đã ở trên lưng ngựa, nhìn sang mấy con ngựa khác thì đồng đội cũng bị trói gô.

Mười tù binh, tất cả đều là tướng lĩnh, không có một quân sĩ nào.

Rất hiển nhiên, binh sĩ quân Thương không có hứng thú với binh lính nữa, các thân vệ đều bị sát hại rồi.

Trên lưng ngựa, hắn cẩn thận quan sát, cuối cùng đã hiểu rõ vì sao quân Thương có thể chiến đấu thoải mái trên lưng ngựa.

Yên ngựa, bàn đạp, cương ngựa, giày ủng, loan đao đặc chế, tên nỏ tinh xảo, áo bào rộng rãi đơn giản… Rất nhiều dụng cụ và binh khí phụ trợ, nếu vẫn không thể áp chế binh sĩ bình thường kia thì thật sự không có thiên lý nữa.

Điều khiến cho hắn khó chịu nhất là áo bào mà lúc trước mình khinh bỉ lại có tác dụng riêng.

Điều này khiến hắn vô cùng xấu hổ.

Bên ngoài cứ điểm, công tác thu dọn thi thể vẫn đang tiếp tục. Ròng rã mấy vạn người bận sống bận chết đến tận nửa đêm mới vùi lấp sơ sài, thiêu hủy xong xuôi, phòng ngừa phát sinh ôn dịch.

Đúng lúc này, một đám tướng lĩnh Phùng Trung Long được gặp chủ tướng quân Thương.

Cảnh Quý và Tư Mã Hoành đều hào hứng nhìn mười tướng lĩnh trước mặt.

Cảnh Quý thăm dò, Tư Mã Hoành chẳng buồn để ý.

Nguyên nhân rất đơn giản, đám người này rảnh rỗi không có việc gì lại chạy đến tiến đánh Thương Quốc, còn dám chặn Bệ Hạ bên ngoài, thua một trận rồi còn tỏ vẻ không phục, nhìn qua cực kỳ ngứa mắt.

- Ngươi chính là chủ tướng quân Thịnh sao?

Cảnh Quý hăng hái quan sát Phùng Trung Long, cười hỏi.

- Các hạ là…

- Người đâu, chặn miệng!

Cảnh Quý nhàn nhạt quay đầu sang, không chờ Phùng Trung Long nói hết lời đã lệnh cho thân vệ.

- Rõ!

Mấy thân binh tiến tới, giữ miệng Phùng Trung Long rồi nhét vải vào.

- Ô ô ah…

Phùng Trung Long mở to hai mắt, không dám tin.

Cảnh Quý thong thả hỏi:

- À, quên nói cho ngươi, tiếp theo ngươi sẽ lập công.


Bạn cần đăng nhập để bình luận