Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 266: Phong Hỏa Lại Nổi Lên

Chương 266: Phong Hỏa Lại Nổi Lên

=== oOo ===


Sau khi giao dịch kết thúc, song phương xem như đều đã đạt được mục đích của mình.

Lúc này đã là giờ lên đèn, gia đình dân chúng bình thường đã ăn xong cơm tối, bắt đầu thu xếp đi ngủ.

Dương Mộc uống một hớp trà. Lúc này hắn mới chuẩn bị qua bên Dục Linh Cung dự tiệc, tính toán qua thì Hoàng Hậu cũng đã chờ đợi hơn một canh giờ rồi.

- Bệ hạ, sứ thần Nguyễn Quốc ở bên ngoài xin cầu kiến.

Một tiểu thái giám lại vào bẩm báo.

Nguyễn Quốc?

Trời đã tối rồi, sứ thần Nguyễn Quốc còn cầu kiến vào lúc này để làm gì? Sứ thần Sở Quốc vừa bước chân ra ngoài, hắn đã lập tức đến?

- Thế sứ thần Nguyễn Quốc có nói muốn thỉnh cầu chuyện gì không?

Dương Mộc cau mày hỏi.

- Sứ thần Nguyễn Quốc đợi ở bên ngoài cung đã lâu, mãi đến tận khi sứ thần Sở Quốc rời đi mới đến yết kiến, nhìn sắc mặt chắc là có chuyện quan trọng.

Dương Mộc gật gù, nói:

- Cho hắn vào đi, bảo hắn chỉ có một chút thời gian ngắn thôi.

Nói xong, hắn gọi Thẩm An đến chuẩn bị công tác lên giá rời cung, chờ một lát sau sẽ trực tiếp ngồi long liễn đi sang bên Dục Linh Cung.

Vị sứ thần Nguyễn Quốc là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, chỉ nhìn qua gương mặt, cũng coi như là một nam nhân tuấn tú. Không giống với rất nhiều văn võ đại thần hiện tại giữ lại chòm râu quanh miệng, gương mặt hắn vô cùng sạch sẽ, đối với Dương Mộc vốn nhìn quen hình ảnh những người đàn ông mặt đầy râu thì trước mắt đúng là có loại cảm giác mới lạ.

- Ngoại thần Nguyễn Phụ Ninh, tham kiến Hoàng Đế Bệ hạ Đại Thương.

- Nguyễn Phụ Ninh? Ồ, bên trên quốc thư có tên của ngươi, chẳng lẽ ngươi chính là Ninh Vương của Nguyễn Quốc?

Dương Mộc có chút kinh ngạc. Tình huống ở Nguyễn Quốc có chút đặc thù, Hoàng Đế đời trước không có con trai nối dõi, vương tôn công tử trong Hoàng tộc tranh đấu không ngớt, bất luận lập ai làm Hoàng Đế kế vị, đều sẽ nghênh đón một hồi đại loạn. Vào lúc đó, trong ngoài Nguyễn Quốc đều đang ở trong tình trạng khốn đốn, nếu như lại rơi vào nội đấu, e rằng dù là một quốc gia to lớn như thế cũng sẽ nhanh chóng suy sụp, khó tránh khỏi bị ngoại bang thôn tính.

Cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể là đồng lòng ủng hộ, lập vị trưởng công chúa có biểu hiện thông minh trí tuệ hơn người trở thành Hoàng Đế. Vốn nghĩ sau khi ổn định thế cuộc, lại đề cử ra một vị Tân Hoàng, thế nhưng trong triều đình đã hình thành một loại cân bằng vi diệu, mặc dù một số nam tử trong dòng dõi Hoàng tộc có ý kiến, nhưng cũng không thay đổi được gì, hiện tại chính là biện pháp tốt nhất cho Nguyễn Quốc.

Hơn nữa, vị Nữ hoàng Nguyễn Quốc cũng biểu hiện ra tài năng không tầm thường. Dưới sự dẫn dắt của nàng, quốc lực Nguyễn Quốc phát triển không ngừng, những kẻ có dã tâm trong nước cũng không dám nhúc nhích.

Vị Nguyễn Phụ Ninh này kỳ thực chính là một vị Vương gia trong Hoàng tộc, cũng có thể nói là một trong số những người từng cạnh tranh ngôi vị Hoàng Đế. Lần này có thể đại diện đi sứ Thương Quốc cũng là do đã ra sức tranh thủ từ trong các thế lực.

Mục đích đơn giản chính là thành lập mối quan hệ gần gũi với Thương Quốc, hy vọng Thương Quốc có thể cung cấp một ít ngoại lực chống đỡ, một khi trong nước khởi tranh Hoàng vị, có thể đoạt trước một bước.

Chính là hiểu rõ được điểm này, nên Dương Mộc không có hảo cảm gì đối với hắn.

Dù sao, đường đường là một Vương gia của Nguyễn Quốc, còn muốn mượn ngoại lực của nước ngoài giúp mình đoạt vị. Hành vi tư lợi như vậy tư, để hắn trở nên cực kỳ trơ trẽn.

Ở Trung Quốc cổ đại, có kẻ nào mượn thế lực ngoại bang đoạt quyền mà nhận được kết quả tốt?

Trong thời gian ngắn khả năng còn hữu ích, thế nhưng xét về lâu dài, nhất định sẽ gây nên phản phệ.

Còn chưa kể vào thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc, nhiều vị công tử lưu vong thường thường mượn thế lực nước khác trở về cướp đoạt vương vị, dẫn đến việc bị người khác khống chế. Ngay cả thời kỳ nam triều bắc triều Ngụy Tấn và ngũ đại thập quốc, các quốc gia ở Trung Nguyên mượn lực lượng dân tộc du mục phương Bắc cướp đoạt thiên hạ, cuối cùng kết quả là cái gì?

Người trước, trực tiếp dẫn đến tình cảnh Ngũ Hồ loạn hoa.

Người sau, trực tiếp dẫn đến nỗi đau phần lớn lãnh thổ Trung Nguyên bị Khiết Đan chiếm đoạt mất, cũng hình thành Liêu Quốc sau đó, thậm chí còn là bước đệm cho Kim Quốc xâm lấn Trung Nguyên. Thời Bắc Tống, Triệu Khuông Dận cũng chơi một tiết mục như vậy, “khoác hoàng bào lên, thiên hạ thái bình”, mai phục một bút cho bi kịch sau này của Tống vương.

Do đó, Dương Mộc luôn cảm thấy hành vi dẫn thế lực ngoại bang vào trợ giúp bản thân chiếm đoạt quyền lực là cực kỳ trơ trẽn, đáng xấu hổ.

Các nước thuộc Vương triều Đại Lễ chắc chắn cũng hiểu rất rõ về điểm này, dù sao thì ví dụ như vậy từng xảy ra không ít. Đã từng có quốc gia dẫn quân đội ngoại bang tiến vào Kinh thành, trợ giúp tranh cướp ngôi vị Hoàng đế, nhưng kết quả lại dẫn tới phản phệ tại chỗ, viện quân trực tiếp giết vào Hoàng Thành, tàn sát sạch sẽ toàn bộ Hoàng tộc, cả một quốc gia hoàn chỉnh đang vận chuyển bị dừng lại đột ngột, một lần công thành mà dẫn đến diệt vong.

- Ninh Vương tiến cung vào lúc đêm muộn thế này, không biết vì chuyện gì?

Dương Mộc hỏi.

- Ngoại thần lần này tới là vì hai việc. Một là Tấn Quốc có dị động, thứ hai là chuyện mậu dịch của đội buôn.

- Ngươi cẩn thận nói kỹ hơn đi.

- Bệ hạ, hôm nay vi thần vừa nhận được tin tức của Nữ hoàng, Tấn Quốc phát động liên hệ với chư quốc liên minh, ý đồ phạt Sở!

- Phạt Sở?

Dương Mộc cười ha ha, nói:

- Quý khanh nếu không có việc gì khác, có thể về dịch quán nghỉ ngơi. Tin đồn không có lửa mà lại có khói như vậy, vẫn nên đi nói với sứ thần Sở Quốc thì hơn.

- Bệ hạ minh giám, những lời vi thần nói đều là sự thật!

Nguyễn Phụ Ninh chắp tay cúi đầu, nói:

- Tấn Quốc đã có dị động, lần này vẫn chưa hội minh, hiển nhiên là không yên lòng với các nước, vì thế tiên phát chế nhân.

Dương Mộc nở nụ cười, nói:

- Tấn Quốc ở phương Bắc, Sở Quốc ở phương Nam, tuy rằng ở các vấn đề đối ngoại hai nước vẫn nhìn chằm chằm lẫn nhau, chuyện mong muốn cũng chỉ là một vị trí Minh Chủ, còn chưa bao giờ bạo phát chiến tranh. Huống hồ, ở trung gian còn cách nhau mấy tiểu quốc, Tấn Quốc có cái gì nắm chắc mà muốn tiến công Sở Quốc chứ? Hoàng Đế Tấn Quốc tuy không phải người có hùng tài đại lược gì, nhưng cũng sẽ không làm ra hành động không khôn ngoan như vậy.

- Khởi bẩm Bệ hạ, việc này nghe qua dường như có hơi hoang đường, nhưng cũng là thông tin chính xác trăm phần trăm. Nữ hoàng Nguyễn Quốc thần cũng đáp ứng việc này rồi.

- Đáp ứng? Theo lời quý khanh thì trong này còn có chuyện khác.

Dương Mộc nhắm hờ con mắt, nói:

- Rốt cuộc thì Nguyễn Quốc ngươi muốn nói chuyện gì, không ngại nói thẳng ra.

- Bệ hạ minh giám! Cuộc tấn công Sở Quốc lần này, người khởi xướng là Tấn Quốc và Ngô Quốc, chuẩn bị xuôi Nam từ Triệt Quốc, mượn đường qua vương kỳ của Thiên tử, hai nước đồng thời một lần tiến công Sở Quốc, lấy đại nghĩa của Minh Chủ đi giải cứu toàn bộ những quốc gia bị Sở Quốc chiếm đoạt.

- Giải cứu? Ha ha ha ha. . . Các nước phân tranh, từ trước đến giờ đều là cá lớn nuốt cá bé, trong số các quốc gia hiện giờ, có ai không chiếm đoạt qua một vài tiểu quốc, tại sao nói chuyện giải cứu? Đại nghĩa như vậy, thực sự rất buồn cười.

Nguyễn Phụ Ninh bái nói:

- Mục đích của Nguyễn Quốc thần là củng cố xung quanh mình, cũng không muốn nhảy vào vũng nước đục này. Chỉ khẩn cầu Bệ hạ, có thể lại trao đổi một ít binh khí, ngày khác nếu Tấn Quốc thất bại ngoài tiền tuyến, vậy thì quân đội Nguyễn Quốc thần cũng có đất để dụng võ.

Nghe lời nói này, Dương Mộc cũng có chút hiểu ra.

Rất rõ ràng, Nguyễn Quốc đang đồng thời làm công tác chuẩn bị.

Một mặt, sợ Tấn Quốc giương đông kích tây, lấy công Sở làm tên, lén lút điều động binh mã, chuẩn bị khởi xướng đại chiến với Nguyễn Quốc.

Mặt khác, cũng chờ đợi khi Tấn Quốc giao thủ với Sở Quốc, ở thời khắc quân đội thất bại hoặc là cục diện giằng co, lập tức sẽ phát động đại chiến đối với Tấn Quốc.

Bởi vậy có thể thấy được, ý thức ưu hoạn và ý thức thôn tính của Nguyễn Quốc rất mạnh mẽ.

- Nói như vậy, quý khanh đến đây để chuẩn bị cầu lấy vũ khí trang bị quân đội.

Dương Mộc gật gù, nói:

- Không biết Nguyễn Quốc các ngươi muốn số lượng trang bị bao nhiêu?

- Phụng lệnh Bệ hạ thần căn dặn, Nguyễn Quốc đồng ý mua mười vạn chuôi đại đao, mười vạn đầu trường thương, 5 vạn chuôi loan đao, 5 vạn móng ngựa bằng sắt, 5 vạn nỏ được làm bằng thép luyện của quý quốc, kèm theo 5 triệu mũi tên phối dùng, 10 triệu phần bánh bích quy nén và mì ăn liền.

Nghe xong Nguyễn Phụ Ninh thỉnh cầu, Dương Mộc không khỏi líu lưỡi.

Dựa theo giá cả giao dịch của hai nước hiện nay, tổng giá trị những trang bị này gộp lại tuyệt đối sẽ không rẻ!

Những loại như chiến đao thì không nói, chỉ tính bánh bích quy nén và mì ăn liền đã đến ba triệu lượng bạc.

Tất cả mọi thứ gộp lại thì gần 15 triệu lượng!

Đây cũng không phải là một con số nhỏ. Cứ nhìn Thịnh Quốc ở phía Bắc Thương Quốc hiện tại, những năm này không ngừng tăng cao thuế má, lâm vào tình trạng điên cuồng khai thác quặng sắt, một năm cũng mới miễn cưỡng thu nhặt đủ mười triệu lượng bạc, có thể nói hiện tại cả quốc gia đều vang lên tiếng đinh đương, hoàn toàn không cùng đẳng cấp so với năm năm trước.

Dưới thao tác ngầm gây xích mích của Cẩm Y Vệ, trong nước đã xuất hiện vài cuộc khởi nghĩa nông dân. Tuy rằng chưa chính diện bạo phát đại chiến, nhưng đã như một đống cỏ khô ráo, chỉ chờ một ngọn lửa nhỏ sẽ lập tức bùng cháy thiêu đốt tất cả.

Đúng là Nguyễn Quốc lớn hơn so với Thịnh Quốc, thế nhưng lập tức lấy ra 15 triệu lượng bạc, cũng tương đương với tiền thu thuế một năm.

Mà đây mới chỉ là tiền mua vũ khí trang bị, vẫn còn các thứ như chiến mã và chiến giáp, vẫn còn chưa tính toán trong đó.

Cũng coi như đã bỏ ra khoản vốn lớn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận