Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 391: Tế Thiên

Chương 391: Tế Thiên

=== oOo ===


Ngày xuân, ánh mặt trời ấm áp.

Nửa buổi sáng, Hoàng đế các nước đều lần lượt đến, xe ngựa Long liễn dừng sát ở bên ngoài cửa Hoàng cung làm người ta hoa cả mắt.

Hội minh lần này khác với mấy lần hội nhỏ trước kia, nghi trượng của Hoàng đế các nước đều uy nghiêm và xa hoa.

Ngoài thành tất nhiên là đông nghịt người.

Cùng với đó, Cấm Vệ quân tuần tra cũng càng nghiêm ngặt hơn. Sau khi dân chúng kiến thức xong một chút cảnh tượng hoành tráng thì đều rời đi, ai nấy lại trở về nhà chờ tin tức, suy nghĩ căn dặn đứa trẻ bán báo, chỉ cần Thời báo Đại Thương có tin tức mới thì lập tức đưa tới cho mình.

Trong Hoàng cung, nơi diễn ra Hội minh cũng không ở trong triều điện.

Bởi vì cho dù là cung điện lớn nhất của Thương Quốc, vào lúc này cũng có vẻ quá nhỏ.

Từ xưa được lưu truyền đến nay, cái gọi là Hội minh chính là làm theo lễ Thiên tử, nói cách khác là quy cách triều kiến Thiên tử. Trước kia lúc Hội minh ở Tấn Quốc vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ chế, đồng thời cũng thông qua lễ tiết phức tạp này để thể hiện sự uy nghi của mình. Cho nên kích thước của triều điện còn xa mới đủ.

Ở trên bãi đất trống lớn phía ngoài triều điện bày một cái lư hương cao bằng một người, chiều rộng phải đến bảy tám người mới ôm hết. Trên đó có từng làn khói lượn lờ, mùi thơm tràn ra xung quanh.

Ở các nơi gần đó đều là đồ dùng để làm lễ tế thiên.

Từng cái bàn lớn trạm trổ được bày thật chỉnh tề.

Cho dù là đỉnh nhỏ dành cho Hoàng đế các nước thưởng thức món ăn tế thiên cũng vô cùng tinh xảo.

- Đúng là vô cùng bạo tay!

Hoàng đế Ngô Quốc bước vào trong sân, không nhịn được vỗ tay cảm thán.

Chỉ nói đến những lư hương lớn này đã không dễ dàng chế tạo ra được, chỉ có công nghệ luyện sắt tiên tiến của Thương Quốc mới có khả năng chế tạo ra tám cái lư hương lớn như vậy trong khoảng thời gian ngắn.

Đỉnh nhỏ được bày trên bàn lại càng thêm tinh tế.

Tất cả đều làm bằng bạc!

Hoa văn phía trên vô cùng tinh xảo, họa tiết hoa, chim, cá, thú trông rất sống động, không nhìn ra bất kỳ sự khác biệt nào.

Đây cũng không phải là thứ thợ thủ công bình thường có thể làm ra được!

Hoàng đế Ngô Quốc dùng tay vuốt ve cái đỉnh nhỏ bằng bạc, trong lòng chấn động lại cảm thán, kỹ thuật chế tạo rèn đúc của Thương Quốc đúng là đã đến trình độ đỉnh cao rồi!

Đúng lúc này, phía xa đột nhiên truyền đến giọng nói, đó là tiếng hô của thái giám:

- Thiên tử giá lâm!

Bịch bịch!

Cung nữ, thái giám, thị vệ cùng với đám người hầu do Hoàng đế các nước dẫn tới đều quỳ rạp xuống.

Đám người Phạm Hoành Tể và Vương Ưng cũng vội vàng quỳ xuống, nằm rạp trên sân cỏ, vào lúc này chẳng ai muốn bị người ta tố cáo là mắc tội bất kính cả.

Loan giá từ phía xa đi qua, trên trăm thị vệ cưỡi ngựa cầm đao, bốn mươi chín lực sĩ mặc áo vàng đẩy một chiếc xe ngựa màu vàng óng chậm rãi đi tới.

Chiếc xe ngựa này được những lực sĩ kia nâng lên giống như nâng kiệu, bước đi vững vàng như bay.

Những lực sĩ này chính là tinh nhuệ do triều đình Thương Quốc bồi dưỡng, vốn là người hầu luôn đi bên cạnh long liễn của Dương Mộc, noi theo Hoàng Cân Lực Sĩ bên cạnh Thiên tử.

Nghe đồn, năm đó bên cạnh Đại Đế Trường Xuân có một nhóm Hoàng Cân Lực Sĩ, mỗi người đều được bồi dưỡng từ nhỏ, không những lớn lên có dáng vẻ lưng hùm vai gấu, hơn nữa còn có sức lực rất lớn, ở trong sử sách ghi chép, chính là "Hoàng Cân Lực Sĩ".

Những năm gần đây, Dương Mộc cũng có ý noi theo, bên cạnh nghi trượng cũng bắt đầu học tập, chọn lựa rất nhiều binh sĩ tinh nhuệ, huấn luyện nhiều năm để trở thành một loại Hoàng Cân Lực Sĩ phiên bản cấu hình thấp.

Đây không phải là xa xỉ, mà là lấy lễ nghi dưỡng khí.

Bên cạnh Hoàng Cân Lực Sĩ còn có cung nữ đi cùng, cầm theo kim đăng lư hương, tổng cộng có ba mươi sáu người.

Ngoài ra, còn có bảy mươi hai thái giám giơ cờ.

Ngồi ngay chính giữa xe là nhân vật chính của buổi tế thiên hôm nay, Thiên tử Cơ Hách của Vương triều Đại Lễ.

- Kính chào Thiên tử, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Tất cả Hoàng đế, vương công quý tộc và người hầu đồng thanh hô.

- Tất cả đều đứng lên đi.

Cơ Hách đi xuống xe, chậm rãi bước lên đài cao rồi ngồi lên bàn trà của mình.

Có lẽ vết thương trên đùi còn chưa lành hẳn nên khi hắn ngồi xuống có hơi khác thường, chân mày nhíu lại rồi hít sâu một hơi.

- Bắt đầu đi.

Cơ Hách vẫy tay, lập tức liền có một quan viên bên cạnh cầm một cái đỉnh nhỏ đi tới trước mặt hắn.

Trong đỉnh chứa thịt khô, đó là đồ ăn dùng để tế thiên ở thời cổ, dùng thịt thú hoang hun khói mà thành, tượng trưng cho văn minh chiến thắng dã man, thay trời hành đạo.

- Các nước trong thiên hạ đều yên ổn từ lâu, cũng không còn đại chiến nữa. Trong trường hợp đó, Tấn Quốc cậy mạnh hiếp yếu, nhiều lần gây ra chiến tranh, trước có phạt Ngụy, sau lại vô lễ với Thiên tử, vì thế bị tiêu diệt là chuyện tất nhiên!

- Lần trước các nước Hội minh ở Thương Thành, cùng nhau thương lượng đại kế phạt Tấn, các quốc gia điều động hơn năm trăm vạn đại quân, mở rộng chính đạo, đánh bại Tấn ở khắp các nơi, điều này có trời đất chứng giám!

- Vì rủ lòng thương xót với dân chúng và thần tử Tấn Quốc vô tội, đồng thời chuyện bàn bạc khiển trách đã xong, vì vậy Hội minh lần thứ hai ở Thương Thành để nghiêm phạt Tấn Quốc.

Thiên tử Cơ Hách nâng đỉnh nhỏ, ghi nhớ tế văn, nhắc lại sai lầm của Tấn Quốc.

Dương Mộc ngồi ở phía dưới, nghe đoạn trước còn tốt, đến đoạn sau thì hoàn toàn không nghe lọt tai được nữa.

Quá mức khô khan, chẳng khác nào nghe lãnh đạo đời trước báo cáo vậy, còn chẳng thú vị bằng đại điển tế tự ở Thương Quốc.

Đương nhiên, hắn cũng mơ hồ nghe được một ít hành vi phạm tội liên quan tới Tấn Quốc, nhưng lại xem thường.

Thiên hạ vì Tấn Quốc mới gặp tai họa và rắc rối sao?

Là bởi vì Tấn Quốc tồn tại mới không ngừng phân tranh sao?

Rõ ràng tất cả đều không phải!

Kẻ thật sự cầm đầu gây họa là Thiên tử Vương triều Đại Lễ, dù sao Vương triều Đại Lễ ở một hai trăm năm trước, thiên hạ vẫn rất yên ổn. Tất cả quốc gia lúc đó đều tuân thủ nghiêm ngặt vương chế, cho dù là có mâu thuẫn thì phần lớn đều thỉnh cầu Thiên tử cân nhắc quyết định, chưa bao giờ có chuyện tranh giành đất đai.

Thậm chí, một vài nước nhỏ dứt khoát không lập quân đội, chỉ có quan phủ nha dịch duy trì trật tự là được.

Trên cách xưng hô, quân chủ các nước thậm chí không dám tự xưng vương, dân chúng gọi quân chủ nước mình là “Quân thượng".

Như vậy, là nguyên nhân gì dẫn đến sự suy sụp của Vương triều Đại Lễ?

Quả thật, trong này có sự hạn chế của chế độ phân phong, nhưng tìm hiểu nguyên nhân lại là do Thiên tử quá mức an nhàn, làm điều ngang ngược.

Ví dụ như, sau mỗi lần Thiên tử lên ngôi đều sẽ phân đất đai, phong danh hiệu cho người thân thiết của mình, đến cuối cùng quốc gia càng lúc càng nhiều, mà Vương Kỳ thì càng lúc càng nhỏ, từ đó tạo thành cục diện sức mạnh của Thiên tử không ngừng thu hẹp lại.

Sau đó, một khi có quốc gia nào không tuân thủ nghiêm ngặt vương chế, xuất phát từ đủ loại suy tính, Thiên tử cũng càng lúc càng có khuynh hướng mượn quân đội của các nước.

Cứ như vậy, quân sự Vương Kỳ càng lúc càng chán nản, còn sức mạnh của một vài quốc gia lại đang dần dần tăng lên.

Cuối cùng, loại mâu thuẫn này tích lũy đến mức độ nhất định. Ở trong một lần đại chiến, sau khi chư hầu mà Thiên tử sai khiến chiến bại, Thiên tử bất đắc dĩ chỉ có thể phái quân đội của Vương Kỳ ra trận rồi lại thất bại một lần nữa.

Không nói chuyện xa xôi, Sở Quốc đã từng chiến thắng quân đội của Thiên tử.

Nhưng vào lúc này, liên tục xuất hiện mấy đời Thiên tử bất nhân bất nghĩa, mà các nước cũng chỉ ứng phó cho xong việc.

Lâu ngày, các nước phát hiện Thiên tử chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Trước đây, một khi quốc quân của các quốc gia phạm sai lầm, gặp phải sắc thư của Thiên tử chỉ có thể cúi đầu nhận tội.

Từ sau khi các nước phát hiện Thiên tử là con cọp giấy, bọn họ đã thể hiện ra tâm tư phản kháng của mình.


Bạn cần đăng nhập để bình luận