Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 514: Hoàng Đế Vũ Quốc Kích Động

Chương 514: Hoàng Đế Vũ Quốc Kích Động

=== oOo ===


Lương thảo!

Tiền giấy!

Vũ khí!

Nhân tài!

Những thứ cần cho sự phát triển trước mắt của Vũ Quốc, Nghiêm Hoa đều mang đến.

Tuy rằng không phải mang theo bên người, thế nhưng bên trong phần quốc thư kia, lại viết rõ ràng như ban ngày.

Sau khi đến Hoàng đô Vũ Quốc, Nghiêm Hoa mang theo một đám người, đầu tiên là lượn quanh ngoài thành một vòng, sau đó giục ngựa lên gõ cửa thành.

Thái Tử Vũ Quốc đã sớm chờ đợi ở đây.

Nói đến, chuyện giữa dòng họ hoàng tộc các nước cũng rất thú vị.

Vào mấy trăm năm trước, Vương Triều Đại Lễ phân phong các nước, vào lúc ấy quân chủ các nước còn không dám tự xưng Hoàng Đế, dòng họ quân vương khác nhau, hoặc vốn là có dòng họ, hoặc là được ban cho dòng họ, hoặc là trực tiếp theo quốc hiệu.

Theo thời gian trôi đi, hoặc là hoàng tộc lấy quốc hiệu làm họ, hoặc là lấy dòng họ hoàng tộc để đặt quốc hiệu.

Ngoại trừ một số ít quốc gia, ví dụ như Sở Quốc và Tấn Quốc ra, còn lại phần lớn đều tuần hoàn theo quy luật này.

Vũ Quốc là một quốc gia rất đặc biệt, lúc ban đầu mới lập quốc, cả nước thịnh hành phong trào thượng võ, thậm chí nếu Hoàng Đế đăng cơ văn nhược, sẽ bị cho là vô đức vô năng.

Chắc có lẽ do quá sùng võ, mà mấy đời Hoàng Đế liên tiếp đều khá văn nhược.

Vì thế, trải qua mấy lần võ phu chèn ép, dĩ nhiên hình thành một loại không khí đặc thù, nhân sĩ thượng tầng bắt đầu sùng văn ức võ, còn võ phu thì lại bị quy về hàng ngũ đê tiện thô bỉ.

Bao năm qua, Vũ Quốc vẫn văn võ không liên quan, cứ tranh tài với nhau.

Thái Tử Vũ Quốc tên là Vũ Tĩnh, chỉ cần nghe tên liền biết, chính là sự pha trộn giữa văn và võ. Giai tầng sĩ phu Vũ Quốc rất đặc biệt, một bên khinh bỉ võ giả, nhưng lại nuôi dưỡng lượng lớn võ giả.

- Quý sứ đường xa mà đến, tàu xe mệt nhọc, thực sự là cực khổ rồi.

Nghiêm Hoa vừa mới đi vào trong thành, Vũ Tĩnh mặt mày hớn hở tiến lên đón.

- Thái Tử điện hạ tự mình nghênh tiếp, ngoại thần thụ sủng nhược kinh, thụ sủng nhược kinh!

Nghiêm Hoa nở nụ cười, sau đó bái một cái, nói.

- Lần này đến đây, Tả Thừa tướng Khổng Thượng Hiền của Đại Thương ta căn dặn ngoại thần nhất định phải chuyển cáo tâm ý thăm hỏi của ngài ấy tới.

- Cũng thật là đa tạ, Tả Tướng ngồi ở vị trí cao nhưng vẫn luôn lo lắng cho cố quốc, khiến cho người ta phải kính nể.

Vũ Tĩnh cười nói.

Trên thực tế, tư vị trong lòng hắn lại không hề dễ chịu một chút nào.

Vì sao?

Bởi vì, lúc trước Khổng Thượng Hiền vốn là người Vũ Quốc, chỉ có điều không được triều đình trọng dụng nên nản lòng thoái chí chu du liệt quốc, trằn trọc đến Thương Quốc.

Nói cách khác, Vũ Quốc đã bức đi một vị năng thần, tặng không cho Thương Quốc.

Đồng thời, ở trong lòng Vũ Tĩnh cũng có một chút xấu hổ.

Khổng Thượng Hiền có đại tài, đây là chuyện rõ ràng.

Bằng không, cũng sẽ không được Hoàng đế Thương Quốc trọng dụng.

Thế nhưng, ở Vũ Quốc của hắn vẫn âu sầu thất bại. Những cái khác lại không nói, chỉ nói cái tên Khổng Thượng Hiền này, sau khi quật khởi ở Thương Quốc, ngẫu nhiên hỏi thăm được sự tích Khổng Thượng Hiền mới biết được.

Từ góc chân thực tới nói, hai người Vũ Tĩnh và Khổng Thượng Hiền kỳ thực không hề quen biết gì nhau.

Vì thế, cái gọi là thăm hỏi cũng chỉ là một câu hàn huyên mà thôi, chỉ ra song phương đều biết một người như vậy, dùng để điều tiết bầu không khí.

Trong bang giao giữa các quốc gia, đây là một loại lễ tiết rất thông thường.

Vũ Quốc lấy đại lễ nghênh tiếp, bắt đầu từ khi vào thành, hai bên đường đã đứng đầy bách tính, từng người từng người ưỡn cổ ra nghe ngóng, nghị luận sôi nổi.

Nếu là sứ thần quốc gia khác tới chơi, khẳng định không thể nào gây nên náo động lớn như vậy.

Thế nhưng, sứ thần Thương Quốc lại không giống.

Những năm gần đây, tất cả những chuyện của Thương Quốc, bao gồm quân sự và mậu dịch, thậm chí là giao lưu nhân tài, hoặc là những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống đã thẩm thấu vào trong lòng người dân Vũ Quốc.

Được lợi từ chiến lược xa thân gần đánh, hiện tại người trẻ tuổi hơi có chút kiến thức ở Vũ Quốc đều ôm giấc mơ muốn đi Thương Quốc cho biết, nghĩ trăm phương ngàn kế được đến tiêu chuẩn tiến tu. Chỉ cần ở Thương Quốc học tập mấy năm, sau khi trở lại Vũ Quốc khẳng định là quan to lộc hậu, sẽ được trọng dụng.

Vì thế, việc đi Thương Quốc học tập, ở trong tiềm thức của người Vũ Quốc cũng như được mạ vàng.

Những món đồ của Thương Quốc đều là đồ tốt, tất cả những gì ở Thương Quốc đều rất mới mẻ, rất tiên tiến, khiến cho người ta muốn có bằng được.

Đây chính là những điều phổ biến trong lòng bách tính Vũ Quốc, đặc biệt bách tính ở Hoàng đô Vũ Quốc. Bởi vì ở trung tâm chính trị, vì thế càng có thể tiếp xúc được với thế giới bên ngoài, mỗi một kỳ Thời báo Đại Thương đều rất dễ bán ở Hoàng đô Vũ Quốc.

Quân thần Vũ Quốc cũng không quan tâm lắm về vấn đề xâm lấn văn hóa, bởi vì hai nước cũng không phải là nước láng giềng, đồng thời cũng muốn mượn sức mạnh Thương Quốc, cần một minh hữu như vậy, vì thế cũng không hề chèn ép cấm chỉ, tùy ý để nó tự phát triển.

Ngược lại, kẻ thống trị thậm chí có thể cảm giác được, dường như dưới sự tác động từ Thương Quốc, Vũ Quốc lại có thêm rất nhiều sinh cơ và sức sống.

Vũ Quốc phái ra Thái Tử Vũ Tĩnh tự mình ở cửa thành chờ đợi, cũng chỉ vì nghênh tiếp một sứ thần Thương Quốc. Vẻn vẹn từ chuyện này có thể thấy, Vũ Quốc coi trọng đến mức độ nào.

Nếu không phải bị vướng bởi thể diện quốc gia, Hoàng Đế Vũ Quốc thậm chí cũng muốn đích thân tới đón tiếp!

Nghiêm Hoa trực tiếp đi đến hoàng cung Vũ Quốc.

Hoàng Đế Vũ Quốc đã thiết yến bên trong, cùng rất nhiều đại thần đồng thời đón gió tẩy trần cho Nghiêm Hoa.

Đủ thấy có bao nhiêu coi trọng.

Đương nhiên, Nghiêm Hoa cũng không hề thụ sủng nhược kinh, cứ bình tâm đối xử.

Hắn biết, tất cả những thứ này cũng không phải bởi vì hắn, mà là vì quốc gia sau lưng hắn.

Quốc gia đó tên là Thương Quốc.

Là quốc gia liên tục tỏa ra hào quang mấy năm nay.

Là quốc gia làm cho những nước khác kiêng dè không thôi.

Rượu quá ba tuần, Hoàng Đế Vũ Quốc cuối cùng cũng nói đến chính sự.

- Lần này quý sứ đến đây, không biết có gì chỉ giáo?

Nghiêm Hoa đứng dậy, bái một cái rồi nói.

- Chỉ giáo thì không dám! Hôm nay ngoại thần tới đây, đúng là có mang đến quốc thư của Hoàng Đế Bệ hạ Đại Thương ta.

- Ồ? Kính xin quý sứ lấy ra cho trẫm xem thử.

Hai mắt của Hoàng đế Vũ Quốc sáng lên, có chút vội vã không nhịn nổi.

Sau đó, Nghiêm Hoa lấy từ chỗ người hầu ra một cái hộp, xé bỏ giấy niêm phong trên đó, sau đó lấy ra một quyển sách mềm tinh mỹ, giao cho thái giám đệ trình lên cho Hoàng Đế Vũ Quốc.

- Hừm, không tồi! Công nghệ của Thương Quốc quả nhiên tinh xảo, ngay cả quốc thư cũng tinh mỹ như thế, có thể để sưu tầm.

Hoàng Đế Vũ Quốc không nhịn được than thở một câu, sau đó từ từ mở ra.

Tờ thứ nhất...

Tờ thứ hai...

Tờ thứ ba...

Sắc mặt Hoàng Đế Vũ Quốc thay đổi, hơn nữa càng ngày càng đặc sắc, vẻ mặt càng ngày càng khó mà tin nổi.

Thế nhưng, nói tóm lại, dường như đã đụng phải việc gì đó cực kỳ vui sướng.

Dần dần, thần tử bên trong điện phát hiện ra, hai tay của Hoàng đế Bệ hạ có chút run rẩy.

Chúng thần bên trong điện có chút không hiểu.

Đến cùng là chuyện tốt tới mức nào, có thể làm cho Hoàng Đế Bệ hạ thất thố như vậy?

Lại nói, mọi người đều là người từng trải qua sóng to gió lớn, đến cùng có thể có chuyện gì, để Hoàng Đế một quốc gia thất thố như thế?

Bộp!

Một tiếng vang giòn, Hoàng Đế Vũ Quốc khép sổ con lại.

- Quý sứ, những gì nói trong này đều là thật chứ?

Hoàng Đế Vũ Quốc hỏi.

- Chính xác trăm phần trăm!

- Không hề lừa gạt trẫm?

- Có lừa gạt hay không, rất dễ kiểm chứng, bệ hạ tự có tính toán. Đại Thương ta thành tâm, Nhật Nguyệt chứng giám.

- Được! Nếu quả thực như vậy, Vũ Quốc ta sẽ kết minh với Thương Quốc, làm quốc gia huynh đệ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận