Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 287: Lễ Vật Đặc Biệt

Chương 287: Lễ Vật Đặc Biệt

=== oOo ===


Đương nhiên, thứ kể trên chính là loại nỏ lớn thông thường.

Loại nỏ nhỏ bình thường, bởi vì nguyên nhân công nghệ, trái lại không được sử dụng phổ biến. Đúng là Thương Quốc cải tiến ra có uy lực khá hơn một chút, hiện tại trên căn bản mỗi binh sĩ của đội chiến giới và các kỵ binh đều được trang bị một cái.

Lúc này, Hàn Đồng lại chỉ một cái thùng sắt ở bên cạnh chiến xa, nói:

- Trong này, chính là mãnh dầu hỏa.

Mãnh dầu hỏa?

Trong lòng Đặng Chi cả kinh, các tướng lĩnh phía sau cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.

Mãnh dầu hỏa, loại nguyên liệu này có thể bốc cháy mãnh liệt, ở các quốc gia khác nhau thì có rất nhiều các tên gọi khác như thạch tất, thạch dịch, thạch thủy, thạch não dầu,... cũng không phải thứ hiếm lạ gì.

Tương truyền, thứ này có nhiều nhất ở Tấn Quốc. Bởi vì ở một số khu vực có địa hình tương đối cao, có rất nhiều mãnh dầu hỏa tự nhiên chảy ra từ trong lòng đất, vì thế có thể nói Tấn Quốc được trời cao ưu ái cho mãnh dầu hỏa, dân bản xứ thường dùng để nấu nước nấu cơm.

Lúc một số đại quân viễn chinh cũng sẽ mang theo một ít thứ này, một ngày khi hành quân dựng trại mà trời đổ mưa dầm thì việc tiếp dẫn đốt lửa trại càng thêm khẩn thiết, ngoài ra còn là thứ dùng để hỏa công.

Trong cuộc đại chiến công thành, tung ra hàng ngàn hàng vạn cây gậy gỗ được tẩm dầu hỏa, bắn ra ngàn vạn mũi hỏa tiễn, đồng loạt đánh về phía cửa thành, đầu tường hoặc cầu treo chiến hào, những vị trí yếu hại này sẽ dấy lên lửa lớn đầy trời, thực sự là bù đắp được thiên quân vạn mã.

Khuyết điểm duy nhất chính là, không quá an toàn.

Thứ này hại người hại mình, dùng thùng gỗ cất chứa rất dễ gây nên hỏa hoạn trong quân doanh, thương tổn cho chính mình có thể còn lớn hơn so với thương tổn lên người khác.

Nếu như dùng thùng sắt lại quá mức cồng kềnh, lúc trời có sấm sét thì không cần lửa cũng tự cháy. Vì thế bình thường trong quân đội, tình nguyện dùng dầu nhựa thông, cũng sẽ không mang theo loại mãnh dầu hỏa này.

Hiện tại, không ngờ Thương Quốc lại dùng thùng sắt mỏng chứa đựng!

Một bên cảm phục Thương Quốc có thể chế tạo ra loại thùng sắt tráng bạc này, một bên lại hiểu ra, không trách trước đây khi quân đoàn Chu Tước công hãm thành Đông Dương, vụ đại hỏa thiêu lại mãnh liệt đến như vậy. Hóa ra là có loại mãnh dầu hỏa này trợ trận.

- Loại dầu hỏa mãnh liệt này, được Hoàng Đế Bệ hạ gọi tên là dầu mỏ, nói là nếu bị xóc nảy quá lâu sẽ xảy ra hiện tượng tĩnh điện gì đó, nên ở trên mỗi một thùng sắt đều thả một cái xích sắt nhỏ, trong quá trình đại quân vận chuyển sẽ không đến nỗi vô duyên vô cớ phát sinh hỏa hoạn lớn.

Đặng Chi gật đầu, nói:

- Thực sự là xảo đoạt thiên công.

- Chỉ đáng tiếc, không cách nào mang theo quá nhiều.

Hàn Đồng lắc lắc đầu, tựa hồ rất tiếc nuối, sau đó nói:

- Không chỉ vật này, Hàn mỗ lại đưa chư vị đi xem loại máy bắn đá được quân Thương ta đưa vào sử dụng lần đầu tiên.

Nói xong, Hàn Đồng lệnh một câu cho một tên thân vệ ở bên cạnh.

Lập tức, mấy binh sĩ đứng bên cạnh máy bắn đá, đem đạn đá to lớn bỏ thêm vào, sau đó chậm rãi chuẩn bị.

- Phóng ra ——

Quan cầm lệnh kỳ ra lệnh một tiếng, cờ xí vung vẩy, đạn đá bị quăng lên bầu trời từ bên trong máy bắn đá, giống như là một viên thiên thạch nhỏ.

Ầm ầm ——

Một tiếng ầm vang thật lớn, đạn đá nện vào trong rừng cây ở phía xa.

Đồng thời, cũng nện vào trong lòng Đặng Chi và một đám tướng lĩnh.

Có thể nhìn thấy, một gốc cây đại thụ khổng lồ trực tiếp bị đạn đá đập gãy nát. Theo tảng đá lăn xuống, mấy cây nhỏ xung quanh cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Đây chính là uy lực của máy bắn đá sao?

Đặng Chi và một đám tướng lĩnh đều ngây người sững sờ.

Bởi vì quân đoàn Chu Tước tiến quân với tốc độ quá nhanh, đa phần trong số bọn họ đều chưa được chính diện giao chiến, cũng chưa từng lĩnh giáo qua uy lực của máy bắn đá.

Ngày hôm nay, đột nhiên tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, sự chấn động trong lòng có thể tưởng tượng được.

Nếu như... Những viên đạn đá này nện vào trong đại quân, hoặc là nện lên trên tường thành, vậy phải làm thế nào?

Đến đây, cuối cùng bọn họ đã cảm nhận được sự bất đắc dĩ của những tướng lĩnh thủ thành kia. Bị loại xe công thành này oanh một cái, tường thành đều không còn nữa, còn nói gì đến chuyện thủ thành?

Đây xem như một loại cảnh cáo sao?

Trong lòng Đặng Chi suy nghĩ, nếu bài trừ khả năng khoe khoang, vậy cũng chỉ có cảnh cáo.

Dù sao, hàng quân tuy rằng phân tán, nhưng quy mô cũng đạt đến ba mươi vạn người, một khi quay mũi giáo sẽ trở thành một sự đả kích không nhỏ đối với quân đoàn Chu Tước, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế cuộc.

Ở phương diện này, dù cho quân đoàn Chu Tước có hai mươi vạn đại quân, hơn nữa còn có mười mấy vạn nghĩa quân nông dân, cũng không thể nào tổ chức.

Một nhánh quân đội chính quy như vậy, coi như là đầu hàng, cũng vẫn có lực phản kích.

- Chư vị tướng quân nếu như yêu thích, có thể tự mình trải nghiệm một chút.

Hàn Đồng cũng biết, trong lòng những tướng lãnh này chắc hẳn rất ngứa ngáy, liền hào phóng đề nghị.

- Chuyện này... E rằng sẽ không bất tiện chứ?

Ở bên cạnh, các vị tướng lĩnh vội vã xua tay. Loại quái thú chiến tranh này chính là bí mật quân sự tối cao, quan sát ở khoảng cách gần đã vô cùng tốt rồi, làm sao có thể bắt tay trải nghiệm nữa chứ?

Huống hồ, đây cũng là một chuyện rất mất mặt, cũng không khác nhau lắm so với của ăn xin.

- Ha ha ha!

Hàn Đồng cao giọng cười to, nói:

- Xem ra chư vị đã hiểu lầm Hàn mỗ. Cũng được, vậy thì nói cho rõ ràng đi! Thực không dám giấu giếm, chuyện này Hàn mỗ đã bẩm báo qua với Hoàng Đế Bệ hạ, khi nào chư vị tướng quân quay trở về quân doanh, ngoại trừ mấy nồi lẩu và đồ gia vị kia, kể cả những chiến giới này cũng cùng mang về luôn là được.

- Cái gì!

- Chuyện gì đây!

- Lời ấy là thật chứ?

Trong lúc nhất thời, Đặng Chi và một đám tướng lĩnh ngơ ngác biến sắc.

Cùng mang những chiến giới này trở về?

Đem vũ khí chủ chốt chiến thắng quân địch, giao cho quân địch mang về?

Những khí giới này chuyển tới đây, không phải vì muốn khoe khoang hay cảnh cáo mọi người, mà dự định ban đầu là để làm quà tặng?

Điều này tựa như một chuyện nực cười, không thể nghĩ ra.

Tuy rằng chút khí giới này không đáng chú ý đối với cả quân đoàn Chu Tước, bởi vì nó cũng chỉ là một phần nhỏ không đáng kể trong đó. Thế nhưng, chẳng lẽ không sợ bị phỏng chế theo sao?

Việc này biểu hiện rõ ràng ý nghĩa trong đó, rất rõ ràng!

Chính là, quân đoàn Chu Tước thông qua điểm này để truyền lại thái độ đối với quân Thịnh đã đầu hàng, đó là không muốn hai quân khai chiến nữa.

- Đặng Tướng quân, Hoàng Đế Bệ hạ còn có lời dặn dò. Trước mắt, Thương Quốc ta giống như chồi non vừa chui lên từ dưới đất, chính là thời điểm cần nhân tài, chỉ cần có thời gian nhất định sẽ bao trùm lên Tấn Quốc, trở thành bá chủ các nước, thậm chí là... Chỉ cần chư vị tướng quân phối hợp, chung tay nâng đại kỳ, tương lai phong thưởng trên kim điện, danh sách tất có một chỗ dành cho các vị!

Đặng Chi nghiêm mặt. Dù là hàng tướng như hắn, nhưng nghe xong lời nói này, trong lòng cũng có một loại cảm giác nhiệt huyết sục sôi.

Vào lúc này, hắn thật sự đã cảm thấy được sự khác biệt so với những nơi khác.

Điều này chưa bao giờ có thể cảm nhận được ở Thịnh Quốc.

Khác biệt giữa hai nước chính là, Thương Quốc có niềm tin nói ra câu nói này, mà Thịnh Quốc thậm chí ngay cả hy vọng xa vời cũng không dám!

Hắn bị này cỗ khí phách hoàn toàn thuyết phục.

- Đặng mỗ, cung kính không bằng tuân mệnh! Cống hiến một phần sức lực cho Hoàng đế Bệ hạ Đại Thương ta! Kế hoạch đại bá nghiệp, nhất thống giang sơn!

Đặng Chi chân thành ôm quyền.

Phía sau, một đám tướng lĩnh cũng đều thay đổi sắc mặt, dồn dập noi theo:

- Kế hoạch đại bá nghiệp, nhất thống giang sơn!

- Kế hoạch đại bá nghiệp, nhất thống giang sơn!

- Kế hoạch đại bá nghiệp, nhất thống giang sơn!

- Ha ha ha ha! Có các vị tướng sĩ giúp đỡ, Đại Thương ta lại có nhiều thêm một phần trợ lực, nhất định không thể thiếu công lao của các vị!

Hàn Đồng sang sảng cười to, trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm.

Không cần quan tâm trong số những tướng lãnh đang hô hào khẩu hiệu này, sẽ có bao nhiêu phần chân tâm thực lòng, ít nhất là đang theo chiều hướng tốt đẹp, hắn tin tưởng Thương Quân có thể dần dần đồng hóa những người này.

Tiếp đó, hắn lại gọi người mang lên một vò rượu, rót ra cùng uống với mọi người.

Mãi đến tận lúc trời chạng vạng, Đặng Chi mới cao giọng cáo biệt, mang theo hơn một ngàn tướng sĩ, quay trở về doanh trại.

- Đại Nguyên soái, tiếp theo chúng ta...

Bên cạnh, một vị tướng lãnh muốn nói lại thôi.

Hàn Đồng khôi phục bộ dáng nghiêm túc, lạnh nhạt nói:

- Lập tức truyền tin cho Hoàng cung Thịnh Quốc, nói rằng Hoàng đế Bệ hạ Đại Thương ta, mời Hoàng Đế Thịnh Quốc và Thái Thượng hoàng cùng tiến vào Thương thành nhận sắc phong!


Bạn cần đăng nhập để bình luận