Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 330: Từ Chối Ở Ngoài Cửa

Chương 330: Từ Chối Ở Ngoài Cửa

=== oOo ===


Hoàng đế Tấn Quốc nói một lúc, tất nhiên làm cho đám người đông đúc xung quanh hưởng ứng, ca tụng không ngừng.

Chỉ có những tướng sĩ là có phần gấp gáp bất an.

Đội nhân mã kia chỉ là đội quân đi trước, phía sau còn có rất nhiều quân đội, ít nhất cũng phải gần mười vạn. Nếu lúc này Việt Quốc có lòng dạ khác thì quân Tấn chống đỡ thế nào?

Vẻ mặt Đại Tướng quân của quân Tấn sợ hãi, khuyên nhủ:

- Bệ hạ, đại quân ta vừa đánh thua, lần này lại tháo chạy tới Việt Quốc, bệ hạ phải lấy lễ nhún nhường thì mới đặt chân vào Việt Quốc được. Nếu còn ngạo mạn sẽ chỉ chọc cho quân thần Việt Quốc không vui, chuyện này có liên hệ rất lớn, vẫn mong bệ hạ nghĩ lại.

- Nực cười!

Hoàng đế Tấn Quốc lập tức không vui, ngạo mạn hất cằm về phía một tần phi bên cạnh, nói:

- Ngươi có thấy không, hàng năm Việt Quốc tiến cống rất nhiều mỹ cơ cho trẫm, con cháu hoàng tộc ta còn có thể tùy ý lựa chọn công chúa Việt Quốc. Việt Quốc nhỏ bé trăm năm qua đều nhờ vào sự che chở của Đại Tấn ta, sao có thể so sánh được với bản vương? Ta cho hắn ba phần mặt mũi đã là để mắt rồi.

- Nhưng bệ hạ, có câu có qua có lại, bây giờ đại quân Việt Quốc tới đón tiếp, chúng ta đáng lẽ càng nên...

- Hừ! Ngươi không cần nói nhiều nữa, nhanh chóng truyền chiếu chỉ đi!

Hoàng đế Tấn Quốc kêu lên.

Đại tướng Cấm quân mở miệng muốn nói nữa, lại thấy một nội thị bên cạnh âm thầm nháy mắt ra hiệu, vì thế hắn chỉ có thể nuốt vào.

Một thám báo báo lại:

- Bẩm báo bệ hạ, Hoàng đế Việt Quốc dẫn đầu thần dân, đến đây đón chào.

Hoàng đế Tấn Quốc cười to, nói:

- Hoàng đế Việt Quốc vẫn tính là biết lễ nghĩa, tự mình đến biên cảnh chào đón, sau này trẫm sẽ hậu đãi!

Sau một lát, đội quân của hai nước gặp nhau ở ngoài thành.

Phía trước hàng quân của Việt Quốc là Hoàng đế Việt Quốc đã khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi trên liễn xa, dẫn theo đội Cấm vệ một nghìn người và hơn mười thần tử tiến về phía trước, đại quân thì đóng quân ở phía xa.

Thấy đội nhân mã của Tấn Quốc đi về phía mình, hoàng đế Việt Quốc hình như có chút lo lắng không yên, sau khi nhìn các thần tử bên cạnh mới bình tĩnh lại.

Hoàng đế Tấn Quốc đang bày ra sự kiêu ngạo của mình, cho rằng Hoàng đế Việt Quốc sẽ xuống liễn xa đón chào, không ngờ mãi không thấy động tĩnh gì, lại càng không thấy được sự thăm viếng như trong chờ đợi.

Vẻ mặt Hoàng đế Tấn Quốc lập tức trầm xuống.

Chỉ là Việt Quốc nhỏ bé, không ngờ dám thất lễ với bá chủ như vậy sao?

Bọn họ thật sự cho rằng liên quân tấn công đến là Tấn Quốc sẽ sụp đổ?

Vô tri!

Vẻ mặt Hoàng đế Tấn Quốc không vui, bảo người đánh liễn xa tiến lên, lạnh lùng quát:

- Việt Bệnh Kỷ, ngươi thân là vua của một nước, ngay cả lễ nước chư hầu cũng không biết sao?

Hoàng đế Việt Quốc chắp tay từ phía xa, nói:

- Bá chủ hạ cố tới Việt Quốc ta, Bệnh Kỷ tất nhiên sẽ lấy lễ đối đãi. Chẳng qua liên quân lập tức sẽ công thành, Việt Quốc ta đang tràn ngập nguy cơ, chỉ sợ không phải là chỗ cho bệ hạ tránh nạn. Quốc gia ta nhỏ yếu, chỉ có rượu nhạt và vàng bạc đưa tặng, vẫn mong bệ hạ thứ lỗi.

Sau khi hắn nói xong cũng không xuống liễn xa, bên cạnh có một chiếc xe ngựa được đánh tới, phía trên chứa mười mấy vò rượu, cộng thêm một đống bạc.

Hoàng đế Tấn Quốc đen mặt.

Rượu!

Bạc!

Đây là đang ghét bỏ Tấn Quốc sao?

Tất cả quân thần Tấn Quốc đều phẫn nộ, nhưng Hoàng đế chưa nói chuyện, bọn họ chỉ có thể cúi đầu, ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống Hoàng đế Việt Quốc.

- Lớn mật!

Cuối cùng, Hoàng đế Tấn Quốc không nhịn được nữa, nổi giận hét lớn:

- Một xe rượu và vàng bạc, ngươi xem Tấn Quốc ta là gì chứ? Trẫm muốn vào thành, mau tránh ra, bằng không trẫm nhất định sẽ băm ngươi ra thành ngàn mảnh!

Hoàng đế Việt Quốc cũng không tức giận, chỉ cười nhạt:

- Quân chủ lưu vong, không ngờ còn dám tự cao tự đại như vậy. Ngày xưa Tấn Quốc ngươi hùng mạnh nên Việt Quốc ta chịu nhục, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng quân thần Việt Quốc ta có nô tính sao?

- Việt Bệnh Kỷ, ngươi khá lắm!

Hoàng đế Tấn Quốc không kìm được cơn giận, nói:

- Việt Quốc chỉ là một nước nhỏ bé, các ngươi không sợ ngày khác Đại Tấn ta đưa binh mã tới san bằng sao?

- San bằng à? Ha ha ha...

Vẻ mặt Hoàng đế Việt Quốc cũng trở nên khó coi, nói:

- Vốn ta muốn cho ngươi ba phần thể diện, chỉ cần không liên lụy tới Việt Quốc ta là được. Bây giờ xem ra Tấn Quốc vong cũng không phải không có lý do!

- Tấn vong?

Hoàng đế Tấn Quốc cười to, nói:

- Chút binh mã của liên quân làm sao có thể nhảy nhót? Trẫm tuân theo thiên ý tới Việt Quốc ngươi, nếu ngươi dám ngăn cản chính là làm trái lại thiên ý! Cũng được, hôm nay Đại Tấn ta sẽ tuân theo thiên ý, bắt ngươi hỏi tội trước đã!

Bắt Hoàng đế Việt Quốc sao?

Thật sự muốn động thủ?

Trong giây lát, không chỉ có các thần tử hoang mang, ngay cả Đại tướng quân Tấn cũng giật mình sửng sốt.

Mặc dù đội ngũ Tấn Quốc có mười vạn nhân mã, nhưng trong đó có gần một nửa không có khả năng chiến đấu, tính ra cũng chỉ có năm sáu vạn binh mã có thể đánh trận. Bọn họ vất vả bôn ba nhiều ngày như vậy đã sớm sức cùng lực kiệt, cho dù là binh lính cũng không có bao nhiêu sức chiến đấu.

Trái lại Việt Quốc có gần mười vạn binh tướng, tất cả đều sớm nhận được tin tức, binh hùng tướng mạnh bày trận chờ sẵn.

Nếu hai quân giao chiến...

Đại tướng Cấm quân chậm chạp không nhúc nhích, trong lòng vô cùng sốt ruột. Nếu không phải người truyền ra mệnh lệnh này là Hoàng đế, chỉ sợ hắn đã sớm mắng ầm lên rồi.

Lúc này, Hoàng đế Việt Quốc cũng cười ha ha:

- Tuy Việt Quốc ta nhỏ nhưng cũng không phải dễ trêu chọc đâu. Phía sau trẫm có mười vạn tinh binh, muốn đối phó với đám binh lính thua trận giống như chó nhà tang của ngươi cũng đủ rồi! Người đâu, nổi trống!

Hoàng đế Việt Quốc vừa dứt lời, chỉ thấy trống trận phía sau vang lên như tiếng sấm, chấn động trời cao. Đại quân bước từng bước về phía trước, xây dựng một tuyến phòng ngự vững chắc.

Sắc mặt Hoàng đế Tấn Quốc tái xanh, nhìn Hoàng đế Việt Quốc với vẻ hung ác, hừ lạnh một tiếng rồi bảo người quay liễn xa lại.

Đầu voi đuôi chuột!

Độ ngũ lớn của Tấn Quốc rời đi về phía tây, không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ đi tới Lâm Quốc.

Hoàng đế Việt Quốc cười ha ha:

- Thoải mái thật! Đã bao nhiêu năm qua, nước ta bị Tấn Quốc chèn ép suốt trăm năm, hôm nay coi như trút giận!

Trong đội ngũ, chẳng biết từ lúc nào, mặt Hoàng đế Tấn Quốc chợt đỏ bừng, xấu hổ phun ra một ngụm máu nóng.

Trong đội ngũ lập tức hoảng loạn.

Đại tướng Cấm quân truyền lệnh, giữ kín tin tức thật cẩn thận để có thể kiểm soát được tình thế.

Đại quân theo đường cũ quay trở về một đoạn, sau đó đi về phía Lâm Quốc.

Các hoàng tôn quý tộc lặn lội đường xa, sớm đã không có còn vẻ thoải mái tùy ý nữa, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi.

Những tần phi luôn được chiều chuộng lại càng ủ rũ hơn. Sau khi bọn họ bị Việt Quốc đuổi ra ngoài, hi vọng được nghỉ tạm đã tan vỡ, mỗi người đều trở nên đờ đẫn.

Các tướng sĩ quân thần cuối cùng tựa như đã tỉnh mộng.

Đây là một cuộc hành trình chạy thoát thân!

Thân phận bá chủ trăm năm của Tấn Quốc đã không có tác dụng, ngay cả nước chư hầu nhỏ như Việt Quốc cũng có thể khinh thường và đùa cợt, còn tuyên bố muốn khai chiến. Như vậy đã chứng minh, lực ảnh hưởng và khả năng uy hiếp của Tấn Quốc đã giảm đi rất nhiều.

Hoàng đế Tấn Quốc đột nhiên nôn ra máu càng tăng thêm sự sợ hãi cho các tướng sĩ. Khi các hoàng tôn quý tộc nhìn về phía long liễn cũng không còn kính nể và sợ hãi như trước nữa, từ những tiếng ca tụng và nịnh nọt lại biến thành chán nản và oán hận, còn có một vài người thầm bàn luận sau lưng.

Cũng không ai bàn tán về thiên ý nữa.

Lòng thống nhất thiên hạ đã bị nước nhỏ Việt Quốc này dập tắt, các tướng sĩ giống như quả bóng xì hơi, sau khi nghỉ tạm một thời gian lại giống như cái xác không hồn chẳng còn sức sống, giống như vừa gặp phải một lần thất bại thảm hại vậy.


Bạn cần đăng nhập để bình luận