Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 234: Tranh Giành Tù Binh

Chương 234: Tranh Giành Tù Binh

=== oOo ===


Nổ doanh, cũng không phải là lo lắng dư thừa mà thực sự có tồn tại.

Trong đại chiến giữa các quốc gia thuộc vương triều Đại Lễ đã có rất nhiều ví dụ chứng minh.

Trong đó có việc mà người người đều biết, chính là hai mươi năm trước, một nhánh quân đội của Tấn Quốc gặp phải một lần nổ doanh.

Lúc đó, Tấn Quân đang như mặt trời ban trưa, Khang Quốc phía Đông cũng không yếu, sau khi tiến hành mấy lần đại chiến thì Khang Quốc đã liên tục bại lui, bỏ lại hơn nửa lãnh thổ.

Vì thế vào một buổi tối, quân đội Khang Quốc đã phát động một cuộc tập kích quy mô lớn, khiến cho quân Tấn bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Vào lúc quân Tấn lui lại còn gặp phải mấy nhánh binh sĩ nhỏ của Khang Quốc đột kích ban đêm, làm cho quân Tấn đã phải tháo chạy như điên suốt cả đêm, khi cảm thấy đã rời xa chiến trường, mấy vạn người gần như cùng một lúc ngã xuống ngủ say, ngay cả người canh gác cũng không cắt cử.

Sau khi sự căng thẳng của quân Tấn được thả lỏng, lại bất ngờ bị tập kích, làm cho toàn quân đều sợ hãi, thậm chí tự giết lẫn nhau, mấy vạn đại quân liền cứ thế mà tán loạn. Cuối cùng, binh sĩ đã triệt để thoát khỏi ràng buộc của quân kỷ, có người có oan báo oan có thù báo thù, tiến hành truy sát quan quân, kẻ thù, chiến hữu không quen biết, ngày hôm sau đã để lại một mảnh thi thể.

Chính là lần nổ doanh này đã khiến quân Tấn tổn thất nặng nề, không thể không rút quân ngưng chiến. Mấy năm sau, khi định chinh phạt Khang Quốc thì Hoàng Đế Tấn Quốc lại sắp không xong, triều đình bận tranh quyền đoạt vị, nên Khang Quốc mới có thể kéo dài hơi tàn đến nay.

Vệ Trung Toàn cũng lo lắng ở điểm này. Chuyện này nếu như dùng quân quy nghiêm khắc đi ràng buộc, sẽ khiến áp lực trong lòng binh sĩ càng ngày càng sâu, cuối cùng sẽ có khả năng tạo thành hậu quả không cách nào cứu vãn.

Rất nhiều quân đội các quốc gia đều có trại quân kỹ, cũng chính là vì lý do này.

Buổi tối, Vệ Trung Toàn thương nghị với mấy tướng lĩnh nên giải quyết chuyện này như thế nào, một hồi náo động không lớn không nhỏ đã bạo phát ở trong toàn bộ hành dinh.

Thì ra, có mấy binh sĩ canh gác buổi tối không nhịn được đã kéo mấy thê thiếp quý tộc tướng mạo mỹ miều vào trong bụi cỏ, sau đó mạnh mẽ xâm phạm.

Quý phụ gặp phải nhục nhã đương nhiên sẽ lớn tiếng gào khóc, khiến cho đông đảo binh sĩ tới vây xem, rất nhiều binh sĩ không rõ nguyên do cũng đi ra từ trong lều vải nhìn thử rốt cục đã xảy ra chuyện gì, dần dần chuyện này lan ra toàn bộ doanh trại.

Ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Vệ Trung Toàn và mấy tướng lĩnh vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy Đại Tướng quân xuất hiện, binh sĩ xung quanh lập tức tránh ra một con đường.

Có thể nhìn thấy, trên đất có năm nữ tử nằm xụi lơ, cả người không có mảnh vải, trên người tràn đầy vật dơ bẩn, trên cỏ xung quanh còn có từng tia máu. Mấy nữ tử che mặt gào khóc, trong đó có hai người với ánh mắt đờ đẫn, không nói một lời, tựa như người gỗ vậy.

Ở bên cạnh các nàng là năm binh sĩ tuần đêm, lúc này đang bị một tướng lãnh bắt lấy, cúi đầu đứng một bên, khi nhìn thấy Vệ Trung Toàn đi tới thì giống như hài tử làm sai chuyện.

- Là mấy người các ngươi?

Vệ Trung Toàn lạnh lùng nói.

- Vâng!

- Kéo xuống, chém!

Chém?

Mệnh lệnh này vừa ra, binh sĩ xung quanh đều rất kinh ngạc.

Năm binh sĩ phạm tội kia thì thì càng kinh hoảng, trợn to hai mắt, đầy vẻ không dám tin tưởng.

Đại Tướng quân ngày thường hòa mình với mọi người, không ngờ lại vì mấy phụ nhân tù binh này mà lôi binh sĩ phạm sai lầm đi chém?

Dù có vi phạm quân quy, nhưng cũng không đến mức trực tiếp xử trảm chứ?

- Tướng quân, dựa vào cái gì! Tính mạng của các huynh đệ chúng ta lại không bằng mấy người tù binh sao?

- Đúng vậy! Nếu như chết ở trên chiến trường thì chúng ta không oán không hận, thế nhưng giờ lại phải chết dưới đao của người bên mình. Chúng ta không phục!

- Đại Tướng quân minh giám, mọi người xuất chinh nhiều ngày, thật vất vả mới đánh hạ được Động thành, ngủ với mấy nữ nhân để thả lỏng một chút, chẳng lẽ không nên sao?

- Chúng ta không phục!

- Ta cũng không phục!

Năm tên binh sĩ đều hét to ở trước mặt tất cả mọi người, gần như đều điên cuồng, biểu thị không phục đối với lệnh xử trảm của Vệ Trung Toàn.

- Đại Tướng quân, mấy huynh đệ nói rất có lý, đúng là tội của bọn họ không đáng chết.

- Những nữ nhân này dù sao cũng đã là tù binh, để các huynh đệ hưởng dụng một chút cũng có sao.

- Đúng vậy! Động Quốc đã bị chúng ta tiêu diệt, dù quá khứ thân phận các nàng có cao đến đâu, hiện tại không phải cũng là đồ chơi trong tay chúng ta sao?

- Lo lắng của Đại Tướng quân chúng ta đều hiểu, những nữ nhân này còn có thể dùng để hiến phu. Không bằng chỉ lưu lại những nữ tử còn là xử nữ, còn thê thiếp các quan lại liền giao cho các huynh đệ đi.

Binh sĩ xung quanh cũng phụ họa theo. Dưới cái nhìn của bọn họ, đều chỉ là một đám tù binh mà thôi, là chiến lợi phẩm của các huynh đệ, cho nên thỉnh cầu này cũng không quá phận.

- Các ngươi biết cái gì.

Lúc này, Tam Thiên nhân tướng Khuất Dũng đứng dậy, một cước đá văng binh sĩ vừa đề nghị kia, sau đó hét lên:

- Quân quy chính là quân quy, quân quy của quân đoàn Thanh Long chúng ta viết như thế nào? Quân quy của Đại Thương viết thế nào? Từng người các ngươi có phải thấy mình đánh hạ được Động thành, liền xem mình là vô địch thiên hạ? Ngày thường nói với các ngươi thế nào, đều quên hết rồi sao?

Thấy thế, Tam Thiên nhân tướng Hà Tang cũng phụ hoạ:

- Mọi người đều nhẫn nại thêm một chút, đại quân còn mấy ngày là có thể về nước rồi. Lần này mọi người đã lập được công lao lớn, sau khi trở về sẽ được ban thưởng không ít, muốn mấy thê thiếp tất nhiên là không thành vấn đề. Đến lúc đó ôm nữ nhân thơm ngát, uống rượu ngon, chẳng phải là khoái hoạt hơn rất nhiều sao.

Có hai vị tướng lĩnh điều hoà, binh sĩ xung quanh cũng đã ổn định không ít, có người trên mặt còn lộ ra vẻ ngóng trông.

Quả thực, lần đại chiến này quân đoàn Thanh Long không chỉ giành được đại thắng khi quyết chiến, mà còn liên tiếp công chiếm hơn một trăm tòa thành trì, ngay cả Hoàng đô của Động Quốc cũng bị mọi người đánh hạ.

Không nói đến giết địch bao nhiêu, chỉ nói đến chuyện diệt quốc thì đặt ở bất kỳ một quốc gia nào cũng đều là kỳ công. Đặc biệt là quốc gia coi trọng công huân tước như Thương Quốc, thì công lao lại càng to lớn hơn.

Không nói những lão binh đã trở thành tước dân kia, ngay cả những tân binh lần đầu xuất chinh thì sau khi trở về tất cả đều sẽ được thăng cấp thành tước dân, ít nhất việc cưới mấy thê thiếp là chuyện không thành vấn đề.

- Tướng quân đại nhân, nàng dâu mà chúng ta lấy, có thể đẹp mắt như những nữ nhân này không?

Một tiểu binh vươn đầu ra từ trong đám người, sợ hãi hỏi.

- Đúng vậy! Đại Tướng quân, nông phụ trong thôn nào có được như những quý phụ này, huynh đệ chúng ta không cầu cưới, chỉ cần có thể ngủ một đêm đã rất hài lòng.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Hai mắt Khuất Dũng tràn đầy vẻ giận giữ, trừng hắn một cái:

- Phí lời! Nhiều nữ nhân như vậy, không lấy ra phân cho mọi người thì ngươi nuôi à? Chờ xem, bệ hạ sẽ không bạc đãi huynh đệ trung dũng như chúng ta. Sau khi trở về ta sẽ viết tấu chương đưa lên, xem có thể phân được nhiều thêm một chút hay không.

- Đúng đúng ——

- Tốt! Trở về ta sẽ chờ.

- Nói rõ trước, Chu thị là của ta.

- Chu thị nào? Nơi này có rất nhiều phụ nhân Chu thị. Ha ha ha ha!

- Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của các ngươi kìa! Ta muốn tích góp tiền rồi mua một người về nhà, để có cái khoe khoang.

Binh sĩ ồn ào cười to, bắt đầu ước mơ đến những tháng ngày đắc ý sau khi về nước.

Thấy cảnh này, Vệ Trung Toàn âm thầm gật gật đầu, đưa tới một ánh mắt tán thưởng đối với Hà Tang và Khuất Dũng. Hai người có thể tùy cơ ứng biến, thành công khiến tâm tình tướng sĩ khai thông, đủ để chứng minh hai người đã tiến bộ rất nhiều so với hai năm trước.

Dù sao, biện pháp này, ngay cả hắn cũng không nghĩ ra…


Bạn cần đăng nhập để bình luận