Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 111: Nguyện Ý Quy thuận?

Chương 111: Nguyện Ý Quy thuận?

=== oOo ===


Nhìn hàng tướng Trịnh Quốc nơm nớp lo sợ trên giáo trường, Dương Mộc híp mắt nói:

- Trẫm cho các ngươi tự lựa chọn. Nếu thực tâm quy thuận, trẫm sẽ tha không chết. Nhưng nếu dám to gan chống lại, giết hết!



Dù là hai mươi mấy hàng tướng hay một vạn tù binh đều câm như hến, không ai dám lên tiếng.

Trọn vẹn một lúc lâu, giáo trường lặng ngắt như tờ.

Thấy vậy, Dương Mộc mới thong thả nói:

- Không còn ai muốn chết nữa à? Đã như vậy, chúng ta nói chuyện quy thuận đi. À, nói đúng ra thì sau này các ngươi sẽ trở thành con dân Thương Quốc, sẽ giơ đao giơ trường mâu lên với quân đội Trịnh Quốc… Ai nguyện ý quy hàng thì giơ tay!

Các hàng tướng Trịnh Quốc nhìn nhau. Dù không ai dám đứng ra kiêu ngạo nữa, nhưng cũng không có hành động gì, chỉ đứng im lặng tại chỗ.

Dương Mộc khẽ chau mày, không vui hỏi:

- Không có ai chủ động đứng ra sao? Vậy trẫm đành phải điểm danh lần lượt…

Dứt lời hắn chỉ viên tướng Trịnh Quốc ở hàng đầu, ngoài cùng bên trái, hỏi:

- Trẫm nhớ ngươi là một Tam thiên nhân tướng đúng không? Có bằng lòng quy thuận không?

Viên hàng tướng kia hơi trù trừ, trong ánh mắt vẫn còn vài phần oán giận, lại thêm mấy phần do dự, rõ ràng nhất thời khó mà ra quyết định được. Dù sao thân là một quý tộc, nếu quy thuận Thương Quốc thì chẳng khác nào mất sạch tiền đồ, dù có một ngày quay lại Trịnh Quốc cũng không trốn nổi kết cục bị truy trách.

Thấy vậy Dương Mộc không nhiều lời, hạ lệnh:

- Giết!

Ngay lập tức, mấy thân vệ tiến tới kéo viên hàng tướng kia ra ngoài.

Mà hàng tướng kia sau khi bị kéo ra thì tràn đầy sợ hãi, cuống quýt hoảng loạn cầu xin tha thứ, gào lên xin quy thuận.

Nhưng mà đám thân vệ mặc kệ, bọn họ chỉ nghe lệnh một mình Hoàng Đế Bệ Hạ thôi. Trước khi nghe tiếng hô “Ngừng” thì họ sẽ không hề dông dài, nâng đao, chém xuống cổ người này.

Kết quả là máu tươi văng khắp nơi, lại một cỗ thi thể không đầu ngã xuống trước mặt mọi người.

Cái này… cái này…

Đám tù binh Trịnh Quốc sợ hãi vô hạn. Binh lính phổ thông còn đỡ, quan niệm quốc gia trong lòng cũng không mạnh, không bị giáo dục ái quốc gì đó, cũng không có nhận thức rõ ràng về biên giới Trịnh Quốc. Dù sao cũng chỉ khác Hoàng Đế mà thôi, chỉ cần có thể ăn no bụng thì quy thuận ai cũng thế.

Huống hồ, trong khoảng thời gian này, dù mọi người bị ép đi khai hoang sửa đường, nhưng vẫn tốt hơn lao dịch ở Trịnh Quốc nhiều, hai bữa cơm canh hàng ngày không thiếu, cách mỗi mười ngày còn có thể ăn một chút thức ăn mặn. Từ khi nghe Thương Quốc hủy bỏ thuế thân, xác định đồng ruộng cơ bản, còn có một loạt chính sách trợ cấp và chế độ Công Huân Tước, mọi người cũng cực kỳ hâm mộ sao mình không sinh ở Thương Quốc chứ.

Tính toán sơ sơ, quy thuận có gì không tốt? Nhìn quân sư người ta kìa, từ khi quy thuận Thương Quốc, đầu tiên là làm Đốc tạo đại thần, sau đó là làm Thượng thư Bộ Giáo Dục, hiện giờ đang tràn đầy thần khí đấy!

Đương nhiên đây là suy nghĩ của binh sĩ bình thường, các hàng tướng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần là kẻ hơi có đầu óc thì có thể nhìn ra được, cảnh vừa rồi Hoàng Đế Thương Quốc bày ra hoàn toàn là nhằm vào bọn họ!

Nhưng Dương Mộc chẳng quan tâm họ nghĩ gì, chỉ hỏi một viên hàng tướng khác:

- Ngươi có nguyện ý quy thuận không?

- Ta… ta…

Viên hàng tướng kia đổ mồ hôi trán, nhìn ba bộ thi thể không đầu dưới đất, tràn đầy sợ hãi, lắp bắp nói không ra lời.

Thấy vậy, ánh mắt Dương Mộc lạnh lẽo:

- Giết!

- Ta nguyện hàng! Ta nguyện hàng…

Trước uy hiếp của tử vong, viên hàng tướng kia hoảng sợ hô to.

Phập!

Hoảng sợ thế nào cũng vô ích, lại một cỗ thi thể ngã xuống, máu tươi văng khắp nơi.

Bốn người liên tiếp bị giết, các hàng tướng còn lại nhìn Dương Mộc tràn đầy sợ hãi, sau lưng toát mồ hôi, không tự chủ được run lên cầm cập.

Kẻ cò kè mặc cả. Giết!

Kẻ tự cho mình cao quý. Giết!

Kẻ do dự… Giết!

Sao mà giống thủ đoạn xử trí kẻ phản loạn mấy ngày trước thế?

Ngay cả hình phạt lăng trì lột da Hoàng Đế Thương Quốc cũng nghĩ ra được, lập tức giết hơn hai ngàn người, sao lại để mấy tướng lĩnh này vào mắt chứ?

Chú ý tới ánh mắt sợ hãi của đám hàng tướng Trịnh Quốc, Dương Mộc ngồi trên soái đài lạnh lùng hỏi:

- Trẫm không có mấy kiên nhẫn đâu, còn có rất nhiều quốc sự cần xử lý. Hỏi các ngươi một lần cuối, có nguyện ý quy thuận không?

- Nguyện ý!

- Ta nguyện ý!

- Ta quy thuận, từ nay cam nguyện ra sức!

Hai mươi hàng tướng còn lại đều cuống quýt tỏ thái độ dứt khoát. Bọn họ thực sự sợ, sợ Hoàng Đế Thương Quốc vung tay lên lệnh cho đám thân vệ chặt đầu hết cả lũ.

Thấy vậy, sát khí trong mắt Dương Mộc thu liễm lại vài phần, hơi nghiêng người về phía trước hỏi:

- Các ngươi thực lòng nguyện ý quy thuận sao?

Lập tức một đám hàng tướng Trịnh Quốc nhao nhao gật đầu, vội vàng quỳ xuống hô to “Ngô Hoàng vạn tuế!”

Một người trong đó kích động thưa:

- Bệ Hạ, thần muốn vạch tội! Trong số tù binh bình thường có giấu một tướng lĩnh quý tộc! Hắn là thê huynh (anh vợ) của Trịnh Khang, là một tử đệ môn phiệt!

- Ồ?

Dương Mộc kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng rất có khả năng. Không loại trừ có một vài hàng tướng thông minh, ngay từ đầu đã giả chết, giấu trong đội ngũ binh lính phổ thông.

Hắn còn chưa mở miệng, một người nhảy ra khỏi hàng ngũ binh lính phổ thông, chỉ vào viên hàng tướng kia hô lớn:

- Cao Hoặc! Chó chết! Ngươi dám lấy việc công báo thù riêng! Ngươi phản quốc thì thôi đi, sao còn kéo cả ta ra!

Nghe vây, tên hàng tướng tên Cao Hoặc kia đỏ bừng mặt mũi, nhảy lên mắng:

- Chúng ta đều là tướng lĩnh, dựa vào cái gì mà ngươi luôn chiếm tiện nghi? Trên chiến trường luôn giành quân công với ta thì cũng thôi, lúc này mà còn muốn lừa dối qua cửa. Nghĩ hay lắm! Hừ!

“Cao Hoặc…” Dương Mộc lẩm bẩm nhắc lại cái tên này. Hắn cho người đẩy tên quý tộc kia ra ngoài, nói với Cao Hoặc:

- Ngươi tố cáo hắn, hắn lại mắng ngươi, đã là quan hệ không chết không thôi rồi. Ngươi đi giết hắn đi.

Đồng thời, một thân vệ đi tới bên cạnh Cao Hoặc ném một cây đao cho hắn.

Tên hàng tướng tên Cao Hoặc kia lập tức hiểu ý Dương Mộc, ánh mắt do dự cầm đao đi tới chỗ tên hàng tướng vừa mắng mình.

- Cao Hoặc, ngươi… ngươi chỉ xuất thân từ một gia tộc nhỏ, ta là môn phiệt. Nếu ngươi giết ta, không sợ liên lụy tới gia tộc của mình sao! Nghĩ về con ngươi, thê tử của ngươi, còn cả phụ thân của ngươi nữa, bọn họ sẽ chôn cùng ngươi!

Tên hàng tướng vừa bị bắt ra hoảng hoảng doạ dẫm.

Quả nhiên, toàn thân Cao Hoặc chấn động, ánh mắt loé ra một tia kiên quyết, bất ngờ ném đao đánh về phía Dương Mộc trên soái đài.

Chỉ tiếc võ đài vẫn cách soái đài một khoảng, đao vừa bay ra thì thân vệ bên cạnh Dương Mộc lập tức phản ứng lại, đánh bay đao khỏi soái đài.

Vèo..

Vèo…

Bên cạnh, đội cung tiễn thủ tức thời dương cung gài tên, không chút do dự bắn Cao Hoặc.

A…

Gần như chỉ trong chớp mắt, trên cơ thể Cao Hoặc đã ghim hơn mười mũi tên, một trong số đó đâm xuyên qua yết hầu của hắn.

Bịch!

Một cỗ thi thể chậm rãi đổ xuống đất, máu tươi từ vết thương chảy ra.




Bạn cần đăng nhập để bình luận