Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 110: Tuần Doanh Trước Trận Chiến

Chương 110: Tuần Doanh Trước Trận Chiến

=== oOo ===


Thế nào mới được tính là quật khởi?

Cả đám người nhìn nhau. Hoàng Đế Bệ Hạ chính là bậc thánh hiền ngàn năm không gặp, bách tính bình dân chúng ta có thể đoán được tâm tư của ngài sao?

Vương Quốc Thành thấy vậy thì có lòng khoe khoang, nên đứng ra nói:

- Các ngươi nghe cho kỹ, đây chính là Hoàng Đế Bệ Hạ tự nói, về sau là phải thi!

A?

Mọi người đều lên tinh thần, hết sức chăm chú. Trong lòng Bệ Hạ, cuộc sống của dân chúng bình thường chúng ta có thể thế nào?

- Ngày đó, Bệ Hạ và Thượng thư Bộ Giáo Dục Khổng Thượng Hiền luận chính, đã từng đưa ra một tư tưởng vĩ đại… Bảy mươi người mặc quần áo tơ lụa ăn thịt, dân chúng không đói không lạnh, khiến dân không hối tiếc về cuộc sống trước khi chết, xây dựng một xã hội khá giả toàn diện!

Vương Quốc Thành dừng lại một lát, lại nói:

- Dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Đế Bệ Hạ, một ngày nào đó, dân chúng có thể trải qua cuộc sống khá giả... À, các ngươi có biết khá giả là gì không?

Cả đám người ngơ ngác lắc đầu.

- Lão bách tính ăn no mặc ấm, có của ăn của để, không có chiến loạn tai ương, sống cuộc sống của đại lão gia quý tộc, cái này gọi là khá giả đấy!

Vương Quốc Thành nghiêm túc giải thích.

Cuộc sống của đại lão gia quý tộc…

Cả đám người đều mê mẩn ước ao. Cuộc sống của đại lão gia quý tộc đó, trước kia có nghĩ cũng không dám. Nhưng thời gian này, ở chung với tiên sinh dạy học lâu ngày, bọn họ càng có nhận thức rõ ràng về cuộc sống của quý tộc, đời này có thể sống được mấy ngày như vậy cũng không phí một kiếp.

Đúng lúc này, một thớt khoái mã từ thôn bên cạnh chạy như bay đến, dán một bố cáo lên thân cây ở cửa thôn rồi nhanh chóng rời đi.

Tiếng vó ngựa vang vọng, cộng thêm tiểu lại mặc trang phục quan phủ, chuyện này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Họ cũng không lạ lẫm với tình huống này, trong thời gian gần đây quan phủ đã hạ đạt mấy lần chính lệnh, đều dùng phương pháp này để tuyên cáo.

Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?

Dân chúng trong nhà nghe giảng bài nhao nhao nhìn quanh. Vương Quốc Thành cũng rất tò mò, bèn vung tay lên rồi dẫn mọi người đi tới cây đại thụ ở cửa thôn.

Khi y tới nơi, đã có một nhóm bách tính tụ tập dưới gốc cây, thấy tiên sinh Vương Quốc Thành với bèn nhao nhao nhường đường.

- Khai chiến…

Vương Quốc Thành xem lướt qua nội dung trên đó, rất kinh ngạc.

Dù sao, mới tháng trước Hoàng Đế Bệ Hạ mới ngự giá thân chinh, vừa đánh một trận lớn với Trịnh Quốc mà, sao giờ lại muốn đánh nữa?

Đọc thêm chút nữa, thì ra là vì thời gian trước Trịnh Quốc bày kế cung biến…

Nhưng nếu khai chiến, sao lại gióng trống khua chiêng như vậy? Thông báo đến cả nông thôn nữa.



Ngày 3 tháng 9, ngày thứ ba sau khi tin tức khai chiến được ban xuống, Dương Mộc nhận được hồi âm của Trịnh Khang.

Nội dung trong thư đại khái là hắn hoàn toàn không biết chút nào về chuyện cung biến ở Thương Quốc, tất cả đều do Trịnh Hàn gây nên. Đồng thời biểu thị cảm tạ trước tin tức Thương Quốc đồng ý xuất binh tương trợ, hy vọng quân đội Thương Quốc có thể sớm binh lâm thành hạ, giúp cho hắn gây được tiếng vang.

Dương Mộc giao lá thư này cho Khổng Thượng Hiền và Vệ Trung Toàn xem. Quân thần thương nghị nửa ngày, cuối cùng định ra ngày xuất binh: 20 tháng 9.

Hắn chọn ngày này là dựa trên rất nhiều căn cứ. Liên tục hai tháng qua, dây cung Thương Quốc quá căng cứng, cần phải có một chút tiết tấu thư giãn, để cho dân chúng có một khoảng thời gian làm quen.

Bởi vì chuẩn bị quốc chiến, không chỉ là chuyện của quân đội, mà phải động viên dân chúng cả nước. Ví dụ như điều động lương thảo, trấn an dân chúng, thậm chí là tổ kiến đội quân dự bị, đề phòng một khi tiền tuyến gặp tình huống bất lợi thì có thể cấp tốc bổ sung dân binh.

Theo chiếu lệnh tuyên bố, cả nước sẽ tiến vào trạng thái vận chuyển cao tốc. Mỗi một ngày đều có mấy đạo chính lệnh phát ra từ Tử Thần Điện, mười hai bộ phối hợp chặt chẽ, Bộ Công Thương và Bộ Ngoại Giao tương đối ít việc cũng phái nhân thủ tới các bộ khác giúp đỡ.

Khi trên dưới cả nước vẫn cho rằng Hoàng Đế Bệ Hạ vẫn ở trong hoàng cung mưu đồ chiến cuộc, thì Dương Mộc mang theo bốn trăm thân vệ và Khổng Thượng Hiền cùng với Vệ Trung Toàn đi tới đại doanh ở ngoại ô, trụ sở quân đoàn Thanh Long.

Ở đây, ngoài năm ngàn binh sĩ quân đoàn Thanh Long còn có một vạn năm ngàn tù binh được tập trung từ các nơi, sắp xếp đội ngũ, ra ngoài doanh trại kiểm duyệt.

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…

Hai vạn người lễ bái như núi dậy biển gầm.

Dương Mộc đứng trên soái đài, quét mắt nhìn hai ngàn người bên dưới, khẽ gật đầu.

Rất rõ ràng, suốt hơn một tháng qua quân đoàn Thanh Long chưa bao giờ thư giãn thao luyện, Không nói đến tinh thần diện mạo khi xếp hàng tăng lên mấy bậc, ngay cả da dẻ quân sĩ cũng đen sạm đi rất nhiều. Có thể nhìn ra được, ngày nào họ cũng duy trì huấn luyện cường độ cao.

Mà một vạn năm ngàn hàng binh kia cũng không hề có dáng vẻ tù binh, mà giống như nông dân khai hoang đất cày, rất nhiều người vẫn còn lấm lem bùn đất, đặc biệt nhất là thái độ của bọn họ. Chỉ nghe tiếng bọn họ đồng thanh hô to vạn tuế vừa rồi là nhìn ra được, gần hai tháng qua, Khổng Thượng Hiền chưa hề lơi lỏng việc giáo dục tư tưởng những người này. Đến hiện giờ, không dám nói đã hoàn toàn thần phục, nhưng ít ra trong lòng cũng không chống cự Thương Quốc nữa.

- Bắt đầu đi!

Dương Mộc ra lệnh cho Vệ Trung Toàn bên cạnh.

- Tuân chỉ!

Vệ Trung Toàn vung tay lên. Một nhóm người được áp giải bước lên từ trong trận doanh tù binh, được sắp xếp đứng đầu đội ngũ.

Hơn hai mươi người…

Dương Mộc thầm mặc niệm trong lòng. Những người này đều là một vài tướng lĩnh ban đầu trong đội tù binh, phần lớn là cấp bậc Thiên nhân tướng, vốn là quý tộc trong trận doanh của Trịnh Khang. Mặc dù tài năng cũng bình thường, nhưng so với nông dân binh còn lại thì tầm mắt vẫn cao hơn không ít.

Dương Mộc nhìn qua bọn họ, uy nghiêm nói:

- Hôm nay, trẫm đến đây vì muốn hỏi một chút. Trong khoảng thời gian này, trong số các ngươi còn có ai không phục?

Vừa dứt lời, một viên tướng của Trịnh quân quần áo rách rưới cười ha ha đầy căm phẫn mắng:

- Không phục? Hoàng Đế Thương Quốc, ta kính trọng ngài là một Hoàng Đế, cũng thừa nhận mình là một bại tướng. Nhưng dù sao chúng ta cũng là tướng lĩnh quý tộc, cho dù có bị đày đi khai hoang cũng không nên có cùng đãi ngộ với đám quân sĩ bình thường kia! Làm như vậy, chúng ta làm sao kính phục cho được!

- Đúng! Ở Trịnh Quốc, chúng ta đều là quý tộc cẩm y ngọc thực, dù có thành tù binh cũng nên liên lạc về nước, bỏ tiền chuộc thân!

Một viên tướng lĩnh khác cũng tức giận.

Mấy tướng lĩnh còn lại đều gật gật đầu đồng ý.

- Giết!

Dương Mộc nheo mắt, lạnh lùng nói.

Lập tức, mấy thân vệ kéo hai viên tướng lĩnh nói năng lỗ mãng kia xuống, rút đao, chém đầu.

Đầu người rơi xuống, máu chảy lênh láng.

Các tướng lĩnh bị bắt đều choáng váng. Bọn họ không ngờ rằng Hoàng Đế Thương Quốc một lời không hợp liền giết người không chút nương tay. Chẳng lẽ hai viên tướng lĩnh kia nói không đúng sao?

Đây là một quan niệm cắm rễ sâu trong lòng đám quý tộc, ai cũng cảm thấy mình không giống với bình dân bình thường, luôn cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, dù là tù binh cũng phải được đối đãi khác nhau.

Nhìn thi thể dưới đất, tất cả tù binh đều sợ hãi. Hai tháng qua đi, rốt cuộc Hoàng Đế Thương Quốc đã muốn hạ thủ với tù binh sao?




Bạn cần đăng nhập để bình luận