Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 213: Tập Kích Lương Thảo

Chương 213: Tập Kích Lương Thảo

=== oOo ===


Trận đại chiến này là do Động Quốc khơi mào trước.

Nghe tin Thịnh Quốc điều hai mươi vạn quân tới phía nam để ngăn cản quân Thương, chủ soái Lý Hạ của Động Quốc liền không kiềm chế được.

Tin tức này nói rõ Thịnh Quốc đã đưa toàn bộ quân chủ lực lên chiến trường.

Có thể nói, hai đường đại quân của Động Quốc và Thương Quốc, ai có thể phá tan quân đội ngăn cản trước thì sẽ nắm giữ quyền chủ động trong chiến tranh, thuận thế tiến quân thần tốc, hái thành quả thắng lợi.

Từ khí thế mãnh liệt của quân Thương, nếu có thể diệt được mười lăm vạn đại quân trên chiến trường chính diện, vậy thì cũng có khả năng đánh bại hai mươi vạn đại quân kia. Đây cũng không phải là một loại giả thiết, mà là một khả năng vô cùng lớn.

Lý Hạ gánh vác hoàng mệnh, đương nhiên sẽ không thể để xảy ra chuyện như vậy.

Cho nên qua một quãng thời gian chuẩn bị kỹ càng, hắn liền phát động đại chiến toàn diện với Thịnh Quốc.

Trận chiến này xảy ra ở Lâm Thủy Quan của Thịnh Quốc.

Tổng binh lực hai bên tập trung đã vượt qua sáu mươi vạn người, ác chiến ba ngày ba đêm ở Lâm Thủy Quan, thi thể chất đống, vô cùng thảm thiết kinh khủng.

Đối với loại chiến đấu cấp bậc mấy chục vạn đại quân này, một lần giao chiến cứng đối cứng rất khó để phân thắng bại. Sau khi trả giá nặng nề, hai quân bắt đầu giằng co liên tục, không ngừng phái ra từng đội binh lính nhỏ thăm dò và tiến công, nỗ lực tìm kiếm sơ hở của đối phương.

Phía sau hai quân là một đường tiếp tế thật dài, song phương đều chiêu mộ thêm mấy chục vạn dân phu vận tải lương thảo và đồ quân nhu, là hậu cần cung cấp cho tiền tuyến.

...

Quân đoàn Thanh Long.

Vệ Trung Toàn cầm một phong thư trong tay, sau khi xem xong thì nói với người trước mặt:

- Thẩm công công, làm phiền sau khi trở về bẩn báo cho Bệ hạ rằng quân đoàn Thanh Long sẽ theo ý chỉ lập tức thông báo cho Kỳ Lân Quân phối hợp tác chiến.

Thẩm An gật gật đầu:

- Như vậy, chúng ta liền đi về phục mệnh, một chuyến tới đây đã mất ba ngày, không thể trì hoãn, miễn cho Bệ hạ lo lắng.

- Thẩm công công, ta còn có một chuyện không rõ. Bây giờ Động Quốc và Thương Quốc đã thành lập minh ước, Bệ hạ lại có Diệu Hi nương nương bảo vệ, vì sao không trở về nước? Quốc nội tuy rằng có Hoàng hậu nương nương chủ trì đại cục, thế nhưng ở bên ngoài dù sao cũng không phải là kế lâu dài.

- Việc này, Bệ hạ đã có an bài.

Thẩm An nhìn Vệ Trung Toàn một chút, nói:

- Đại Tướng quân chính là trụ cột quốc gia, chỉ cần làm theo ý chỉ của Bệ hạ là được, quân thần hợp ý thì chiến sự lần này muốn thắng cũng không khó.

Nghe vậy, Vệ Trung Toàn tựa hồ có hơi hiểu ra.

Cũng đã vào lúc này, Bệ hạ còn không về nước. Thế thì… có liên quan tới Động Quốc?

Đưa tiễn Thẩm An xong, Vệ Trung Toàn lại cẩn thận xem bức thư mấy lần, trong lòng có một chút suy đoán.

Hắn kêu thân vệ một tiếng:

- Người đến! Đưa tin đến cho Đại Tướng quân Cảnh Quý của Kỳ Lân Quân, nói bản tướng có chuyện quan trọng cần thương lượng, mời ngài ấy đến đây.

Buổi tối hôm đó, chủ tướng hai quân thương nghị đến nửa đêm, rồi phái người suốt đêm mang một phong thư đến cho Tư Mã Hoành ở quân đoàn Bạch Hổ.

Ngày 28 tháng 7, Đặng Chi tập kết toàn bộ mười sáu vạn binh lực dưới trướng rồi chia nhỏ ra, đồng thời tiến hành đánh chiếm mười mấy tòa thành trì mà quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Bạch Hổ đang chiếm cứ.

Cái biện pháp này đã bắt trúng tử huyệt của hai đại quân đoàn. Ở tình huống nhân số không đủ, hai đại quân đoàn căn bản vô lực bảo vệ những thành trì này, vì thế không thể không từ bỏ một ít thành nhỏ trong đó, địa bàn nhanh chóng rút lại.

Đặng Chi đại hỉ, tiếp tục áp dụng chiến thuật này tiến hành công chiếm mấy tòa thành trì còn lại.

Đáng tiếc, theo vòng chiến không ngừng thu nhỏ lại, binh lực của quân đoàn Thanh Long cũng càng ngày càng tập trung, mấy ngày liên tiếp công thành đều không thu hoạch được gì, Đặng Chi cũng sợ bị Kỳ Lân Quân xuất quỷ nhập thần đánh lén, cho nên tiết tấu chiến tranh dần dần chậm lại.

Theo thời gian trôi đi, Đặng Chi đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng.

Lấy kinh nghiệm nhiều năm lĩnh binh của hắn, có thể thấy quân đội phe mình nhiều lần tác chiến đều bại lộ ở nơi hoang vu, vào lúc này chỉ cần Kỳ Lân Quân tới tập kích thì tình cảnh vài ngày trước đó sẽ lại xuất hiện.

Nhưng mà Kỳ Lân Quân luôn xuất quỷ nhập thần kia đã không có tin tức mấy ngày liên tiếp rồi.

Không chỉ vậy, còn có một nhân tố bất an luôn quanh quẩn trong lòng hắn. Chính là quá trình thu phục thành trì một đường này tựa hồ có chút quá mức thuận lợi.

Thậm chí còn không gặp phải bất cứ chống cự nào, rất nhiều lần chiến đấu đều là tướng lãnh phía dưới vì chiến công và mặt mũi nên cố ý khuếch đại chiến công lên mấy phần.

Điều này không khỏi làm hắn nghi hoặc, lẽ nào quân Thương đã hiểu được thế nào là tự mình biết mình?

Không giống với tác phong trước đó...

Mang theo nghi hoặc, Đặng Chi thu thập một chút rồi sai người mang bản đồ đến.

Đang lúc này, một thuộc hạ gấp gáp xông vào.

Đặng Chi vừa định quát lớn thì thấy vẻ mặt thuộc hạ kia có vẻ rất vội vàng:

- Đại Tướng quân, thuộc hạ vừa nhận được tin tức, lương thảo chúng ta bị đốt.

Lương thảo bị đốt?

Đặng Chi vỗ bàn đứng dậy:

- Ngươi nói cái gì! Nói lại lần nữa cho ta!

Vẻ mặt thuộc hạ đầy ảo não, nói:

- Hôm nay thuộc hạ theo thường lệ đi về phía sau để vận chuyển lương thảo, thế nhưng không nghĩ tới nửa đường gặp phải người tới báo tin, nói hôm qua Kỳ Lân Quân tập kích lương thảo, đã đốt sạch lương thảo trữ hàng của chúng ta rồi.

Đốt sạch hết?

Nghe vậy, vẻ mặt Đặng Chi dại ra, suy sụp ngồi ở trên ghế.

Thì ra là như vậy, không trách những ngày qua không gặp phải Kỳ Lân Quân, thì ra từ lâu bọn họ đã chạy đến hậu phương, mục tiêu là tập kích lương thảo của đại quân.

Lương thảo chính là mạch máu của một đội quân, nếu muốn binh sĩ đói bụng ra chiến trường căn bản là không thể. Từ xưa tới nay, chưa bao giờ có nhánh quân đội nào dưới tình huống lương thảo đã hết mà còn có thể tiếp tục tác chiến.

Đặng Chi ảo não không thôi, từ lúc nhìn thấy năng lực bôn tập mạnh mẽ của Kỳ Lân Quân thì phải nghĩ đến an toàn của lương thảo mới đúng chứ. Thế nhưng lúc đó chỉ cảm thấy lương thảo ở hậu phương nên chắc chắn sẽ an toàn, vì vậy cũng không có suy nghĩ nhiều. Hiện tại thì tốt rồi, hậu phương lại giống như hậu hoa viên của Kỳ Lân Quân vậy, tùy tiện liền có thể bôn tập, đốt sạch sẽ lương thảo của mười sáu vạn đại quân.

Phải biết, lượng lương thảo mà mười sáu vạn đại quân tiêu hao mỗi ngày đều không phải là con số nhỏ, đó là một con số rất lớn. Dù cho sau đó có vận chuyển lương thực khẩn cấp tới, cũng không thể trong mấy ngày liền có thể giảm bớt. Mà hiện tại đại quân đóng quân ở chỗ này, muốn tiến vào thì không thể, lùi cũng không được, hết sức lúng túng.

- Đúng rồi, giữa đường các ngươi có nghe được Kỳ Lân Quân đang đi tới nơi nào, bọn họ hiện ở chỗ nào?

Đặng Chi hỏi.

- Lời Tướng quân nói, mạt tướng cũng đã cân nhắc qua. Thế nhưng sau khi hỏi thăm lại có vài cách nói, cụ thể ở nơi nào thì chúng ta cũng không biết, chắc vẫn còn ở phía sau quân ta.

Thuộc hạ bất đắc dĩ nói.

- Còn ở phía sau...

Đặng Chi nỉ non một câu, nghĩ tới đây liền đau cả đầu. Kỳ Lân Quân là một nhân tố bất ổn to lớn, mười sáu vạn đại quân muốn làm chuyện gì đều phải thấp thỏm, ngay cả lui lại đều phải lo lắng sợ hãi.

- Tướng quân, bây giờ chúng ta nên làm gì? Chuyện lương thảo bị đốt đã bị rất nhiều binh sĩ biết được, sợ là sau một lát nữa nhân tâm đại quân sẽ bất ổn. Chúng ta đến cùng là rút lui… hay là không lui?

Thuộc hạ chần chờ một chút, mở miệng hỏi.

Đặng Chi trầm ngâm. Hắn là thống soái một quân, nên vấn đề nghĩ đến sẽ càng nhiều hơn một chút. Hiện nay Thịnh Quốc có thể nói là đã động viên toàn quốc, quân đội hai đường chỉ cần có một bên thất bại sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, quan hệ đến sinh tử tồn vong của Thịnh Quốc, đã không chỉ là vấn đề có rút lui hay không.

Vì thế hắn khoát tay áo một cái, nói:

- Ngươi lui xuống trước đi, gọi chủ tướng các bộ tới.

Sau khi thuộc hạ rời đi, Đặng Chi nhấc lên bút trước án viết xuống một phong chiến báo, sai người cố gắng nhanh chóng báo về triều đình.


Bạn cần đăng nhập để bình luận