Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 360: Quỳ Xuống

Chương 360: Quỳ Xuống

=== oOo ===


- Cần gì phải lo lắng chứ?

Nữ đế Nguyễn Quốc lắc đầu, nhìn hắn nói:

- Lúc này bệ hạ nên lo lắng nhất không phải là có thể lấy lại Vương Kỳ hay không, mà là làm thế nào để trốn ra khỏi Thương Quốc.

- Trốn?

Cơ Hách sửng sốt, kinh ngạc, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh. Sau khi thấy không có ai ở bên cạnh, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói:

- Nữ đế đúng là một người thích nói đùa, sao lại dùng từ trốn để hình dung chứ?

- Bệ hạ đã thành chim sợ cành cong rồi sao?

Nữ đế Nguyễn Quốc lộ vẻ chế giễu, nói:

- Đường đường là Thiên tử, bây giờ lại trở thành một con rối bị theo dõi. Hoàng đế Thương Quốc còn muốn dùng danh nghĩa của bệ hạ để kiếm một khoản lớn trong lần Hội minh này, sau đó ép Thiên tử ra lệnh cho chư hầu, sao có thể dễ dàng để cho ngài rời đi được?

- Nữ đế nói cẩn thận, Hoàng đế Thương Quốc vẫn đối xử với trẫm lễ phép chu toàn, chi phí ăn ở không ít, Nữ đế dùng từ như vậy sẽ sinh ra hiềm khích đấy.

- Ah? Bệ hạ thật sự nghĩ như vậy sao? Ở trong mắt Hoàng đế Thương Quốc, có lẽ ngài chỉ là một con chó dữ biết vẫy đuôi cầu xin, đúng là người đáng thương thì nhất định có chỗ đáng trách.

- Ngươi...

Vẻ mặt Cơ Hách lúng túng, xấu hổ nói:

- Nếu như Nữ đế tới chỉ để sỉ nhục trẫm thì hoàn toàn không cần thiết.

- Buồn cười, dáng vẻ nghèo túng như vậy, đến chết còn sĩ diện chịu nhục sao? Hôm nay trùng hợp có bữa tiệc, ta còn có thể ở đây nói với ngài vài câu, đây chính là cơ hội cuối cùng của ngài.

- Cơ... Cơ hội cuối cùng à?

- Nếu như, Nguyễn Quốc ta muốn giúp đỡ bệ hạ trong lần Hội minh này, trợ giúp bệ hạ lấy lại một phần Vương Kỳ, bệ hạ có bằng lòng hay không?

- Nguyễn Quốc... giúp ta lấy lại một phần Vương Kỳ sao?

Cơ Hách dường như nhìn thấy chuyện gì đó rất kỳ quái, mở miệng gian nan xác nhận lại:

- Thật sao?

- Vua không nói đùa!

Nữ đế Nguyễn Quốc nghiêm túc nói:

- Đây là cơ hội cuối cùng của ngài, chỉ có Nguyễn Quốc ta trợ giúp thì ngài mới có một con đường sống. Nếu không, chờ tới lúc Thương Quốc qua cầu rút ván, khi đó cho dù ngài là Thiên tử cũng khó tránh khỏi kết cục không tốt.

- Nữ đế có cao kiến gì?

Cơ Hách hạ thấp giọng rồi dừng một lát, mắt nhìn xung quanh một lượt mới nói tiếp:

- Chuyện này có liên quan trọng đại, ngươi nói ra thử, trẫm có thể sẽ suy nghĩ một chút.

- Trong lần Hội minh này, lúc bàn bạc, Nguyễn Quốc ta sẽ đề nghị trả lại một phần thành trì cho bệ hạ, để ngài làm Thiên tử Vương Kỳ, đến lúc đó bệ hạ chỉ cần ưng thuận là được, Nguyễn Quốc ta nắm chắc mười phần sẽ tranh thủ cho bệ hạ một ít địa bàn, sau đó Nguyễn Quốc ta cũng bằng lòng dâng ra một ít thành trì cho Thiên tử... Cứ như vậy, chẳng phải bệ hạ đã trở thành người đứng đầu một nước sao?

Tim Cơ Hách đập thình thịch, vô cùng kích động.

Sau đó, hắn giống như nhớ ra điều gì, nói:

- Thiên hạ không có chuyện tốt nào tự nhiên rơi xuống, trẫm không tin Nguyễn Quốc ngươi thật sự trung thành với ta. Ngươi nói đi, Nguyễn Quốc trợ giúp trẫm thoát hiểm lại công hiến đất trợ giúp trẫm lập quốc, rốt cuộc có ý đồ gì?

- Thứ nhất, Thương Quốc quật khởi quá nhanh chóng và mãnh liệt, sau này tất sẽ trở thành kẻ địch lớn của Nguyễn Quốc, trên dưới Nguyễn Quốc ta không muốn thấy Thương Quốc dùng Thiên tử ra lệnh cho chư hầu. Thứ hai, trong cuộc chiến phạt Tấn lần này, đại quân Nguyễn Quốc ta cũng không chiếm cứ nhiều đất đai, Vương Kỳ càng không thể nào dính vào. Thứ ba, chúng ta qua lại thân thiết với bệ hạ, sau này dù sao cũng có lợi ích nhiều hơn, hai nước nắm tay cùng tiến lên chắc chắn sẽ thành giai thoại một thời. Không biết lý do này có được không?

- Lý do này...

Cơ Hách thất thần, đang tính nói tiếp thì bỗng nhiên cảm giác không thích hợp, nói:

- Sau buổi Hội minh, trẫm nhất định sẽ bị Hoàng đế Thương Quốc đố kỵ và căm hận, phải làm thế nào mới thoát thân được?

- Bệ hạ yên tâm, Nguyễn Quốc ta đã bố trí tốt rồi, có thể đưa ngài ra khỏi hoàng cung Thương Quốc một cách thần không biết quỷ không hay.

- Nếu vậy thì được, nếu vậy thì được.

Cơ Hách liền vội vàng gật đầu.

Nữ đế Nguyễn Quốc cười khẽ một tiếng, lấy trừ trong tay áo ra một tờ giấy và một hộp son, nói:

- Nói miệng không có bằng chứng, vẫn mong bệ hạ ký kết minh ước.

- Chuyện này hai bên cùng thắng, ngươi còn sợ trẫm đổi ý sao?

Cơ Hách nhíu mày.

- Không phải ta không tin được bệ hạ! Thật ra là vì chuyện này quá mức nhạy cảm, nếu có chút sơ ý sẽ sẩy chân trượt ngã ở Thương Quốc, sau này quan hệ hai nước sẽ gian nan, trẫm cũng chỉ đề phòng biến cố xảy ra mà thôi. Bệ hạ không nên nửa đường lùi bước!

Cơ Hách do dự một lát, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, liếc nhìn nội dung viết trên tờ giấy trắng, sau đó lấy ra cái ấn nhỏ mang theo bên người, in con dấu lên trên.

...

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao.

Dương Mộc thoải mái nằm ở trong chăn, nắn bóp vị trí mẫn cảm trên người của Diệu Hi, vừa hưởng thụ giai nhân hầu hạ.

Thật lâu sau, Diệu Hi giống như con mèo nhỏ lười biếng, trên mặt thoáng ửng đỏ, híp mắt lại đầy vẻ hưởng thụ, thản nhiên nói:

- Bệ hạ, có cần thần thiếp lại đi thám thính chuyện của Nữ đế Nguyễn Quốc và Thiên tử bên kia không?

- Hôm qua, không phải nàng đã thăm dò rõ ràng rồi à?

- Trong cung ầm ĩ, lại thêm hai người nói chuyện rất nhỏ, cho nên thần thiếp cũng không nghe rõ lắm, thần thiếp nghĩ chắc là chuyện vô cùng quan trọng, lại còn có một tờ giấy nữa đó. Nếu bệ hạ muốn, thần thiếp cũng có thể đi trộm tới.

Diệu Hi nằm sấp ở trên người Dương Mộc, vừa hầu hạ vừa nói.

Dương Mộc quẹt tay qua mũi của nàng, có chút đau lòng:

- Nữ nhân của trẫm trở thành một nữ gián điệp chuyên thăm dò tin tức tình báo của nước địch từ bao giờ vậy? Lúc này nếu như rơi vào trong tay người khác, vậy phải làm sao chứ?

- Dù sao bệ hạ cũng thường nói, thần thiếp là yêu nữ tiện đến tận xương tủy mà.

Diệu Hi đáng thương nói.

- Được rồi, đừng làm ra vẻ đáng thương như vậy nữa, nếu trẫm tin nàng thì ngủ suốt mấy năm qua cũng quá uổng phí rồi.

Dương Mộc không chút khách sáo nói.

- Thật chán!

Diệu Hi dừng động tác, xuống khỏi người Dương Mộc, nằm ở trong chăn, lầu bầu nói:

- Hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc. Ngài làm thiếp đau lòng, nếu ngài đối xử với thiếp tốt bằng một nửa Hoàng hậu, thần thiết chết cũng cam tâm tình nguyện.

Dương Mộc cười nói:

- Ghen tị? Ầm ĩ đi!

Đôi mắt đẹp Diệu Hi chuyển động, trừng mắt với hắn một cái, tựa như trong lòng còn sợ hãi.

Dương Mộc cũng không nhiều nói. Từ lần trước Diệu Hi khoe khoang ở trước mặt Hoàng hậu bị phạt quỳ ghế sắt nửa tháng đã đàng hoàng hơn rất nhiều, không còn dám khinh thường hoàng hậu như trước đây nữa, những lời ghen tuông và khó nghe cũng chỉ dám nói một chút ở sau lưng.

Dương Mộc nhìn sắc trời rồi gọi cung nữ bên ngoài vào hầu hạ rửa mặt thay quần áo.

Sau đó, hắn trực tiếp bãi giá tới Thừa Thiên Cung, dưới một đám cung nữ thái giám vây quanh, trực tiếp tiến vào tẩm cung của Thiên tử.

Người hầu trong cung vừa thấy Hoàng đế Bệ hạ giá lâm thì vội vàng quỳ xuống nghênh đón.

- Hoàng đế Thương Quốc giá lâm, đúng là khách hiếm thấy. Nhanh nhanh, mời vào trong.

Cơ Hác vội vàng ra đón, gương mặt cố nặn vẻ tươi cười.

Đồng thời, trong lòng hắn thấy rất kỳ quái. Hắn ở trong cung đã một năm, có lẽ bởi vì thân phận đặc biệt và để tránh xấu hổ, cho nên Hoàng đế Thương Quốc cũng chưa từng tiến vào Thừa Thiên Cung.

Bình thường đều không qua lại, bây giờ đang trong thời kỳ Hội minh, có thể nói là thời điểm mọi người đều đang chú ý, Hoàng đế Thương Quốc lại đến thăm, thật sự làm cho người ta khó hiểu, không đoán ra được là vì chuyện gì.

- Quỳ xuống!

Dương Mộc xạm mặt, quát to.

- Thương hoàng bệ hạ, có phải ngươi có gì hiểu lầm không. Trẫm...

- Quỳ xuống!

Dương Mộc lại quát lớn.

- Trẫm có gì...

Vẻ mặt Cơ Hách cũng rất khó coi và vô cùng bối rối, có phần không biết phải làm sao.


Bạn cần đăng nhập để bình luận