Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 107: Quân Thần Mưu Tính

Chương 107: Quân Thần Mưu Tính

=== oOo ===


Năm ngàn binh sĩ bám trụ năm vạn đại quân, một chuyện nhìn như không thể nào, thế nhưng dưới tình thế bây giờ của ba nước thì lại hoàn toàn có thể.

Bởi vì, Thương Quốc chiếm cứ được sơn mạch Lưu Phỉ.

Hai nước một khi khai chiến, nếu như quân đội Thân Quốc chỉ đóng quân ở bên ngoài hai tòa thành Sơn Tuyền và Bình Hương thì không đủ để khiến cho quân đội thủ thành của Trịnh Quốc kiêng kỵ. Thế nhưng nếu như có năm ngàn đại quân từ sơn mạch Lưu Phỉ cùng phối hợp tác chiến, như vậy kết quả sẽ thế nào?

Bởi vì, hiện tại bên trong Bạch Hổ quân đang đóng ở sơn mạch Lưu Phỉ có tới năm ngàn tinh nhuệ.

Nếu như Thân Quốc tiến công vào Sơn Tuyền thành và Bình Hương thành thì Bạch Hổ quân đoàn có thể hiệp trợ công thành, chặt đứt viện quân của Trịnh Quốc. Nếu như Thân Quốc không tiến công hai tòa thành trì này, trực tiếp thâm nhập vào trong Trịnh Quốc, như vậy sẽ có Bạch Hổ quân đoàn kinh sợ ở một bên, quân đội bên trong hai tòa thành trì cũng không dám ra khỏi thành chặn đường, đủ để bảo đảm phía sau quân đội Thân Quốc vô ưu.

Đây chính là sự khác nhau giữa xuất binh trước và sau, cũng là ưu thế khi chiếm giữ địa lợi.

Kế sách của Khổng Thượng Hiền rất đơn giản, chính là để cho Bạch Hổ quân đoàn đừng vội tiến công, mà vẫn đóng quân ở sơn mạch Lưu Phỉ, trở thành một đội quân linh hoạt cơ động, nơi nào cần thì đi nơi đó. Nhưng tốt nhất vẫn nên bất động tại sơn mạch Lưu Phỉ, để cho Trịnh Quốc đoán không ra hướng đi, chỉ có thể sắp xếp quân đội phòng thủ ở mỗi một tòa thành trì có khả năng bị tấn công.

Cứ như vậy, chẳng khác nào năm ngàn binh sĩ của Thân Quốc thêm vào Bạch Hổ quân đoàn của Thương Quốc, tổng cộng là một vạn đại quân đã ngăn cản binh lực gấp mấy lần của phe địch.

Đây chính là chiến tranh giữa các tiểu quốc. Bởi vì không có quá nhiều chiến lược thọc sâu, vì thế mỗi một đạo bố trí đều cực kỳ thận trọng, một khi có một nhánh quân đội đánh vào Hoàng đô Trịnh Quốc, hoặc là một toà thành trì then chốt bị đoạt đi sẽ dẫn đến quốc gia bị chặn ngang chặt đứt. Như vậy đối với toàn bộ Trịnh Quốc mà nói, chính là hậu quả nặng nề.

- Bệ hạ! Vi thần cho rằng, nếu như Bạch Hổ quân đoàn chậm chạp bất động, Trịnh Quốc nhất định sẽ làm ra phản ứng.

- Phản ứng gì?

- Chủ động tiến công.

Khổng Thượng Hiền nghiêm túc nói:

- Bệ hạ, không nên đánh giá thấp trí tuệ của Trịnh Hàn. Nếu như bị chúng ta làm bó tay bó chân, vi thần tin tưởng nhất định hắn sẽ nghĩ biện pháp phá vỡ thế cục. Mà lấy phong cách dụng binh của người này, chắc chắn sẽ chủ động xuất kích.

- Chủ động xuất kích? Chẳng lẽ ý của khanh là chủ động tiến vào phụ cận sơn mạch Lưu Phỉ, đối chiến với Bạch Hổ quân đoàn?

Dương Mộc nghe xong cũng cảm thấy rất có thể. Nếu như Trịnh Hàn có chút quyết đoán thì sẽ dùng biện pháp đồng dạng để kiềm chế lại Bạch Hổ quân đoàn. Một khi Bạch Hổ quân đoàn rời khỏi sơn mạch Lưu Phỉ, như vậy quân đội dưới trướng của Trịnh Hàn sẽ tiến vào bên trong sơn mạch, tu hú chiếm tổ chim khách.

Nhưng mà, hắn bỏ được sao?

Một khi bị Bạch Hổ quân đoàn vọt vào bên trong Trịnh Quốc, thì hậu quả sẽ rất nặng nề.

So sánh ra thì Thương Quốc mất đi sơn mạch Lưu Phỉ, không có ảnh hưởng quá lớn đối với toàn bộ chiến cuộc, nhiều lắm chỉ là song phương đều có sự kiêng dè, sau đó từng người đình chiến thôi.

Trừ khi… Trịnh Hàn có tầm mắt nhìn rộng đến tương lai, dù cho trả giá to lớn hơn nữa để đánh đổi cũng phải đoạt được sơn mạch Lưu Phỉ, nhờ vào đó triệt để áp chế Thương Quốc. Đợi tương lai quốc nội khôi phục nguyên khí, lại dựa vào vị trí địa lý của sơn mạch Lưu Phỉ là có thể dễ dàng tiêu diệt Thương Quốc.

Đây đúng là một chiến lược cực kỳ tuyệt vời, không chỉ khiến một bên được một bên mất, còn khiến Trịnh Quốc đứng ở thế bất bại.

Chẳng qua, coi như Trịnh Hàn thấy rõ điểm này, hắn có thể làm chủ được sao?

Phải biết, bây giờ Trịnh Hàn cũng chỉ là Nhị Hoàng tử của Trịnh Quốc, hơn nữa còn vừa trải qua một hồi đại bại, địa vị bất ổn. Mà phía sau thành trì đều là lợi ích của quý tộc, một khi hắn làm như vậy há không phải là đang đối địch cùng toàn bộ quý tộc trong nước sao?

Đặt ở một tháng trước hắn còn có thể áp chế được. Thế nhưng hiện tại, hắn không thể có được năng lực này.

Trừ khi hắn từ bỏ ngôi vị hoàng đế, dám chịu đựng hậu quả thất bại.

Nhưng mà, điều này có thể sao?

- Bệ hạ, vi thần cho rằng sự tình không có tuyệt đối. Trịnh Hàn dù sao cũng là hoàng tử, nếu như khuyên được Hoàng đế Trịnh Quốc, như vậy chúng ta sẽ rơi vào tình thế vô cùng bị động. Không bằng chúng ta trước tiên nghĩ biện pháp diệt trừ kẻ địch này, khiến cho không cách nào triển khai.

- Lợi dụng Trịnh Khang?

Khổng Thượng Hiền gật gật đầu:

- Huynh đệ hai người bọn họ bằng mặt không bằng lòng, chỉ cần chúng ta hơi gây thêm xích mích, Trịnh Khang nhất định sẽ thành một đại trợ lực của chúng ta... Còn nữa, mong bệ hạ đáp ứng vi thần, cho đi sứ Trịnh Quốc.

- Đi sứ?

Dương Mộc kinh hãi. Trịnh Quốc và Thương Quốc lúc bình thường cũng đã rất ít phái ra sứ giả, huống chi lấy quan hệ căng thẳng hiện tại của hai quốc gia, Khổng Thượng Hiền nếu như đi sứ Trịnh Quốc, không nói một đi không trở lại, nhưng cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Đồng thời, Khổng Thượng Hiền vốn là thần tử của Trịnh Quốc, những quan lớn quý tộc Trịnh Quốc kia nhất định sẽ nhân cơ hội làm khó dễ cho hả giận, rất dễ có chuyện bất trắc.

- Không thể, tuyệt đối không thể.

Dương Mộc lắc đầu, trực tiếp phủ định thỉnh cầu này. Sau đó nói:

- Khanh tuy chỉ là một Thượng Thư Bộ giáo dục, thế nhưng lại là cánh tay đắc lực của trẫm. Trị thế cần năng thần, quân thần ta đồng lòng, nhất định có thể khai sáng ra cơ nghiệp vạn thế. Vì thế tuyệt đối không thể bởi vì chút trở ngại này, liền đặt mình trong hiểm địa.

Khổng Thượng Hiền cảm động, phục bái nói:

- Bệ hạ quan tâm, vi thần cảm động đến rơi nước mắt. Như vậy thì thần càng nên vì bệ hạ phân ưu, vì mưu đồ vạn thế. Ngày xưa lần đầu bệ hạ gặp thần đã từng nói “Đăng cao tất tự ti, đi xa tất tự nhĩ, hành trình ngàn dặm bắt nguồn từ dưới chân”, thần vẫn nhìn vào đó mà nỗ lực. Đi sứ Trịnh Quốc nhìn như không quá trọng yếu, nhưng lại có thể xử lý vấn đề mấu chốt nhất, đặt chân trước mắt, sau này mới có thể có cơ nghiệp muôn đời.

- Ái khanh khăng khăng như vậy, trẫm cũng chỉ có thể đáp ứng.

Dương Mộc bất đắc dĩ gật đầu, thở dài một hơi. Lúc trước hai người ở Tử Thần Điện đàm luận một buổi chiều, một phen lời nói hùng hồn hạ xuống, trích dẫn một lượng lớn danh ngôn, cũng là cả bát tô canh gà, hiện tại chính hắn đều đã quên, không nghĩ tới Khổng Thượng Hiền còn vẫn ghi nhớ ở trong lòng, đồng thời còn nhìn ra được điểm quan trọng như vậy .

- Bệ hạ không cần lo lắng! Lần này vi thần đi, cũng không có bao nhiêu nguy hiểm.

Khổng Thượng Hiền trấn an nói.

- Ồ?

Dương Mộc nhíu mày nói:

- Trước kia khanh ở Trịnh Quốc vốn bị người xa lánh, lần này đi vào khó đảm bảo rằng những quý tộc ích kỷ kia sẽ không làm khó dễ, thậm chí phục binh chặn giết. Ái khanh vẫn nên thận trọng cho thỏa đáng.

Khổng Thượng Hiền lắc đầu một cái:

- Lần này vi thần cũng sẽ không giao thiệp với triều đình Trịnh Quốc, mà gặp mặt với Trịnh Khang là được. Dù là trong bóng tối, nhưng nếu Trịnh Khang đã có minh ước với Bệ hạ, như vậy chắc chắn sẽ không phá hoại quan hệ giữa hai người vào lúc này.

Dương Mộc có chút rõ ràng ý tứ của Khổng Thượng Hiền. Nói chung một câu là Trịnh Khang hiện tại cũng không biết thư đã bị nhìn ra đầu mối, tuồng vui này nếu muốn diễn, như vậy khẳng định sẽ không xuống tay với Khổng Thượng Hiền, thậm chí còn phái người bảo vệ, nếu không thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

- Chẳng lẽ, mục đích đi sứ của ái khanh chỉ là vì ly gián quan hệ giữa Trịnh Khang và Trịnh Hàn?

- Đúng vậy.

Khổng Thượng Hiền cung kính cúi đầu, sau đó từ trong ống tay áo lấy ra một cuốn sách nhỏ, nói:

- Đây là kế hoạch mà mấy ngày trước vi thần đã định ra, kính xin bệ hạ xem qua.

Kế hoạch...

Dương Mộc kinh ngạc, xem ra Khổng Thượng Hiền đã ấp ủ kế hoạch đi sứ Trịnh Quốc từ rất lâu rồi. Luôn mang theo bên người, sợ là đã sớm đoán được có một ngày như vậy.

Thẩm An cẩn thận tiếp nhận, cung kính đưa đến trước ngự án của Dương Mộc.

Bên trong chia làm ba bộ phận.

Một phong thư, một bộ đồ, một phần danh sách.


Bạn cần đăng nhập để bình luận