Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 123: Nghĩa Quân Xuất Kích

Chương 123: Nghĩa Quân Xuất Kích

=== oOo ===


Ngày 28 tháng 9, bầu trời lất phất mưa phùn.

Quân đội Thương Quốc vẫn như thường ngày tới Khang Thành quấy rối một trận, giằng co một chút với quân Trịnh Quốc gọi là tượng trưng rồi vội vàng thu binh quay về doanh trại.

Đến giờ cơm trưa, Dương Mộc và một đám tướng lĩnh dạo quanh một vòng ở nơi đóng quân, cảm thấy rất lo lắng.

Sĩ khí quá thấp!

Liên tiếp năm sáu ngày giằng co, đừng nói là quân lính Trịnh Quốc cảm thấy vô nghĩa, ngay cả sĩ khí quân đoàn Huyền Vũ phụ trách nhiệm vụ này cũng cực kỳ kém.

Dù sao thì, binh lính phổ thông và sĩ quan tầng thấp cũng không biết cao tầng có mưu đồ gì, mọi người chỉ thấy quân đội Thương Quốc cứ loanh quanh luẩn quẩn bên ngoài Khang Thành mãi, ngay cả một tòa thành trì cũng không công hãm được, làm sao mà bắc phạt?

Đích.

Đích đích…

Một dài hai ngắn, ba tiếng báo hiệu phá vỡ sự yên tĩnh của doanh trại.

Đây là tín hiệu tập hợp khẩn cấp, hơn một tháng qua đã huấn luyện rất nhiều lần.

Chỉ trong chớp mắt, binh lính trong cả trại lập tức chuyển động, ào ào chạy đến cửa trại tập hợp.

Trước sân bãi lớn có một cái bàn và mấy cái bình gốm.

Nhất thời, các quân lính đều chấn động.

Bởi vì đây là một nghi thức tuyên thệ truyền thống, chỉ có trước đại chiến mới có.

Các quân sĩ đều vui mừng hớn hở, mấy ngày nay cứ giằng co chẳng khác nào trẻ con đùa nhau, thực sự là cực kỳ nhàm chán. Thương vong rất ít, nhưng quân công cũng ít đến thương cảm. Đối với quân Trịnh thì có lẽ chỉ mong như vậy, nhưng với quân Thương thì chính là giày vò.

Giờ thì cuối cùng cũng có thể đánh một trận sướng tay rồi!

Vệ Trung Toàn đi lên soái đài, đôi mắt sáng ngời sắc bén nhìn quanh quân trận trước mặt, mở ra sắc chỉ.

- Cố Phong Nam! Bản soái lệnh cho ngươi suất lĩnh năm ngàn sĩ tốt quấy rối bên ngoài Khang Thành!

- Mạt tướng lĩnh mệnh!

- Cốc Ích! Bản tướng lệnh cho ngươi suất lĩnh năm ngàn quân sĩ xây dựng cơ sở tạm thời ở sau Khang Thành!

- Mạt tướng lĩnh mệnh!

- Dương Hồng! Bản soái lệnh cho ngươi suất lĩnh năm ngàn quân sĩ đi thẳng tới Tân An thành!

- Mạt tướng lĩnh mệnh!

Sau khi đưa ra ba đạo mệnh lệnh, Vệ Trung Toàn nhìn sang quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Huyền Vũ, trong sự chờ mong của vạn chúng, thản nhiên nói:

- Những người còn lại, đợi ở doanh trại!

Cái gì?

Đợi ở doanh trại?

Chớp mắt, binh lính hai quân đoàn đều ngẩn ra. Hào hứng vội vàng tụ tập, mới đầu còn cho rằng sắp đánh lớn rồi, kết quả nghĩa quân có sức chiến đấu thấp nhất lại được điều ra ngoài, còn một vạn tinh nhuệ là mình đây lại tiếp tục ở lại trong doanh trại.

Chẳng lẽ mình kém nghĩa quân sao?

Nói đùa!

Một vạn năm ngàn nghĩa quân cũng không sánh nổi năm ngàn binh lính của quân đoàn Thanh Long!

Trong lòng tất cả mọi người trong hai quân đoàn đều không phục. Đây không phải là kỳ thị nghĩa quân, mà là tức giận bất bình, tựa như miếng thịt đã đưa tới tận miệng rồi còn bị một đứa bé cướp đi. Thực sự là uất ức!

- Đại soái! Bản tướng không phục!

Đột nhiên, trong đội ngũ an tĩnh vang lên một giọng nói. Một tướng lĩnh ngẩng đầu ưỡn ngực đứng dậy hô lớn.

- Khuất Dũng? Lại là ngươi!

Vệ Trung Toàn nhíu mày nghiêm túc hỏi:

- Ngươi có cái gì không phục? Nếu nói không được lý do gì cho ra hồn, đừng trách bản soái quân pháp vô tình!

- Xin hỏi đại soái, vì sao nghĩa quân có việc để làm, mà chúng ta lại phải chờ trong doanh trại? Mạt tướng thân là Thiên nhân tướng, muốn thay các tướng sĩ hỏi ra nghi hoặc trong lòng!

Khuất Dũng lớn tiếng hỏi.

- Nghi hoặc sao? Được! Nếu vậy ngươi đi hỏi Bệ Hạ đi, việc này do chính Bệ Hạ quyết định. Ngươi còn chất vấn gì nữa không?

- Bệ Hạ… mạt tướng không có.

Khuất Dũng rụt cổ, hoàn toàn không còn khí thế gì nữa.

Nói đùa! Ý chỉ của Bệ Hạ, ai dám chất vấn?

Quyết định của Hoàng Đế Bệ Hạ chưa từng có chút sai lầm nào.

Ngay lập tức, tất cả các tướng sĩ đều yên tâm vững chắc tin tưởng Hoàng Đế Bệ Hạ đã an bài như vậy thì nhất định có đạo lý nào đó.

Vệ Trung Toàn nhìn thấy rõ điều này, lặng lẽ gật gù, sau đó trừng mắt với Khuất Dũng:

- Mau đi lĩnh hai mươi quân côn. Lần sau còn dám chất vấn chủ soái, sẽ chặt đầu ngươi!

- Vâng! Mạt tướng lĩnh mệnh!

- Toàn thể nghĩa quân hành động, những người khác giải tán!

- Vâng…

Ngay lập tức, hai quân đoàn trật tự lui về doanh trướng của mình, Khuất Dũng ủ rũ dẫn mấy sĩ tốt vừa sờ mông mình vừa xua đuổi binh lính đang cười to xung quanh.

- Ha ha ha! Khuất tướng quân, lần này ngài đá trúng thiết bản rồi!

Một Bách phu trưởng cười ha ha nói.

- Đúng đúng! Khuất tướng quân của chúng ta thực sự là gan lớn bằng trời, vậy mà dám chất vấn Hoàng Đế Bệ Hạ! Ha ha ha…

Thiên nhân tướng Hà Tang đi qua chế nhạo.

- Huynh đệ ta đi trước một bước. Nghe nói đêm nay nướng thịt thỏ đấy. Chậc chậc, ngon làm sao. Nhưng huynh đệ ngươi không may mắn rồi, thịt thỏ ấy phải ngồi ăn mới sướng!

- Ha ha ha!

Đám người cười ha ha, cố ý đi tới gần Khuất Dũng, trắng trợn cười đùa.

Khuất Dũng chỉ có thể đỏ bừng mặt, bất đắc dĩ cười khổ, nhưng trong lòng cũng ấm áp.

Sao hắn không biết đám đồng đội này chế giễu cũng là một cách an ủi, coi chuyện này chỉ là một trò đùa thôi.

Nhìn thì rất ác, nhưng chỉ có những người bạn lúc này dám cười ngươi mới thực sự là huynh đệ có thể gửi mạng!

Đương nhiên, đây cũng là một loại thay đổi trong quân đoàn Thanh Long!

Trước kia, quân đội Thương Quốc tuyệt đối sẽ không có bầu không khí thế này. Quân sĩ và các tướng lĩnh đều giữ ý, có thể nói là không có giao tình gì. Nhưng từ khi đưa vào phương pháp luyện binh kiểu mới, thường thường tổ chức một vài hoạt động đoàn thể gia tăng tình cảm, ví dụ như ngậm chén giấy, hai người ba chân, thi đấu tiếp sức. Lúc này mới khiến cho lực ngưng tụ của quân đội tăng mạnh, các tướng sĩ tình cảm thâm hậu, nói là đồng đội hay huynh đệ cũng không quá lời.

Dương Mộc đứng trên tháp canh phía xa đều nhìn thấy tất cả, hài lòng khẽ gật đầu.

Mới đầu hắn cố ý né tránh, nhưng không ngờ cuối cùng lại phát hiện một điểm sáng, coi như niềm vui bất ngờ.

Dù sao thì lực ngưng tụ của quân đội nằm ở tình cảm của quân sĩ, ảnh hưởng trực tiếp tới sức chiến đấu của quân đội đó.

Trên chiến trường, tình cảm của quân sĩ càng sâu thì càng có thể phối hợp nhuần nhuyễn hơn, cũng càng có thể kích phát được huyết khí. Khi các quân sĩ nhìn thấy đồng đội bên cạnh ngã xuống, phản ứng đầu tiên không phải là sợ hãi và chạy trốn, mà là xông lên báo thù cho huynh đệ.

Đây chính là lực ngưng tụ.

Hống!

Bên dưới phát ra một tiếng rống to, cả doanh trại dường như hơi rung lên một chút. Một vạn năm ngàn nghĩa quân khí thế như hồng, hành động thống nhất. Trong đó quân đoàn của Cố Phong Nam là đồ sộ nhất, có không ít quân sĩ còn mang theo thang mây công thành và cả bó lớn mũi tên, chậm rãi đi về phía Khang Thành.

Cảnh này khiến cho thôn dân giật mình, cũng rất e ngại. Nhưng sau khi thấy là quân sĩ Thương Quốc thì đều không còn lo lắng cảnh giác nữa. Bởi vì những ngày này, dân chúng bên đường đều cảm nhận được rõ ràng quân kỷ của quân Thương, là nhân nghĩa chi sư danh xứng với thực, không chỉ không xâm phạm lão bách tính, thậm chí còn đưa tay ra giúp đỡ vài nơi khó khăn nữa.

Ngay như lần trước, con trâu do cả làng nuôi dưỡng bỏ chạy, vẫn là quân lính Thương Quốc hỗ trợ tìm về, các hương thân đưa một chút trái cây báo đáp nhưng không ngờ họ ra sức từ chối, còn nói cài gì mà “Ba đại kỷ luật tám điều chú ý”. Cuối cùng khi không từ chối được mới đành nhận lấy một rổ trái cây, vậy mà còn cứng rắn để lại một xâu tiền.


Bạn cần đăng nhập để bình luận