Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 461: Trò Hay Sắp Bắt Đầu

Chương 461: Trò Hay Sắp Bắt Đầu

=== oOo ===


Điều động binh mã quy mô lớn, tình trạng khẩn trương vẫn tiếp tục thăng cấp, giữa Sở Quốc và Thương Quốc căng như một dây cung.

Tình hình hết sức căng thẳng!

Tiếp nhận bài học lần trước, Vạn Hỉ rất cẩn thận, không chỉ tăng cường lực lượng tuần tra ngày đêm, hơn nữa còn chia thành từng nhóm đóng quân, không giống như trước kia, chỉ cần đối diện với chút động tĩnh của quân đoàn Thanh Long liền vội vàng chuẩn bị.

Nhưng mà, điều khiến cho người ta kỳ lạ là lần này bất luận quân đoàn Thanh Long của Thương Quốc hay lính mới của Thiệu Quốc đều giống như bị đóng đinh ở một chỗ, không có bất kỳ điều động nào.

Sau khi giằng co nửa tháng, thám tử phía trước trở về.

- Cái gì? Thương Quốc không tăng cường binh lính à?

Nghe được thám tử báo cáo, Vạn Hỉ vô cùng kinh ngạc.

Dù sao, bây giờ rõ ràng là tiết tấu sắp khai chiến, sao Thương Quốc có thể thờ ơ được?

Lẽ nào, bọn họ muốn lấy mười vạn quân Thanh Long cộng thêm mười vạn lính mới chưa từng trải qua trận chiến nào của Thiệu Quốc để đánh thắng bảy mươi vạn đại quân phía bên mình.

Cho dù bọn họ có tự tin vào ba vạn kỵ binh này đi nữa, cũng không thể tự tin đến mức đó được?

Vạn Hỉ im lặng, hắn thật sự không nghĩ ra trong hồ lô của Thương Quốc rốt cuộc bán thuốc gì nữa.

Hơn nữa, quân đội Thương Quốc phía đối diện hình như không có chút khẩn trương nào như trong tưởng tượng của hắn.

Có thể bởi vì quân đội Thương Quốc bất kể đối mặt với kẻ địch nào cũng chưa bao giờ thua, dẫn đến binh lính quân Thương có một lạc quan và tự tin mù quáng.

Bọn họ tin tưởng bất kể thế nào, đối mặt với kẻ địch thế nào, thân rơi vào trong tình trạng nguy hiểm thế nào thì thắng lợi cuối cùng vẫn sẽ thuộc về bọn họ.

Cho dù là sắp đại chiến, sĩ khí vẫn đang tăng cao.

Đây không phải là kiêu binh, nói một cách chính xác là một sự vinh quang.

Mỗi binh sĩ quân Thương đều đang cố gắng bảo vệ truyền thuyết, quân đoàn Thanh Long bất bại.

- Nên ra tay thế nào đây?

Vạn Hỉ rất buồn bực. Bảy mươi vạn đại quân tập trung lại nhưng không biết nên ra tay thế nào, không thể không nói, đây là một chuyện rất khó giải quyết.

Bởi vì, quân kỷ của quân Thương đặc biệt nghiêm minh, càng chết người chính là, bọn họ hoàn toàn không có chút dáng vẻ muốn khai chiến.

Quân Thương chịu được hao tổn, nhưng bọn họ không có thời gian rảnh để hao tổn.

Vạn Hỉ cũng biết, Thương Quốc có ý định muốn làm cho cả đại quân Sở Quốc hao tổn, cố gắng hết sức tiêu hao ý chí chiến đấu của quân Sở, dùng khỏe mạnh ứng phó với mệt mỏi.

Lúc này, phó tướng thấy trên mặt Đại Tướng quân của mình lộ vẻ trầm tư, liền nói khẽ:

- Tướng quân, không bằng chúng ta gửi tấu chương cho bệ hạ, xem có thể điều động binh mã, mở một chiến trường ở chỗ khác... Ở chỗ này trực tiếp va chạm với nhau thì quả thật rất không lý trí.

- …!!?

Vạn Hỉ nghe vậy liền liếc mắt nhìn phó tướng này.

Thấy vậy, lúc này phó tướng mới ý thức được mình đã nói lỡ lời, cúi đầu không nói gì nữa.

Không thể phủ nhận, bình thường với tình hình chiến đấu lúc này thì thật sự không thích hợp trực tiếp giao đấu với quân Thương. Nhưng mà, mục đích ban đầu của trận chiến này chính là suy tính tối đa trên phương diện chính trị, đánh bại Thương Quốc ở biên giới Thiệu Quốc và đánh bại Thương Quốc ở một chỗ khác, trong này có sự khác biệt rất lớn.

- Truyền lệnh xuống, chuẩn bị chiến đấu.

Vạn Hỉ thở hắt ra một hơi, thản nhiên nói.

Nghe được lời này, các tướng bên cạnh trong đó có cả phó tướng ôm quyền nhận lệnh, sau đó tất cả đều rời đi.

Thật ra ở trong doanh, đại quân đã chuẩn bị xuất kích từ lâu, chỉ là Vạn Hỉ vẫn chưa truyền ra mệnh lệnh xuất kích, cho nên vẫn luôn chờ đợi mà thôi.

Mà lúc này, Vạn Hỉ đưa ra quân lệnh chuẩn bị chiến đấu, các tướng sĩ lập tức mở ra cửa doanh, bày binh bố trận đâu vào đấy trên bãi đất trống ngoài quân doanh.

Đại quân chia ra làm ba bộ phận: Tiền quân, trung quân, hậu quân.

Tiền quân trải đường, tác dụng chủ yếu là thăm dò, tùy thời di chuyển, mở ra một đường tấn công. Trung quân lại là đại quân chủ lực, chịu trách nhiệm chiến đấu chính. Hậu quân là vị trí bổ sung, có thể lập tức trợ giúp.

Rất nhanh, quân đoàn Thanh Long đã có ứng đối.

Bọn họ cũng phân ra tiền quân, trung quân và hậu quân. Chỉ có điều chọn lựa là tư thế phòng ngự, một loạt chiến xa liên nỏ tạo thành một đạo phòng tuyến hoàn mỹ, phóng tầm mắt lại không nhìn thấy được điểm cuối.

Ba vạn kỵ binh lại ở bên cánh súc thế, tùy thời từ mặt bên đục thủng đội ngũ của đại quân Sở Quốc, đánh một đòn trí mạng.

Về phần chiến trường chính, Đại Tướng quân Khuất Dũng của quân đoàn Thanh Long lựa chọn bộ binh và nỏ binh kết hợp thành tuyến phòng ngự, nghiêm túc chờ đợi quân Sở đến.

- Hắc hắc! Lần này phải để cho đám quân Sở xem kỹ, thứ tiềm tàng ẩn giấu nhiều năm như vậy, sẽ trở thành đám rau hẹ bị đại quân ta thu hoạch trong một đợt.

Khuất Dũng cười với vẻ xấu xa, nhìn về phía trung quân bên mình. Ở đó là một vạn trọng kỵ binh với trang bị nặng nề.

Từ phía xa, Khuất Dũng trao đổi ánh mắt với thống lĩnh trọng kỵ binh Nguyên Hồng, lại nhìn về phía đại quân Sở Quốc đối diện.

Ô ô ô…

Ba tiếng kèn lệnh đại biểu tấn công vang lên, tiền quân của quân Sở tiến lên trước, mười vạn bộ binh bước từng bước nặng nề, tiến tới gần quân Thương.

Loại cách thức vừa bắt đầu lại không bày trận thế, toàn tuyến tấn công lên làm cho Khuất Dũng cảm thấy bất ngờ.

- Vẫn là cách cũ này sao? Còn tưởng rằng lực lượng trung kiên của Đại Thương ta chỉ có khinh kỵ binh à?

Khuất Dũng khẽ nói một tiếng, sau đó lập tức ra lệnh cho đội quân phía sau chuẩn bị đánh trả.

Quân đoàn Thanh Long đánh trả là cách thức cuồng phong mưa rào.

Liên nỏ chiến xa tự do bắn vào khoảng không một trận, rất nhanh đã thu lấy tính mạng của rất nhiều binh sĩ.

Tiếp theo, máy bắn đá ném ra từng tảng đá lớn.

Chẳng mấy chốc, tiền quân của quân Sở đã bị đánh cho mất bảy tám phần.

- Mạnh như vậy sao?

Vạn Hỉ nhíu mày.

Chỉ cần là người từng giao chiến với đại quân Thương Quốc, trên cơ bản đều tán thành một việc, đó chính là tiền quân trên căn bản không có cách nào lao vào được quân trận của Thương Quốc. Nói cách khác, ngàn quân là một đội đột kích, từ một nhân vật tiên phong chuyển thành nhân vật yểm hộ.

Cờ lệnh được vung lên, trung quân tiến tới.

Năm mươi vạn quân Sở xuất kích!

Trong tầm mắt có thể thấy được khắp núi đồi đều là vô số quân Sở đông nghìn nghịt.

Giết!

Giết!

Giết!

Tiếng hô giết vang lên khắp nơi, máu chảy thành sông.

Hai quân đánh giáp lá cà.

Đây là một trận đánh vô cùng thê thảm.

Phần trung quân chủ lực của liên quân Thương Thiệu, cũng chỉ có hai mươi vạn mà thôi.

Khuất Dũng khẽ gật đầu, tất cả đều trong dự đoán.

Vì vậy, hắn ra lệnh cho ba vạn Kỳ Lân quân bố trí ở hai bên từ mặt bên chặt đứt trung quân của quân Sở.

Vù...

Giống như một trận gió lốc, ba vạn Kỳ Lân quân đâm thẳng vào năm mươi vạn quân Sở.

Cuộc chém giết càng thêm thảm khốc.

Thế lực của hai bên ngang nhau.

Trong lúc Khuất Dũng đang do dự xem có nên vì giảm bớt tổn thất bên phía mình mà để cho trọng kỵ binh dẫn đầu xuất kích hay không, thì lúc này từ phía sau quân Sở đã truyền đến những tiếng gót sắt rầm rập.

Tiếng gót sắt này, Khuất Dũng đã không thể quen thuộc hơn nữa.

Kỵ binh Sở Quốc cuối cùng đã muốn xuất chiến sao?

Trong lòng của hắn kích động, cầm kính viễn vọng trong tay quan sát một lát, từ phía sau đại quân Sở Quốc là vô số thiết kỵ đông nghịt.

- Tốt lắm! Chỗ này chắc hẳn phải có hơn mười vạn đi?

Không chỉ có Khuất Dũng giật mình kinh ngạc, ngay cả mấy tướng lĩnh bên cạnh hắn cũng kinh ngạc không thôi.

Hơn mười vạn kỵ binh, cho dù là Thương Quốc cũng phải tốn không ít tiền của!

Nói không chút khách khí, hai mươi vạn kỵ binh của Kỳ Lân quân đã đốt tiền ngang với năm đại quân đoàn còn lại rồi.

Hơn mười vạn kỵ binh này của Sở Quốc nếu tính thành tiền, cũng có thể lập được một đại quân trăm vạn người đi?


Bạn cần đăng nhập để bình luận