Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 299: Quân Bị

Chương 299: Quân Bị

=== oOo ===


Đối với chuyện này, Dương Mộc cũng rất bất đắc dĩ.

Hắn đã sớm biết, chuyện này sớm muộn sẽ tới, tránh cũng không thoát.

Những trang bị quân sự kia của Thương Quốc, các quốc gia vốn trông mà thèm từ lâu rồi, thật vất vả mới có một cơ hội như vậy, không có quốc gia nào đồng ý bỏ qua cả.

- Chư vị, trong kho Thương Quốc ta cũng không dự trữ nhiều, thời gian trước trẫm đã sai người gia tăng chế tạo, e rằng không thể hỗ trợ cái gì. Chắc cũng chỉ các loại khí giới công thành là có thể cung cấp cho một ít mà thôi.

Dương Mộc bất đắc dĩ nói.

- Không biết, Thương hoàng nói tới khí giới công thành, là cái gì?

- Máy bắn đá!

- Máy bắn đá?

- Đúng vậy, tuy nói nó giống tên một loại chiến xa, thế nhưng hoàn toàn không giống một loại khí giới thông thường, nó có thể ung dung quăng đạn đá mấy trăm cân vào tường thành phe địch, đập đến vỡ sụp.

Hoàng đế các nước gật đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Mấy ngày nay, bọn họ ít nhiều cũng nghe được một số tin đồn liên quan đến máy bắn đá, có người nói lúc tấn công Thịnh Quốc vật này đã lập xuống đại công, mỗi một toà thành trì đều chỉ cần một lần tiến công là có thể ung dung phá sập tường thành.

Khoảng thời gian này, trong Thương thành đã lưu truyền đến mức sôi sùng sục, Hoàng Đế các nước còn tưởng rằng là do triều đình Thương Quốc cố tình tuyên truyền cường điệu. Nhưng không nghĩ tới, nó lại được chứng thực ở chỗ Hoàng đế Thương Quốc.

Dương Mộc dừng lại một chút, nói:

- Vật ấy tuy rằng có uy lực lớn, thế nhưng cực kỳ cồng kềnh, tháo dỡ và chuyên chở đều cực kỳ phức tạp, sợ là không thể nào vận tải với quy mô lớn.

Hoàng Đế các nước cũng yên lặng gật đầu. Không cần đầu óc suy nghĩ cũng biết, thứ đồ vật có thể quăng đạn đá mấy trăm cân lên bầu trời, đánh đổ tường thành quân địch, tất nhiên là quái vật khổng lồ. Các quốc gia ở gần Thương Quốc còn dễ dàng, chỉ tiêu tốn thời gian mấy tháng là có thể vận chuyển máy bắn đá về quốc gia của mình.

Thế nhưng, các quốc gia khác ở xa hơn thì sao đây?

Mơ mơ màng màng, đến lúc chuyển từ phương Nam về trong nước, thì món ăn đều đã nguội lạnh rồi.

- Không biết trong số các nước chúng ta ở đây, có thể có hàng nhái hay không?

Nữ hoàng Nguyễn Quốc trầm ngâm một chút, mở miệng hỏi.

Lập tức, Hoàng đế các nước còn lại cũng không chút biến sắc nhìn về phía Dương Mộc.

Hiển nhiên, so với máy bắn đá thành phẩm, bọn họ cũng đặt sự chú ý ở hàng nhái phỏng chế.

Dương Mộc lắc lắc đầu:

- Máy bắn đá là sản phẩm của Thương Quốc được tạo ra khi nghệ thuật rèn đúc có sự tiến triển mang tính đột phá. Rất nhiều vị trí trên máy bắn đá cần đến sắp thép, lấy công nghệ rèn đúc thủ công hiện nay của các quốc gia, căn bản không thể nào đạt đến yêu cầu. Nói một câu không êm tai, vẻn vẹn chỉ là một cái đinh vít, cũng chỉ có Thương Quốc ta có thể sản xuất. Các nước sản xuất một cái đinh, một khi chịu đựng tải trọng, nhẹ thì uốn lượn, nặng thì sẽ bị gãy. Nếu như trúng gió trời mưa thì mấy tháng sẽ rỉ sắt, chứ đừng nói đến việc phóng ra đạn đá khổng lồ mấy trăm trên ngàn cân.

- Vậy thì phải làm như thế nào cho phải. . .

- Đúng thế, việc tấn công Tấn Quốc đã đến lúc lửa xém lông mày, vậy mà Thần khí này lại không thể dùng đến.

- Không biết Thương Quốc. . . Còn có những lợi khí nào khác hay không?

- Nghe nói chiến xa liên nỏ rất lợi hại, không bằng phân phối một ít cho các quốc gia, cũng để cho Tấn Quốc mở mang kiến thức về uy phong của chúng ta.

- Còn các loại mì ăn liền và bánh bích quy nén, cũng có thể chuyển giao một phần.

- Quý quốc có kỵ binh Thiên Hạ Vô Song, đưa cho chúng ta một ít trang bị kỵ binh cũng được.

Hoàng đế các nước nghị luận sôi nổi. Sau khi thấy máy bắn đá không hi vọng gì, cũng chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, đem chủ ý đánh tới những khí giới còn lại.

Dương Mộc rất bất đắc dĩ, cân nhắc một chút rồi nói:

- Chư vị, không bằng như vậy đi. Bốn quốc gia Ngô Quốc, Sở Quốc, Mãng Quốc và Vân Quốc cũng coi như tiện lợi, mỗi quốc gia có thể phân phối hai mươi chiếc máy bắn đá, hai trăm chiếc liên nỏ. Thương Quốc ta cũng sẽ phái ra vài nhân viên chiến giới, đi theo đạo quân để vận hành và bảo quản. Nếu như linh kiện máy móc bị hư hỏng nặng, có thể đến Thương Quốc ta lấy. Được chứ?

- Cũng có thể, dù sao ít còn hơn không.

- Điều này cũng là một biện pháp tốt. Số lượng tuy rằng không nhiều, thế nhưng trang bị cho một nhánh quân đội tinh nhuệ, cũng coi như được rồi.

- Lần này trở về, trẫm lập tức để người trong nước chế tạo mũi tên đặc chế cần thiết cho liên nỏ, nhất định phải để cho Tấn Quốc mở mang kiến thức về thần uy của chúng ta!

Hoàng Đế các quốc gia nghị luận một lúc, cũng đều tiếp nhận chuyện này rồi. Dù sao công nghệ rèn đúc của Thương Quốc sẽ tuyệt đối không truyền ra ngoài, không có bản chép tay cụ thể và phương pháp xây dựng xưởng rèn đúc thủ công, cho dù là thợ lành nghề cũng không thể nào tìm ra phương pháp chế tạo, còn bọn họ thì càng thêm không cần nghĩ.

Không thể phỏng chế theo thì thôi, dù sao có cũng hơn không. Đám trang bị này tuy rằng không nhiều, thế nhưng dùng để trang bị cho một nhánh quân đội mười vạn người cũng miễn cưỡng đủ rồi.

Hai mắt Nữ đế Nguyễn Quốc xoay chuyển, nhìn về phía Dương Mộc rồi nói:

- Vậy bốn quốc gia chúng ta thì sao?

- Chuyện này. . .

Dương Mộc há miệng, cũng hơi lúng túng một chút. Bốn quốc gia Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc, Tào Quốc và Lan Quốc đều cách rất xa, nằm ở vùng Tây Bắc bộ, trùng hợp bị Tấn Quốc ở giữa ngăn cách với Thương Quốc, vận chuyển máy bắn đá là không thể, chiến xa liên nỏ đúng là có thể, thế nhưng cũng quá tốn thời gian.

- Không bằng, chúng ta sẽ bán dư một ít móng ngựa sắt cho chư vị?

Dương Mộc đề nghị.

Móng sắt ngựa?

Đây là vật gì?

Hoàng đế Tào Quốc và Lan Quốc đều vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt nghi hoặc.

Trên mặt Hoàng đế Ngụy Quốc lại mang theo vẻ mặt quái dị.

Móng ngựa sắt sao!

Đây không phải là đồ vật đóng ở đáy móng ngựa à!

Chỉ có Nữ đế Nguyễn Quốc là hơi chút động dung.

Dương Mộc thu phản ứng của bốn vị Hoàng Đế vào trong mắt, liếc nhìn Nữ đế Nguyễn Quốc một chút, nói:

- Các vị chắc hẳn phải biết, móng ngựa sắt này có tác dụng gì chứ?

Nữ đế Nguyễn Quốc có chút lúng túng, bỗng nhiên giống như một đứa trẻ nhỏ ăn trộm đồ, bị người lớn nhìn thấu tâm tư vậy.

Trên thực tế, việc Nguyễn Quốc âm thầm phát triển kỵ binh với quy mô lớn, bên ngoài căn bản không thể nào biết được.

Cũng giống như Thương Quốc trước kia, ở trong bóng tối bí mật thành lập Kỳ Lân Quân vậy, hoàn toàn đóng kín ở một khu vực hoang tàn vắng vẻ, có tầng tầng lớp lớp canh giữ giới nghiêm, cho dù là dân chúng Nguyễn Quốc cũng không có ai biết đến.

Thương Quốc biết được chuyện này, cũng bởi vì lúc trước Nguyễn Quốc chọn mua năm vạn chuôi loan đao và mười vạn kiện nỏ cầm tay, lúc này mới suy đoán ra được.

Tuy rằng, các quốc gia đều đồng thời thử nghiệm tìm tòi phương pháp phát triển kỵ binh, thế nhưng không nghi ngờ chút nào, hiện nay cũng chỉ có một quốc gia là Nguyễn Quốc đã xem như đăng đường nhập thất, đi vào quỹ đạo.

Ngay khi Dương Mộc vừa nhắc tới móng sắt, Nữ đế Nguyễn quốc đúng là hơi động lòng.

Móng ngựa sắt, đây chính là đồ vật cần thiết để trang bị cho kỵ binh Nguyễn Quốc hiện giờ!

Trước đây, lúc vừa bắt đầu thành lập kỵ binh, nàng cũng không cảm thấy mấy khối móng ngựa sắt nhỏ bé kia có ích lợi gì, cũng không có quá quan tâm, nên không đặt mua với Thương Quốc.

Theo thời gian trôi qua, tầm quan trọng của móng ngựa sắt dần bạo lộ ra.

Trải qua hai năm huấn luyện, móng ngựa ma sát tiếp xúc với mặt đất, nước đọng ăn mòn, rất nhanh sẽ bóc ra. Năm vạn thớt chiến mã được Nguyễn Quốc chuẩn bị từ trước vẫn chưa được ra chiến trường chiến đấu, thì rất nhiều con ngựa đã không thể tiếp tục sử dụng.

Biện pháp duy nhất, chính là thay đổi chiến mã.

Phải biết, giá cả một thớt chiến mã không hề rẻ. Theo giá cả ở Nguyễn Quốc mà tính toán, một thớt chiến mã cần khoảng chừng tám mươi lượng bạc, năm vạn thớt chiến mã chính là bốn triệu lượng bạc, đây là một khoản vô cùng phí phạm!

Không chỉ có như vậy, huấn luyện chiến mã mới lại rất lãng phí thời gian, lãng phí nhân lực vật lực và tài lực, có thể nói là vô cùng hao tốn.

Nguyễn Quốc cũng không phải không nghĩ tới việc tự mình chế tạo móng ngựa sắt, nhưng mà loại sắt mình tự rèn đúc kia rất dễ bị giẫm nát, hoặc là sử dụng được mấy tháng đã bị rỉ sắt, thậm chí còn làm hại một ít chiến mã bị chai móng rồi vỡ nát.

Vốn dĩ, Nữ đế Nguyễn Quốc cũng chuẩn bị sau khi việc thương thảo ở hội minh hoàn thành, sẽ hướng về Thương Quốc đưa ra lời đề xuất mua một nhóm thép tinh luyện dùng để chế tạo móng ngựa sắt. Thế nhưng không nghĩ tới, giờ đây Dương Mộc lại chủ động đưa ra.


Bạn cần đăng nhập để bình luận