Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 358: Thiên Tử Xuất Hiện

Chương 358: Thiên Tử Xuất Hiện

=== oOo ===


Điều này làm cho Hoàng đế của nước ngơ ngác nhìn nhau.

Bởi vì cuộc chiến phạt Tấn, rất nhiều quốc gia đều có lệnh cấm buôn bán với Thương Quốc. Nhưng nhìn dáng vẻ này thì làm gì có dáng vẻ của việc cấm đoán gì, lợi nhuận quá mức dọa người, đừng nói chỉ mấy thương nhân lẻ tẻ trong dân gian, cho dù là con cháu quý tộc hoàng thất cũng không chống lại được sự hấp dẫn, lén thành lập một vài đội buôn bí mật lấy hàng ở Thương Quốc.

Đúng là biết cách làm giàu!

Hoàng đế các nước cảm thán, không trách được Thương Quốc có thể quật khởi trong thời gian ngắn ngủi, trong năm đến sáu năm đã đạt tới mức mang giáp trăm vạn. Có nhiều sản nghiệp kiếm tiền như thế, việc thay đổi từng ngày cũng hoàn toàn không có gì kỳ lạ.

Ngày 12 tháng 2, Hoàng đế các nước cơ bản đã đến đông đủ.

Dương Mộc mở tiệc ở trong triều điện, trắng trợn khoản đãi Hoàng đế của các nước.

- Thương hoàng Bệ hạ, không biết Thiên tử ở đâu?

Lúc này, Hoàng đế Ngô Quốc vừa thưởng thức món ăn ngon, không biết vô tình hay là cố ý mà nhắc tới một câu.

- Thiên tử? Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới Thiên tử sao?

Dương Mộc cười lạnh. Tên Hoàng đế Ngô Quốc này đã cố ý làm khó dễ như thế, hắn cũng sẽ không nể tình, trực tiếp lên tiếng châm chọc.

- Ngươi... Ngươi! Thương hoàng Bệ hạ, những người đang ngồi ở đây đều là khách, Thương Quốc ngươi đãi khách như vậy sao! Nói chuyện châm chọc cũng không phải là điều quân tử nên làm.

- Ah? Ngô Quốc các ngươi làm tiểu nhân rời khỏi liên minh mà cũng hiểu được đạo của quân tử sao? Tốt lắm, vậy xin mời Ngô hoàng Bệ hạ nói cho mọi người một câu, xem thế nào mới là đạo quân tử.

Cạch...

Ngô hoàng bị chọc đến chỗ đau chỉ đành phải hừ lạnh một tiếng, đập mạnh chén rượu trong tay xuống bàn, không vui nói:

- Bất kể nói thế nào, Thiên tử chính là chủ của thiên hạ này, Ngô Quốc lâu nay là chư hầu nên hỏi một tiếng cũng là chuyện nên làm chứ? Hay là, Thương Quốc ngươi muốn thay thế Thiên tử, ra lệnh cho mọi người sao?

- Ngô hoàng, trẫm khuyên ngươi một câu, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy được. Tôn sùng Thiên tử vẫn là chuyện lễ nghĩa trong thiên hạ, nếu như ngươi lại nói linh tinh thì đừng trách trẫm không khách sáo.

Dương Mộc lạnh lùng nói tiếp:

- Cái chén ngươi vừa đập trị giá một vạn lượng bạc, sau đó nhớ cầm bạc tới thanh toán tiền rồi hãy đi.

Mặt Hoàng đế Ngô Quốc đỏ lên, buồn bực nói:

- Thương Quốc ngươi trở nên ngạo mạn như vậy từ khi nào thế? Quân thần Ngô Quốc ta từ xa ngàn dặm chạy tới Hội minh chứ không phải tới đây để bị khinh bỉ.

- Nếu quân thần Ngô Quốc ngươi cảm thấy bị sỉ nhục thì có thể trở về sớm, Thương Quốc ta tuyệt đối không hiếm lạ gì, chắc chắn sẽ không giữ lại.

Dương Mộc thản nhiên nói một câu, xong lại bổ sung:

- Đây cũng là ý của Thiên tử, trước đây Ngô Quốc hủy bỏ hiệp ước liên minh, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mới dẫn tới Thiên tử bị khó xử, khi đó ngươi có từng nghĩ tới Thiên tử không? Ngươi đừng giả mù sa mưa như vậy nữa, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy quân thần Ngô Quốc ngươi càng đáng giận mà thôi.

- Rất đúng, rất đúng! Ngươi vẫn nên rời đi trước thì thỏa đáng hơn! Nếu quân thần Sở Quốc ta làm ra chuyện thất tín bội nghĩa như vậy, sợ rằng cũng chẳng có mặt mũi để tới đây đâu.

Sở hoàng Hùng Mẫn Nột lớn tiếng phụ họa, lúc nhìn về phía Hoàng đế Ngô Quốc còn lộ ra vẻ mặt giễu cợt.

Sở Quốc và Ngô Quốc vốn chính là kẻ thù truyền kiếp, hành vi lần này của Ngô Quốc làm cho Sở Quốc tổn thất vô cùng nghiêm trọng, mâu thuẫn giữa hai nước lại càng không thể hòa giải được.

Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội đạp lên Hoàng đế Ngô Quốc một cái, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy.

Hơn nữa, trong lòng của hắn cũng rất hy vọng hoàng đế Ngô Quốc không chịu nổi lời đả kích này, tốt nhất là căm phẫn rời đi, như thế thì chẳng khác nào rời khỏi Hội minh lần này. Dưới hình thế quan hệ giữa các nước đang ác liệt, sợ rằng lần Hội minh này sẽ không chỉ thảo luận chia cắt Tấn Quốc thế nào, mà còn là chia cắt Ngô Quốc ra sao.

Lúc này, Hoàng đế Mãng Quốc cũng lên tiếng:

- Trước đây Ngô Quốc khăng khăng làm theo ý mình, đã từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay chưa?

Hoàng đế Thiệu Quốc thấy vậy, chắp tay nhìn về phía Dương Mộc nói:

- Thiệu Quốc ta là nước nhỏ, địa vị thấp kém, chính vì kẻ địch mạnh mới bất đắc dĩ tìm kiếm sự che chở của Tấn Quốc, vẫn mong Thương hoàng Bệ hạ thông cảm, lấy lại công đạo cho Thiệu Quốc ta.

- Tấn Quốc bá đạo, Lâm Quốc ta đã nén giận lâu ngày, lần này buông tay đánh một trận tiêu diệt Hoàng đế Tấn Quốc, vẫn mong các vị Hoàng đế minh giám, tuân thủ nghiêm ngặt chiếu chỉ của Thiên tử.

- Việt Quốc cũng truy sát con cháu quý tộc của Hoàng thất Tấn Quốc, bỏ ra rất nhiều công sức.

Trong giây lát, Hoàng đế các nước đều tỏ thái độ.

Dương Mộc lại tuyệt đối không đáp lại người nào.

Hắn thấy, bất luận là Mãng Quốc hiên ngang lẫm liệt, hay Thiệu Quốc hèn mọn đáng thương, hoặc là Lâm Quốc và Việt Quốc giống như tranh công, nhìn như có đủ nguyên nhân nhưng thật ra cũng chỉ là thức thời mà thôi.

Lại nói hành vi của Mãng Quốc bây giờ hiên ngang lẫm liệt giễu cợt Ngô Quốc, lẽ nào bản thân lại vinh quang sao?

Dương Mộc nhớ rất rõ ràng, trước đây chính là Ngô Quốc và Mãng Quốc dẫn đầu tranh đoạt Thiệu Quốc, lúc này mới gây ra chuyện về sau. So sánh ra thì Ngô Quốc cũng chỉ làm nhiều hơn Mãng Quốc một việc mà thôi, đó chính là hãm hại Sở Quốc.

Ở trong cả cuộc chiến phạt Tấn, Mãng Quốc cũng không làm ra cống hiến trực tiếp gì, ba mươi vạn đại quân hứa hẹn cũng không nhìn thấy bóng dáng. Nếu không phải Sở Quốc và Vân Quốc tuân theo hiệp ước liên minh, chỉ dựa vào Thương Quốc thì không thể chịu nổi áp lực từ phía Tấn Quốc.

Bây giờ, bọn họ ở đây năm mươi bước cười một trăm bước, đúng là da mặt cũng đủ dày đấy.

Thấy Dương Mộc không nói gì về chuyện này, Hoàng đế các nước cũng hiểu ý không nói thêm gì nữa. Bọn họ đều ý thức được, bây giờ còn chưa thật sự bắt đầu Hội minh, vì vậy bỏ hết tâm tư vào việc ăn uống.

Gương mặt Hoàng đế Ngô Quốc đỏ bừng, có thể nhìn ra được hắn vô cùng buồn bực. Đối mặt với Dương Mộc cường thế, hắn cũng không thể làm gì được. Chỉ có điều, khi suy nghĩ đến Ngô Quốc sau này, lúc này hắn mới cố nén nỗi nhục và áp bức, tiếp tục ở lại chỗ này.

Qua ba tuần rượu, Dương Mộc đứng lên và nâng chén nói:

- Các vị đi đường xa tới Thương Thành tham gia Hội minh, sau khi Thiên tử nghe nói đã rất vui mừng, nên đã đặc biệt đến đây tuần tra.

Tuần tra?

Lời này vừa nói ra, Hoàng đế các nước đều kinh hãi.

Tất cả mọi người rất bất ngờ, trước đó Dương Mộc đánh trả Hoàng đế Ngô Quốc đầy khí thế làm tất cả mọi người tưởng rằng Thương Quốc đã biến tướng giam lỏng Thiên tử, trong lòng ai nấy đều tính toán xem nên làm thế nào để mò được một ít lợi ích trước Thương Quốc chiếm được đại nghĩa.

Nhất là Hoàng đế Sở Quốc vốn đang lo lắng Thương Quốc sẽ lấy danh nghĩa của Thiên tử, làm chủ phân chia Vương Kỳ, trong lòng bọn họ đều đang tính toán xem có nên trả giá lớn một chút để đổi lấy sự ủng hộ của Nguyễn Quốc hay không.

Bọn họ không ngờ được Hoàng đế Thương Quốc lại chủ động mời Thiên tử đứng ra, điều này cũng làm cho bọn họ có phần không thể nhìn thấu được hắn.

Chỉ một lát sau, Thiên tử Cơ Hách được một đám người vây quanh, trên người mặc vân phục của Thiên tử chậm rãi bước vào triều điện.

- Bái kiến Thiên tử...

Hoàng đế các nước lập tức đứng lên, cúi người về phía Thiên tử.

- Mọi người miễn lễ.

Cơ Hách giơ tay lên và nói:

- Các vị chính là thần tử đắc lực của Vương triều Đại Lễ ta, không cần đa lễ, tất cả như trước là được rồi.

Hoàng đế các nước nghe được lời nói này, mặc dù trong lòng không mấy chú ý, nhưng ngoài mặt lại không có người nào dám chậm trễ.

Dù sao, đây chính là Thiên tử đấy!

Tuy nói quyền uy của Thiên tử đã bị suy giảm, thậm chí ngay cả Vương Kỳ cũng đã mất đi, nhưng vẫn là pháp lý chính thống, là đại nghĩa của lần Hội minh này, nếu không nó sẽ thành danh không chính ngôn không thuận.

Còn có một điểm nữa là vị trí Thiên tử lúc này tương đối nhạy cảm, nếu xảy ra chút vấn đề gì cũng xem như là bất kính với Thiên tử, đều có thể trở thành đối tượng để dùng ngòi bút làm vũ khí, mượn cớ trừng trị.


Bạn cần đăng nhập để bình luận