Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 498: Thiên Hạ Là Địch

Chương 498: Thiên Hạ Là Địch

=== oOo ===


Tinh thần Hùng Vũ chấn động, quan sát Vệ Trung Toàn từ trên xuống dưới rồi hỏi:

- Theo như lời Đại Nguyên soái, chuyện trước kia vẫn tính sao?

- Tuyệt đối không phải là lời nói đùa!

Vệ Trung Toàn chắp tay nói:

- Bệ hạ hãy yên tâm, bây giờ hoàng tộc Sở Quốc đều ở trong lòng bàn tay của chúng ta, cũng sẽ không có kẻ có dã tâm gây sự phục quốc ở bên ngoài, chúng ta hoàn toàn yên tâm. Bệ hạ chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta nhất định sẽ lấy lễ đối đãi.

- Như vậy... cũng chỉ đành thế thôi.

Hùng Vũ thở dài một hơi. Chuyện đến bước này, hắn cũng không có cách nào khác, chỉ cần hoàng tộc không có việc gì, hắn làm hoàng đế cũng xem như đã hoàn thành trách nhiệm cuối cùng.

Về phần mối hận mất nước...

Có thì có, nhưng vào lúc thật sự buông tha ngôi vị Hoàng đế, hắn lại có một cảm giác thoải mái lạ kỳ, cái gọi là tôn nghiêm hoàng tộc chỉ có thể ném ra sau đầu, không ngừng làm tê liệt chính mình.

Sau khi quân Thương tiến vào Sở Thành, tất cả đều trở nên trôi chảy.

Hôm sau, một số lượng lớn quan viên do triều đình Thương Quốc phái tới đã tiến vào Sở Thành, lập lại quan phủ, khôi phục buôn bán, ban bố chiếu cáo chiêu an và một loạt các biện pháp tạo ân huệ cho dân, nhanh chóng làm cho cả Sở Thành bình tĩnh lại.

Giống như đã hứa hẹn, quân Thương không gây khó dễ cho hoàng tộc Sở Quốc, sau khi khống chế mấy thành trì xung quanh Sở Thành, tất cả thành viên hoàng tộc đều được thoát khỏi tình trạng bị giam cầm, được phép tự do hoạt động, những Vương gia hoàng tộc khác cũng được phép trở lại phủ đệ của mình.

Đương nhiên, phủ đệ của bọn họ đã bị dọn sạch, chỉ còn một phần tài sản rất nhỏ.

Cũng chính là trong quá trình này đã làm cho các binh sĩ trong cả quân đoàn Thanh Long cảm thấy chấn động.

Chỉ riêng phủ khố của thế gia quý tộc, bọn họ đã lục soát ra rất nhiều vàng bạc.

Ví dụ như gia tộc Cổ thị, tư khố của gia tộc cực kỳ khổng lồ, có thể so với một bảo tàng, vàng bạc chất đống giống như núi nhỏ, lóe ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh sáng của đèn dầu.

Hơn một ngàn một trăm vạn lượng!

Đây là số lượng lục soát được từ trong tư khố của gia tộc Cổ thị. Mấy năm nay Sở Quốc mở rộng và chiếm đoạt, thật sự đã làm cho các quý tộc vơ vét được rất nhiều của cải.

Ngoài ra, trong phòng tàng trữ của phủ đệ quý tộc còn phát hiện rất nhiều đồ pha lê, ít thì năm sáu món, nhiều thì bảy tám món, lão tộc trưởng gia tộc Cổ thị Cổ Nghị sử dụng chén đũa đều hoàn toàn bằng đồ pha lê.

Tuy loại vật này ở trong mắt binh sĩ kiểm kê gia sản căn bản không thích hợp dùng để ăn, nhưng đối với quý tộc thì quan trọng chính là xa xỉ không hơn không kém.

Lần này bao vây Sở Thành, lão binh của quân đoàn Thanh Long cộng thêm ba mươi vạn lính mới là tổng cộng hơn bốn mươi vạn người.

Ngày thứ hai sau khi chiếm lĩnh Sở Thành, bọn họ lại dẫn binh xuôi về phía nam, mang theo chiếu cáo và đặc sứ của Hoàng đế Sở Quốc đi tiếp nhận thành trì.

Thật ra, đối với quan phủ và quân đội các nơi, đây cũng là một tin tức tốt.

Hoàng đế đầu hàng, bọn họ cũng có thể thuận lý thành chương đầu hàng, không cần có họa sát thân.

Không đến một tháng, quân đội ở các nơi tại trung tâm Sở Quốc đều đầu hàng.

To to nhỏ nhỏ gần nghìn thành trì đều bị quân Thương chiếm lĩnh.

Giống như lời hứa hẹn của quân Thương trước khi tiến vào chiếm giữ, sau khi vào thành không hề có hành vi cướp của giết người, cho nên tất cả vẫn tính là thuận lợi, quan viên trong thành cũng không giãy giụa chống lại, đầu hàng rất kiên quyết.

Sau một tháng, Sở Quốc tuyên bố hoàn toàn diệt vong.

Thiên hạ chấn động!

Lần này, tất cả quốc gia không còn tươi cười hả hê và kiếm lợi ích giống với trước kia, bao gồm Mãng Quốc và Nguyễn Quốc đều có chút hoảng sợ.

Thương Quốc yên lặng nhiều năm đã xé mặt nạ xuống, cuối cùng lộ ra răng nanh.

Không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã khiến cho ai nấy đều phải kinh ngạc!

Trước sau tám năm, Thương Quốc tích lũy nội tình phong phú, một đòn diệt Sở, trở thành người thắng lớn nhất, cũng bởi vậy mà nhảy lên làm quốc gia mạnh nhất trong thiên hạ.

Mãng Quốc rất sợ hãi, bọn họ chiếm được phần lớn đất đai và thành trì của Sở Quốc lại có thể thế nào? Sở Quốc lớn như vậy còn không phải bị Thương Quốc dồn cho đầu hàng mất nước chỉ trong mấy tháng sao?

Đương nhiên, sốt ruột nhất vẫn phải là Nguyễn Quốc.

Ban đầu, Nữ đế Nguyễn Quốc thật vất vả mới thuyết phục được triều thần dùng binh với Sở Quốc, đồng thời chuẩn bị ra tay với Thương Quốc bất kỳ lúc nào.

Nhưng không ngờ được quân Thương tiến vào sâu đến trung tâm Sở Quốc nhanh như vậy, dựa vào thuyền vận binh đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bao vây Sở Thành, đồng thời làm cho Sở Quốc đầu hàng.

Loại tốc độ này...

Thậm chí còn vượt qua sứ giả Nguyễn Quốc trở lại báo tin!

Khi tin tức truyền tới Nguyễn Quốc, quân Thương đã chiếm hơn nửa lãnh thổ do Sở Quốc khống chế.

Nữ đế Nguyễn Quốc không hề do dự, tuyên bố chiếu cáo tuyên chiến với Thương Quốc, đồng thời kêu gọi các quốc gia còn lại cùng tạo áp lực cho Thương Quốc, bắt Thương Quốc giao ra đất đai của Sở Quốc, để cho các quốc gia chia đều.

Liên tiếp một tháng, cả thiên hạ đều tràn ngập trong bầu không khí căng thẳng.

Mãng Quốc và Phạm Quốc tất nhiên là nhóm đầu tiên làm ra phản ứng, quân thần Mãng Quốc không hề do dự, lúc này cũng tuyên bố hưởng ứng lời kêu gọi của Nguyễn Quốc.

Sau đó, ở dưới áp lực của Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc cũng vội vàng rút sứ thần thường trực ở Thương Quốc về, tuyên chiến với Thương Quốc.

Trong đó chỉ có hai nước lớn không tuyên chiến với Thương Quốc, chính là Vũ Quốc và Tấn Quốc.

Đối với Vũ Quốc, uy hiếp của Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc còn lớn hơn Thương Quốc nhiều, không cần thiết làm ra một vài chuyện tốn sức không được cám ơn.

Đối với Tấn Quốc, tuy trải qua mấy chục năm tập trung kinh doanh, đã khôi phục lại quốc lực. Nhưng trước đây Hoàng đế Tấn Quốc dù sao cũng được Thương Quốc ủng hộ, mới từ vị trí Ninh vương đăng cơ làm đế, chỉ với mối quan hệ này đã làm cho Tấn Quốc ở luôn hợp tác chặt chẽ với Thương Quốc trong mấy năm qua.

Mấy năm nay, sở dĩ Tấn Quốc có thể khôi phục nhanh như vậy, còn không cần lo lắng Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc xâm lược, chính là dựa lưng vào ngọn núi lớn Thương Quốc này, có được ngoại viện như Thương Quốc.

Đương nhiên, tất cả những điều này đều bị triều đình Thương Quốc nhìn thấy, nhưng bọn họ cũng không nóng vội.

Bởi vì, từ giây phút quyết định dùng binh với Sở Quốc trước đó, bọn họ đã dự đoán được ngày này.

Vì thế, bọn họ vẫn đặc biệt đẩy mạnh nội loạn Vân Quốc.

Ba mươi vạn đại quân của quân đoàn Chu Tước bố trí ở trong địa phận Sở Quốc dưới danh nghĩa đánh Sở Quốc, trên thực tế vẫn luôn loanh quanh ở phía đông của Sở Quốc, chậm chạp không xuôi về phía nam.

Là năng lực của quân đoàn Chu Tước không mạnh sao?

Sai!

Làm một trong bốn đại quân đoàn được lập ra sớm nhất của Thương Quốc, quân đoàn Chu Tước tham dự vô số chiến dịch, ở trên phương diện thực lực chỉnh thể cũng không kém quân đoàn Thanh Long là mấy. Nếu như quyết định công thành nhổ trại, có thể sớm đã đánh tới phía nam Sở Quốc rồi.

Tác dụng của nó là luôn chuẩn bị thay đổi phương hướng tiến công, dùng binh với Vân Quốc!

Cho nên, khi các quốc gia đồng thời tuyên bố chiếu cáo, quân đoàn Chu Tước đã phát động tấn công quân đội Vân Quốc!

Bởi vì nội chiến, quân đội ở biên giới Vân Quốc đã sớm rút lui với quy mô lớn về nước để tham gia vào cuộc chiến.

Quân đoàn Chu Tước liên tục thắng lớn, gần như với thế nghiền ép!

Các quốc gia cuối cùng đã kịp phản ứng, ý thức được dã tâm của Thương Quốc.

Ngay cả Vân Quốc đang lúc nội đấu, Đại Hoàng tử Vân Nghị cũng chủ động ngừng chiến sự, biểu thị muốn hợp lực với Vân Câu chống lại đại quân Thương Quốc.

Rất nhanh, triều đình Vân Quốc cũng có phản ứng, biểu thị dừng nội chiến, nhất trí đối phó với bên ngoài.

Nhưng còn chưa tới nửa tháng, một chuyện lớn hơn nữa đã gây chấn động thiên hạ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận