Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 370: Tiến Hành Duyệt Binh (2)

Chương 370: Tiến Hành Duyệt Binh (2)

=== oOo ===


Tiếp sau đó chính là phương trận của quân đoàn Huyền Vũ ra sân.

Phương trận này cũng giống với phương trận của quân đoàn Chu Tước lúc nãy, dân chúng lúc vây xem ai ai cũng nhiệt liệt hoan hô.

Đây không chỉ là lòng yêu nước của người dân, mà còn bởi vì sự tuyên truyền và giáo dục lâu dài của Thương Quốc. Trong lòng dân chúng, sự tồn tại của quân đội đã trở nên vô cùng cao quý và vinh quang, các tướng sĩ cao hơn người thường một bậc, bình thường còn có một số ưu đãi trong cuộc sống. Cho nên, người dân Thương Quốc luôn coi các tướng sĩ trong quân đội là anh hùng, là thần bảo hộ của dân chúng.

Chỉ có điều, đối với những tiếng hoan hô của dân chúng, những cận thần của Tấn Quốc lại tỏ ra có chút xấu hổ.

Mặc dù, triều đình Tấn Quốc hôm nay đã thay đổi một nhóm người so với với triều đình Tấn Quốc ngày xưa, Hoàng đế cũng thân thiện với Thương Quốc. Nhưng mà, điều này cũng không thể thay đổi thực tế rằng, bọn họ là vua tôi Tấn Quốc.

Vào lúc đầu, Đại Nguyên soái Chu Hi của quân đoàn Huyền Vũ tung ra tin đồn xua đuổi bách tính, lại thêm sách lược cắt đứt thủy vận, đã hại Tấn Quốc đến khổ, trực tiếp để mất Tấn Thành vào tay giặc, đại quân cần vương không kịp cứu viện, từ đó làm cho Tấn Quốc gặp khó khăn ở mọi mặt trận, cuối cùng chỉ có thể cầu hòa đầu hàng.

Cho nên, đối với quân đoàn Huyền Vũ, sứ giả Tấn Quốc hoặc ít hoặc nhiều có một chút căm hận.

Ầm ầm ầm ——

Chỉ chốc lát, một âm thanh giống như sấm rền, mang theo khí tức sơ xác, truyền tới từ phía Tây.

m thanh này làm cho không ít người nhát gan rợn cả tóc gáy.

Quân đoàn Kỳ Lân!

Đây là một nhánh quân đoàn trong truyền thuyết, liên quan tới lời đồn đại nó đại sát tứ phương trên chiến trường như thế nào, lớn ở hoàng cung triều đình, nhỏ ở đường phố ngõ hẻm, chỉ cần vừa nhắc tới quân đoàn Kỳ Lân, không ai không biết, không ai không rõ.

Đây là một nhánh quân đoàn tạo thành bởi kỵ binh, nghe nói đào tạo nhánh quân đoàn này hao phí tiền tài và vật lực bằng với bốn đại quân đoàn kia cộng lại.

Nếu ở trên chiến trường gặp phải quân đoàn này, chuyện trước mắt chính là sẽ không còn ai sống sót.

Kẻ thù của đối phương, anh hùng của ta.

Khi bách tính vây xem biết được phương trận của quân đoàn Kỳ Lân sẽ vào sân, tất cả đều phát ra tiếng kêu gào đinh tai nhức óc, kéo dài không dứt.

Chuyện này cũng khó trách, bởi vì quân đoàn Kỳ Lân thật sự xứng đáng với vinh dự lớn này.

Có thể nói, những năm gần đây Thương Quốc có thể liên tiếp đánh bại cường địch, có hơn một nửa công lao là của quân đoàn Kỳ Lân. Nếu không có quân đoàn Kỳ Lân, sợ rằng sau khi kết thúc Hội Minh ở Tấn Thành, Dương Mộc sẽ bị chặn ở bên ngoài, Thương Quốc cũng đã diệt vong.

Về sau, mỗi một trận chiến lớn đều có công lao của quân đoàn Kỳ Lân. Cuộc chiến phạt Tấn lần này có thể đánh tới phúc địa Tấn Quốc, một mặt là do Tấn Quốc khinh địch và bố trí sai lầm, nhưng sự uy hiếp của quân đoàn Kỳ Lân cũng cực kỳ trọng yếu.

Phương trận của quân đoàn Kỳ Lân vừa tới liền thấy rõ sự khác biệt của nó với năm phương trận trước đó.

Tại sao lại như vậy?

Bởi vì trong quá trình di chuyển, các phương trận trước đều thống nhất nhịp bước, hoặc là cưỡi ngựa hoặc là đẩy chiến giới, không hề qua loa chút nào.

Nhưng lúc quân đoàn Kỳ Lân ra sân lại không theo phương trận cụ thể, mà là luôn biến hóa trận hình.

Những trận hình này đều là những trận hình vô cùng đơn giản của kỵ binh lúc tác chiến, nhưng nó lại ẩn chứa một ít chiến pháp thông thường của kỵ binh.

Hơn ngàn kỵ binh đồng loạt điều động, vô cùng có lực xung kích.

Dù trong không khí mùa xuân ẩm ướt, nhưng bên dưới thành vẫn bốc lên một trận bụi đất.

Mới vừa đến bên dưới thành, tướng sĩ của quân đoàn Kỳ Lân thực hiện rất nhiều tư thế rút vũ khí ra giống như diễn luyện, thao tác đồng đều phô diễn các động tác có độ khó cao.

Ví dụ như lên xuống ngựa, đánh thọc sườn, phối hợp với ngựa, v.v… Tất cả giống như một màn biểu diễn xiếc tuyệt đỉnh, tựa như cùng những chiến mã này hợp thành một thể.

Màn biểu diễn tận lực này khiến không chỉ Hoàng đế các nước, mà ngay cả Dương Mộc cũng liên tục kinh ngạc.

Tuy nói kỵ binh được phát triển theo ý nghĩ của hắn, thế nhưng hắn cũng chỉ là bắt chước theo người khác, số lần trực tiếp tiếp xúc với kỵ binh cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đột nhiên thấy tướng sĩ của quân đoàn Kỳ Lân biểu diễn những động tác khó này, nhất thời nhìn say sưa ngon lành, liên tục kinh ngạc.

Biểu cảm của hắn bị các Hoàng đế xung quanh chú ý tới.

Trong lúc thì thầm, trong lòng cũng dấy lên ngọn lửa ghen tị hừng hực.

Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên thấy kỵ binh với quy mô như vậy, lần đầu tiên thấy những kỹ thuật thần kỳ này, trấn động là phải.

Nhưng ngươi đường đường là Hoàng đế Thương Quốc, làm sao cũng có dáng vẻ chưa từng thấy qua!

Cái quân chủng kỵ binh này, dù sao cũng là do Thương Quốc ngươi sáng tạo ra!

Kỵ binh Thương Quốc thiên hạ vô song!

Cái dáng vẻ giống như chưa từng được thấy này, là sao đây!

Không phải thật sự chưa từng thấy chứ?

Thật sự quá vô lý!

Nếu các quốc gia chúng ta có thần khí như vậy, nhất định sẽ nâng niu trong lòng bàn tay, dù tự mình trải nghiệm một chút cũng tình nguyện. Còn ngươi thì hay rồi, vừa nhìn đã biết bình thường không hay đi đến chỗ quân đội, nhất định là dửng dưng như không.

Thật sự làm người tức giận!

Ở cách đó không xa, Hoàng đế Nguyễn Quốc không thể không liếc nhìn Dương Mộc một cái. Nàng tự nhận, thông qua mấy lần tiếp xúc trước đó, coi như cũng có hiểu Hoàng đế Thương Quốc này một chút. Nàng biết, tên đế vương trẻ tuổi này mặc dù có lúc đầy ý nghĩ xấu trong lòng, nhưng trong những lúc không có quan hệ đến đến lợi ích thì một là một, hai là hai, rất tùy tiện. Vì thế, biểu hiện này tuyệt đối không phải là làm bộ làm tịch.

Thế thì quá làm người tức giận rồi.

Phải biết, tuy nàng là một Nữ đế, thế nhưng hàng năm vẫn dành thời gian bí mật đến trại huấn luyện kỵ binh xem một chút. Những kỹ xảo tác chiến của kỵ binh như vừa rồi, nàng cũng đã từng thấy qua.

Mà Hoàng đế Thương Quốc này thì sao?

Có hơn hai mươi vạn kỵ binh với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lại còn mang vẻ mặt chưa từng trải sự đời!

Quả thật là người ở trong phúc không biết phúc, thứ quá dễ có được ngược lại sẽ không biết quý trọng.

Lúc này, đội kèn đồng mười người lần nữa giới thiệu:

- Trước mắt đi tới, chính là quân đoàn Kỳ Lân của Đại Thương ta. Từ khi thành lập đến nay chiến công hiển hách, được gọi là đồ tể trên chiến trường, lúc mới thành lập tới nay chưa bao giờ bại trận, quân địch vừa thấy liền tán loạn, bất luận là quân đội nước nào ở trước mặt đều giống như gà đất chó sành, sẽ bị tiêu diệt giống như bẻ cành khô. Quân đoàn Kỳ Lân đã khai sáng quân chủng kỵ binh, không giống với quân đoàn bộ binh và quân đoàn chiến xa truyền thống, cũng bởi vì sức chiến đấu mạnh mẽ, nên bị các nước tranh nhau bắt chước và ăn cắp, tuy nhiên cũng chỉ có cái vỏ mà không có được cái cốt lõi. Thời điểm lúc mới sáng lập, trải qua quá trình Thống soái Cảnh Quý và Hoàng đế Đại Thương ta đàm thoại rất lâu với nhau, tất nhiên cũng sẽ trở thành thiên cổ giai thoại.

Sau khi đọc ra những lời này, dân chúng vây xem lập tức reo hò cổ vũ.

Ngược lại, Hoàng đế các nước lúc này đều cảm thấy xấu hổ.

Bởi vì, những lời này có chỗ đâm thẳng đến tâm can của Hoàng đế các nước.

Ví dụ như nói quân đoàn Kỳ Lân là đồ tể trên chiến trường, quân địch nhìn thấy liền tán loạn, đây là sự thật, không nửa lời nói dối.

Nói cái gì mà bất luận là quân đội nước nào, cũng như gà đất chó sành, sẽ bị tiêu diệt giống như bẻ cành khô. Những lời này cũng khiến cho người ta cảm thấy không phục lắm, nhưng cũng không ai dám phản bác.

Còn nói thêm như, các nước tranh nhau bắt chước xây dựng kỵ binh, thậm chí trong đêm phái gián điệp đến trộm. Tuy nhiên mãi mãi đều thiếu chút hỏa hầu, đây cũng là sự thật.

Quả thật giống như từng cái tát giáng vào mặt!

Ngàn vạn lần không nên cho rằng làm Hoàng đế nhất định có lòng dạ cực sâu, đối mặt nói mấy câu châm chọc trào phúng một chút thì bọn họ có thể thờ ơ không động lòng. Trên thực tế, những người được sinh ra ở vị trí cao, sống trong nhung lụa thì da mặt càng thêm mỏng, cũng càng không chịu nổi châm chọc.

Nhưng mà, có thể làm thế nào đây?

Tiến hành duyệt binh đến bước này, mọi người cũng đã mơ hồ hiểu rõ.

Hoàng đế Thương Quốc không phải muốn khoe khoang vũ lực, mà là đang dùng vũ lực để uy hiếp các nước!

Lần này Hội minh ở Thương Thành, còn ai dám không nể mặt Thương Quốc?

Ai không muốn nịnh bợ một chút, dành chút chỗ tốt?


Bạn cần đăng nhập để bình luận