Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 241: Cảm Hóa Dân Ba Quận

Chương 241: Cảm Hóa Dân Ba Quận

=== oOo ===


Trò chơi này tiếp diễn cho đến đêm khuya.

Ở thế giới này mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, hoạt động kéo dài đến đêm khuya có thể nói là ít khi thấy.

Ngày thứ hai lâm triều, Dương Mộc truyền đạt thánh chỉ thụ phong ở trước mặt triều thần, ban tặng Thân Thành cho Hoàng tử Dương Quân làm thực ấp.

Cái gọi là thực ấp có hơi khác với phong ấp, bản thân người được thụ phong không có quyền quản lý thành trì và quyền thống lĩnh quân sự. Thực ấp giống như huyện vậy, cũng được thống nhất quản lý, chỉ là thuế má hàng năm sẽ không phải giao cho triều đình, toàn bộ cho người được thụ phong.

Nói cách khác, sau này toàn bộ thuế của Thân Thành đều vào trong túi của tiểu Hoàng tử Dương Quân.

Đối với việc này, trong triều đình cũng không có đại thần nào đưa ra nghi vấn.

Mấy cựu quan của Thân Quốc thì rất cao hứng.

Bởi vì, chuyện này chứng tỏ Hoàng Đế Bệ hạ cũng không dùng ánh mắt khác để đối xử với người Thân, cũng coi như đã cho cựu quý tộc Thân Quốc một viên thuốc an thần, đối mặt với sự kỳ thị của đồng liêu đã có thể nói mình là người Thương Quốc.

Nếu như ngươi phản đối, vậy đó là phản đối Hoàng Đế Bệ hạ, phản đối Đại Hoàng tử điện hạ.

Đương nhiên, lên triều nghị sự cũng không phải chỉ là vì một chuyện này.

Mấy tháng qua, Dương Mộc rất ít khi lên triều, chủ yếu là do mười hai bộ phân công xử lý, lại có hai vị Thừa tướng chủ trì đại cục, chỉ cần thực hiện theo kế hoạch lập ra thì trên căn bản sẽ không có vấn đề gì.

Thừa dịp này, Dương Mộc hạ một chính lệnh nhằm vào Động Quốc.

Chỗ Động Quốc, lấy sơn mạch to lớn nhất Động Quốc làm trung tâm, căn cứ theo cách đặt tên quen thuộc của Hoa Hạ từ xưa tới nay, sơn nam thủy bắc là dương, sơn bắc thủy nam là âm, từ đó phân chia Động Quốc làm ba quận —— Quận Sơn Dương, Quận Sơn m, Quận Trung Khôn.

Cùng với Quận Long Hưng, Quận Nhạc Nguyên và Quận Lâm Thủy thì Thương Quốc đã có sáu quận.

Diện tích sáu quận tương đương với bốn, năm tỉnh lớn của Trung Quốc, nhân khẩu cũng đạt đến hơn ba nghìn vạn (30 triệu), xét trên toàn bộ Vương triều Đại Lễ thì cũng đã có thể tính là quốc gia trung đẳng. Nếu như tiềm lực kinh tế và thực lực quân sự phát triển, thứ hạng chắc chắn sẽ đi lên.

Đương nhiên, đây là dưới tình huống Thương Quốc đã hoàn toàn tiêu hóa Động Quốc.

Nếu như tiêu hóa không tốt mà gây nên hỗn loạn trong dân gian thì không chỉ sẽ không thêm điểm, trái lại còn có thể giảm điểm.

Dựa vào điều này, Dương Mộc lần thứ hai ban hành luật dân sự.

Trước đây, khi vừa chiếm đoạt được Trịnh Quốc và Thân Quốc hắn cũng ban bố qua pháp lệnh tương tự, thành quả cũng rất rõ ràng. Bởi vì dân tâm hướng về nên cũng không gặp phải mâu thuẫn quá lớn, đối xử với quý tộc cũng khá ôn hòa.

Thế nhưng, lần này đã tàn nhẫn hơn.

Điều thứ nhất, huỷ bỏ pháp lệnh và chính lệnh vốn có của Động Quốc, từng bước phổ biến pháp lệnh và tam đại chính lệnh cải cách của Đại Thương, toàn bộ thần dân bên trong ba quận đều được hưởng đãi ngộ như bách tính Thương Quốc.

Điều thứ hai, bắt đầu từ hộ tịch và ruộng đất của quan bộ bị bắt, tạm thời cấm buôn bán ruộng đất, phàm là trong nhà có đất vượt quá trăm mẫu đều sẽ bị tịch thu sung vào của công, đồng ruộng cơ bản đều do quan phủ phân chia cho dân nghèo không có ruộng cày sử dụng.

Điều thứ ba, giải trừ tất cả đặc quyền vốn có của quý tộc, phàm là quý tộc Động Quốc có tước vị trên người thì sẽ bị tịch thu tất cả tài sản.

Điều thứ tư, tất cả nô lệ đều được trả tự do, sau khi chính lệnh truyền đạt, nếu như có người buôn bán và xử lý nô lệ, đều xử trảm.

Điều thứ năm, thiết lập lớp học ở các thôn trấn, đồng thời giáo “Pháp lệnh Đại thương”, người thông qua khảo hạch sẽ được miễn trừ một năm thuế má, người được điểm cao sẽ được miễn trừ hai năm thuế má, đồng thời có cơ hội tiến vào quan phủ nhậm chức.

Năm cái chính lệnh này, có thể nói mỗi một điều đều vô cùng kiên quyết.

Điều thứ nhất, tương đương với đưa quốc dân Động Quốc nhét vào trong hệ thống của Thương Quốc, không phân đẳng cấp, hưởng thụ tất cả các đãi ngộ: thuế má, phúc lợi, công huân tước, thi cử, đọc sách tập viết...

Điều này có thể nói là khác biệt một trời một vực so với Động Quốc trong quá khứ. Lúc dân chúng cảm nhận được chỗ thiết thân thì tự nhiên sẽ tăng sự tán đồng đối với thân phận dân chúng Thương Quốc, dù là người có khúc mắc cũng sẽ dần dần sản sinh một loại cảm kích đối với Thương Quốc, từ đó buông bỏ thành kiến trong lòng.

Điều thứ hai, ba, bốn chính là khai đao với các địa chủ và quý tộc Động Quốc, tựa như đánh cường hào phân ruộng đất vậy, có thể nhanh chóng thu được dân tâm, không chỉ giải phóng được nô lệ và lực lượng sản xuất, mà còn giúp cho dân chúng nhanh chóng an cư lạc nghiệp.

Bởi vì trực tiếp tịch thu đất của quý tộc, chém tiệt ruộng đất của địa chủ, cho nên có thể dự kiến rằng Quận Sơn Dương, Quận Sơn m và Quận Trung Khôn là những nơi đất ruộng được phân chia đồng đều nhất Thương Quốc, chỉ cần xây dựng thêm một số công trình thuỷ lợi rồi cày cấy một hai năm thì tuyệt đối có thể trở thành kho lúa của Thương Quốc.

Điều thứ năm chính là thống trị văn hóa.

Học đường là một thần khí để tẩy não, cả ngày đọc sách tập viết, đọc thuộc lòng “”Pháp lệnh Đại thương”, lại nghe văn chương tuyên truyền trong “”Thời báo Đại thương”, muốn không tán đồng và ỷ lại đối với thân phận Thương Quốc cũng khó.

Mà miễn trừ thuế má và chức vị chính là để hấp dẫn mọi người tự chủ tiếp thu sự thống trị văn hóa. Sợ là đến lúc dạy học, tiên sinh không cố gắng dạy thì những dân chúng kia cũng sẽ không tình nguyện.

Đồng hóa người dân thiếu hiểu biết thì năm chính lệnh này là đủ.

Đương nhiên, thi hành những điều này cần đến nhân lực và tiền bạc.

Trong hai năm qua, Bộ Giáo dục đã có thành quả to lớn, cho nên Dương Mộc hạ chỉ cấp ba nghìn vạn lượng cho Bộ Giáo dục, một bên tìm kiếm người đọc sách trong xã hội, một bên huấn luyện những học sinh kia, sau đó giao cho bọn họ đảm nhiệm tiên sinh rồi phái đến các hương trấn trong ba quận để dạy cho hương dân.

Một lợi khí khác là Lễ Bộ cũng không thể thiếu, Dương Mộc vung bút lớn cấp cho bọn họ ba trăm vạn lượng bạc, dùng để khắc bản “Thời báo Đại thương”, miễn phí phân phát cho quan phủ các nơi, dùng để tuyên truyền.

Còn bên Công Bộ thì cấp một ngàn vạn lượng bạc, phái người tổ chức lao dịch có thù lao, xây dựng các công trình hoa tiêu, dùng để tưới tiêu đồng ruộng.

Dù sao sau khi đánh hạ Động Quốc, mới chỉ xét nhà và chuyển hết quốc khố mà đã kiếm được một trăm năm mươi triệu lượng bạc, con số mấy chục triệu lượng bạc này cũng không cần thiết phải keo kiệt.

Một loạt hành động được thi hành, Dương Mộc cùng với mấy đại thần quan trọng thương thảo một số chi tiết nhỏ, bận bịu đến trưa.

Vừa mới dùng xong ngọ thiện, Thượng Thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Hoa và Bộ Công thương Tần Trường Phong đều tới.

Thì ra, hai vị Thượng Thư cùng nhau đến đây chính là để thương thảo việc giao thiệp với các quốc gia.

Bởi vì vị trí địa lý của Thương Quốc có liên quan đến cục diện chính trị, hiện nay Thương Quốc đang giao thiệp với các nước đại chư hầu, chủ yếu là lui tới buôn bán.

Cho nên không thể tránh khỏi liên quan đến Bộ Công thương. Hơn một năm nay Thượng Thư hai bộ vẫn thường cùng nhau thương thảo công việc, lần này dắt tay nhau mà đến chắc là cùng nói một chuyện.

- Tấn Quốc chúc mừng Đại Thương ta chiếm được Động Quốc, đồng thời mời Thương Quốc ta xuất binh, chia cắt biên giới phía Đông Nam của Ngụy Quốc?

Dương Mộc xem xong quốc thư do Thượng Thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Hoa đưa tới, trong lòng dâng lên một loại cảm giác quái dị.


Bạn cần đăng nhập để bình luận