Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 118: Xuất Chinh!

Chương 118: Xuất Chinh!

=== oOo ===


Diệu Hi nói không sai, đúng là Thái Hậu đang trên đường tới. Sáng sớm nàng đã hỏi Kính Sự Phòng hành tung của Dương Mộc, rồi đi thẳng tới Dực Linh Cung.

Dương Mộc không dám thất lễ, cũng đoán được ý đồ Thái Hậu tới đây, chắc vẫn vì chuyện ngự giá thân chinh.

- Xem ra lại cần nàng tiếp tục giả bộ nữa rồi.

Dương Mộc không biết làm sao, đành nói với Hoàng Hậu như vậy.

Hoàng Hậu hơi nhếch mi:

- Mẫu hậu nói không sai, chiến sự ở tiền tuyến có mấy vị tướng quân là đủ ứng phó rồi, chàng tọa trấn trong cung chủ trì đại cục thì hơn, cần gì phải mạo hiểm tự mình đi ra biên cảnh. Vạn nhất có chuyện bất trắc gì thì phải làm sao?

- Sao cả nàng cũng nghĩ như vậy?

Dương Mộc thở dài một hơi, nói:

- Nàng cũng biết đấy. Từ biên cảnh đến hoàng cung, thứ nhất là vừa đi vừa về cũng phải mất một ngày, mà chiến trường lại biến hóa khôn lường, thay đổi chỉ trong chớp mắt. Địa bàn của hai nước lại rất nhỏ, không cho chúng ta nhiều không gian để phản ứng. Một khi có tình hình gì mới, chờ triều đình phản ứng kịp thì sợ là món ăn đã nguội rồi.

- Vậy chàng phải cẩn thận, mang theo cả Thẩm An và Cơ Linh Nhi đi, nửa bước không được rời.

Hoàng Hậu chỉ đành dặn dò.

- Yên tâm đi, trẫm chỉ tọa trấn biên cảnh thôi, nếu không cần thiết sẽ không xâm nhập vào cảnh nội Trịnh Quốc, không có nguy hiểm gì đâu.

Dương Mộc vỗ vỗ tay nàng an ủi.

Đúng lúc này, một tiểu thái giám vội vàng chạy vào thông báo Thái Hậu giá lâm.

Dương Mộc và Hoàng Hậu liếc nhìn nhau thở dài lắc đầu, rồi cùng đi ra chính điện.

Quả nhiên, ý đồ đến đây của Thái Hậu rất rõ ràng. Nàng xụ mặt yêu cầu Dương Mộc ở yên trong hoàng cung, không thể tự đặt mình vào hiểm cảnh ngự giá thân chinh như lần trước.

Dương Mộc chẳng biết làm sao, dù gì hắn cũng hiểu ngồi ngốc trong hoàng cung khác với ngự giá thân chinh thế nào mà. Thương Quốc chỉ lớn như vậy, đại bại một trận cũng đủ để diệt hết bộ đội chủ lực của cả nước, đến khi đó không phải sẽ bị người ta tiến quân thần tốc, binh lâm thành hạ sao?

Cho nên chỉ huy tiền tuyến và tọa trấn hậu phương khác nhau rất lớn. Có thể quyết định vận mệnh của một nước chính là quân đội trên tiền tuyến, nếu quả thực bị đánh bại thì chỉ khác nhau là chết sớm hay chết muộn thôi.

Đương nhiên, trưởng bối lo lắng cũng là có lý. Một Hoàng Đế quen sống an nhàn lại đích thân tới tiền tuyến, giống như một người mẹ lo cho đứa con sắp đi học ở nơi khác, không phải là đặc biệt lo lắng về vấn đề an toàn, mà là vì không có ở bên cạnh nên lo lắng không biết làm sao.

Nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Nói đạo lý không được, cần giải thích vẫn phải giải thích, thuận theo một trận, cuối cùng cũng coi như ổn định được Thái Hậu. Hoàng Hậu lại ở bên cạnh nói thêm vào vài câu có ích, miêu tả tương lai tươi đẹp sắp được ôm cháu trai, cuối cùng Thái Hậu đành miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng có một yêu cầu. Khoảng thời gian này, nhất định tối nào cũng phải có hậu phi thị tẩm.

Còn hậu phi là ai? Nhìn khắp cả hậu cung cũng chỉ có một mình Nặc Phi.



Ròng rã nửa tháng, toàn bộ Thương Quốc đều ở trạng thái vận chuyển cao tốc, từ quan viên cho tới lê dân bách tính, tất cả mọi người đều biết một cuộc chiến tranh sắp xảy ra.

Trong đại doanh ngoại ô, mười mấy ngày nay lúc nào cũng vang tiếng hô “Giết!”, binh lính quân đoàn Thanh Long đang diễn luyện trận pháp, vì sắp đến lúc ra trận rồi nên càng thêm nhiệt tình.

Một vạn năm ngàn nghĩa quân cũng không khiến người ta thất vọng, dù trong tay chỉ cầm binh khí đào thải thấp kém nhưng ai nấy đều bừng bừng phấn chấn, tranh thủ thời gian khổ luyện bản lĩnh. Đồng thời hàng ngày sớm tối họ đều được giáo dục tư tưởng, xác định mục tiêu phạt Trịnh, lật đổ bạo Trịnh, kiếm lấy quân công, chia đều đất đai, giải cứu lê dân!

Trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân mà Dương Mộc thực sự yên tâm tập hơi một vạn năm ngàn người này.

Cũng vì tỷ lệ nông dân binh trong số họ quá lớn, giống như một tờ giấy trắng, rất dễ bị xúi giục và tẩy não. Ngược lại, năm ngàn hàng tốt trong sơn mạch Lưu Phỉ kia vì đa số là quân chính quy nên không có được đãi ngộ tốt như vậy, còn bị trông giữ chặt chẽ, ngày nào cũng mệt gần chết.

Ngày 20 tháng 9, bên ngoài hoàng thành cử hành một nghi thức tế thiên tuyên thệ long trọng trước khi xuất quân, người đông nghìn nghịt, khắp nơi sôi trào.

Vì uy vọng của Dương Mộc đang cực cao nên trong dân gian có bàn luận chuyện bắc phạt cũng đều thiên về một phía. Lại thêm Lễ Bộ và Bộ Giáo Dục cùng phố hợp, quảng cáo tuyên truyền rất tích cực trong dân gian, cho nên tất cả lão bách tính Thương Quốc đều tin rằng trận này nhất định phải đánh.

Còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, chính là Công huân tước!

Dù là quân nhân hay là gia thuộc quân nhân, khát vọng với chiến tranh không kém khát vọng với đất đai là bao. Bởi vì chỉ trong chiến tranh mới có thể kiếm được quân công, thay đổi vận mệnh của mình và gia đình!

Đồng thời, bầu không khí hừng hực trước khi chiến đấu cũng thôi thúc ra một dấu hiệu khác thường. Có rất nhiều lão bách tính tự đem theo đồ ăn lương thực, ví dụ như trứng gà, gạo khô, đứng hai bên đường đưa cho tướng sĩ sắp xuất chinh.

Sau nghi thức tế thiên tuyên thệ trước khi xuất chinh, Dương Mộc đứng trên soái đài bổ nhiệm Vệ Trung Toàn làm chủ soái bắc phạt, suất lĩnh quân đoàn Thanh Long, trù tính điều hành chung cho cả bốn quân đoàn lớn và nghĩa quân. Đồng thời, hắn lệnh cho Đại tướng quân Tư Mã Hoành làm phó soái, phụ trách chiến sự của sơn mạch Lưu Phỉ và trong cảnh nội Thân Quốc, gặp tình hình khẩn cấp có thể tùy cơ ứng biến.

Sau đó, đại quân xuất phát. Quân đoàn Thanh Long đi trước, nghĩa quân đi sau, long liễn Hoàng Đế của Dương Mộc đi giữa hai quân, có bốn trăm thân vệ thủ hộ. Một đường trùng trùng điệp điệp tiến lên, được lão bách tính hai bên đường vui vẻ đưa tiễn, chậm rãi đi lên phía bắc.

Hai đội quân cộng lại hơn hai vạn người mang theo rất nhiều vật tư, binh khí, đồ quân nhu, tốc độ sẽ chậm hơn bách tính bình thường rất nhiều. Dù sao thì mục tiêu cũng chỉ là có thể tới Giang Thuận thành trước khi trời tối hẳn là tốt rồi, cho nên cũng không vội, đoàn quân cứ chầm chậm mà đi.

Ước chừng đến chạng vạng đã tới gần Giang Thuận thành. Chu Hi nhận được tin, suất lĩnh tướng lĩnh quân đoàn Huyền Vũ chờ ngoài thành nghênh đón thánh giá. Sau đó dẫn đường cho Hoàng đế tiến vào một tòa phủ đệ, coi như hành cung lâm thời.

Đêm ấy, Dương Mộc triệu tập chủ tướng ba đội quân vào trong soái trướng mở địa đồ.

Nói tóm lại, lần này bắc phạt có bốn đội ngũ. Ngoài quân đoàn Bạch Hổ trấn giữ vị trí chiến lược quan trọng tại sơn mạch Lưu Phỉ, ba quân đoàn còn lại cộng thêm nghĩa quân, tất cả đều vùi đầu vào chiến trường chính.

Với tình thế trước mắt, quân đoàn Chu Tước của Vọng Phong thành cũng không thể sử dụng.

Nguyên nhân rất đơn giản, Vọng Phong thành và Giang Thuận thành là cửa ngõ phía bắc của Thương Quốc. Xét theo vị trí địa lý, phía bắc của hai tòa thành này là một con sông không rộng không hẹp, Trịnh Quốc gọi là sông Trịnh, Thương Quốc gọi là sông Thương, từng người gọi bằng tên của mình.

Ma Giang Thuận thành lại ở thượng du sông Thương, Vọng Phong thành thì ở hạ du, hai tên thành cũng được đặt theo ý giang lưu bình thuận, ngũ cốc được mùa.

Chính vì vậy, nếu quân đội muốn tấn công thường sẽ phải mượn thuyền, có thể nói con sông lớn này là một biên giới thiên nhiên.

Như vậy đương nhiên là địa thế Vọng Phong thành sẽ thấp hơn Giang Thuận thành, giống như một cái miệng hồ lô, kẹp ở giữa là sông núi liên miên Khâu Lăng, có thể nói đây là yết hầu của Thương Quốc. Lần trước Trịnh Khang xua quân xuôi nam, quân đội tập kết chính ở chỗ này, sau đó xông thẳng đến hoàng thành Thương Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận