Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 143: Tất Cả Kết Thúc

Chương 143: Tất Cả Kết Thúc

=== oOo ===


- Con nói là…

- Phụ hoàng minh giám. Mặc dù Thương Quốc và Thân Quốc kết minh làm thông gia, nhưng Thân Quốc vẫn không cam tâm bị Thương Quốc điều khiển, cũng sợ bị chúng ta chiếm đoạt, cho nên nửa tháng nay vẫn tranh thủ chiêu mộ tân binh. Nhi thần thoáng lợi dụng, quả nhiên Thân Quốc đã mắc mưu.

- Thân Quốc đã xuất binh sao?

Trịnh Hoàng nghe vậy mừng rỡ, nhưng lập tức lại sầm mặt hỏi:

- Dù có Thân Quốc tương trợ, nhưng quân đoàn chủ lực của chúng ta đã bị hủy diệt rồi, chạy trốn tới tây cảnh thì có ích lợi gì?

- Nghị hòa!

Trịnh Hàn đáp.

- Nghị hòa?

Trịnh Dư Phạm nhíu mày hỏi:

- Bây giờ chúng ta nghị hòa còn kịp sao?

- Thương Quốc lấy Tam đệ ra làm con rối, chính vì muốn một danh phận đại nghĩa. Nhưng mà con rối thế nào cũng chỉ là con rối, chỉ là thủ đoạn lừa mình dối người mà thôi. Chuyện Tam đệ có thể làm, chúng ta cũng có thể. Nếu chúng ta chiếm được một góc nhỏ ở tây cảnh, lại đệ trình quốc thư với Thương Quốc, hứa hẹn giao hết thành trì còn lại cho bọn chúng. Nhi thần tin tưởng rằng như vậy còn có ích hơn là bù nhìn tam đệ, Hoàng Đế Thương Quốc tất sẽ động tâm.

- Có thể tin được không?

- Nhi thần đã chiêu mộ được một vạn nông dân binh ở phong ấp, cộng thêm tàn binh bại tướng còn sót lại, kiếm ra hai vạn người không khó. Giờ lại có Thân Quốc tương trợ, muốn đứng vững cũng là chuyện có thể. Chỉ là…. Chỉ là từ nay về sau, Trịnh Quốc chỉ còn lại một góc nhỏ…

Một góc nhỏ…

Thôi!

Trịnh Dư Phạm thở dài một hơi, một góc nhỏ mà Trịnh Hàn nói tương đương với bốn năm tòa thành trì. Nếu có thể nghị hòa thành công, cẩu thả sống tạm được ngày nào hay ngày đó cũng không thành vấn đề.

Nhưng trời không chiều lòng người, khi hắn đang xuống giường chuẩn bị rời cung, một đám thế gia quý tộc đã dẫn binh xông vào.

- Các ngươi muốn làm gì?

Trịnh Dư Phạm giả vờ hồ đồ, chỉ vào một người trong số đó mắng:

- Công Tôn Khải, gia tộc Công Tôn các ngươi là gia tộc lớn nhất Trịnh Quốc ta, đời nào cũng là hoàng thân quốc thích, cho tới giờ trẫm cũng chưa từng bạc đãi chút nào. Chẳng những bái ngươi làm tướng, còn gả hai Công chúa tới Công Tôn gia các ngươi. Ngươi báo đáp trẫm như vậy sao?

- Bệ Hạ quá lời!

Công Tôn gia chủ vuốt vuốt râu, lạnh nhạt nói:

- Gia tộc Công Tôn ta là khai quốc công thần, nhận được phần tôn vinh này cũng là nên, nào phải Trịnh gia các ngươi cho. Huốn hồ lần này lão hủ đến đây cũng không phải làm phản, chỉ là thanh quân trắc!

- Thanh quân trắc? Chẳng lẽ là ta sao?

Trịnh Hàn ở bên cạnh cười lạnh nói:

- Không hổ là lão hồ ly lăn lội lâu năm trong triều đình, mượn gió bẻ măng nhanh hơn tất cả. Không sợ chủ tử mới khi dùng ngươi sẽ không yên lòng sao?

Gia chủ Công Tôn gia phẩy phẩy tay:

- Trịnh Quốc ta gặp đại họa hôm nay tất cả đều do một mình ngươi tạo thành. Nếu không có chuyện tấn công Thân Quốc cũng sẽ không có một ngày binh lâm thành hạ như hôm nay. Lòng dạ Điện hạ quá lớn, chỉ có điều quốc lực Trịnh Quốc ta không tốt, không thể dung nạp. Cho nên hôm nay đặc biệt tới đây khuyên Bệ Hạ lấy quốc gia tông tộc làm trọng, lập Tam Hoàng tử làm Thái Tử, sau đó nghị hòa với Thương Quốc.

- Ha ha, nghị hòa? Chẳng lẽ bản Hoàng tử không thể sao? Nhất định phải nhờ đến kẻ yếu đuối vô liêm sỉ Trịnh Khang kia?

Trịnh Hàn khinh thường hỏi.

- Không thể!

Gia chủ Công Tôn gia nghiêm mặt nói:

- Điện hạ nói không sai, người xuất sắc đến mức đắc tội Hoàng Đế Thương Quốc. Trước mắt chỉ có Tam Hoàng tử Điện hạ mới có tư cách!

- Lớn mật!

Trịnh Hàn trừng mắt:

- Cấm vệ đâu? Mau bắn bọn họ lại!



Lặng thinh trong chốc lát, không có cảnh giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng. Trịnh Hàn la lên, bên ngoài cửa vẫn chậm chạp không có động tĩnh.

- Nhị Điện hạ không cần phí tâm tư nữa, ngài nghĩ chúng ta dám tiến cung chẳng lẽ không có chỗ dựa nào sao?

Gia chủ Công Tôn gia bễ nghễ khinh thường nói:

- Tư binh của các đại gia tộc chúng ta đâu có ăn chay, thừa đủ để giằng co với cấm vệ quân.

Nghe vậy, Trịnh Hàn và Trịnh Dư Phạm đều biến sắc. Cấm vệ quân là chỗ dựa cuối cùng của bọn họ trong hoàng cung này. Nếu không có cấm vệ quân yểm hộ, làm sao có thể chạy ra khỏi thành?

Trịnh Hàn thở dài một hơi, đổi sang giọng thương lượng:

- Nếu để cho chúng ta rời đi, ngày khác phục quốc thì các ngươi vẫn là quý tộc

- Nước chưa diệt, làm sao mà phục quốc? Trịnh Quốc này không chỉ là của một mình ngươi, Tam Hoàng tử sẽ làm thật tốt. Ngươi yên tâm!

- Ngươi!

Trịnh Hàn vô cùng tức giận. Nhưng không đợi hắn kịp phản ứng gì, đã có mấy đại hán bên ngoài vọt vào đè xuống.

Sau đó trong tẩm cung truyền ra tiếng chém giết, nhưng lắng xuống rất nhanh.



Chạng vạng tối ngày 12 tháng 10, quân Thương đại thắng!

Khi Vệ Trung Toàn đang chuẩn bị khí giới công thành để cường công Trịnh thành, đám đệ tử thế gia đã dẫn tư binh của mình giết lên thành lâu bắt sống phó tướng của Trần Thọ, mở cửa thành ra. Sau đó trói Trịnh Hoàng Trịnh Dư Phạm, Trịnh Hàn, Hoàng Hậu và các phi tần áp giải đến cửa thành, cung nghênh quân Thương vào thành.

Đêm đó, cả Trịnh Thành trải qua một đêm không ngủ.

Quân Thương chỉnh đốn đâu vào đấy, hát vang “Tam đại kỷ luật, tám điều chú ý” đi vào trong thành, trú đóng trên các con phố.

Lão bách tính giăng đèn kết hoa, ăn mừng Vương sư vào thành. Mặc dù các thế gia môn phiệt có hơi thấp thỏm, nhưng vì biểu đạt lòng trung thành nên cũng bày ra bộ dáng vui mừng đắc ý. Chỉ có trong hoàng cung là túc sát ngột ngạt, ngoại trừ thái giám cung nữ và hạ nhân, tất cả đều bị bắt giam.

Đêm khuya lại có một đội khoái mã đến bẩm báo. Quân đội Thân Quốc lấy cớ cầu viện binh, dụ quân đoàn Bạch Hổ rời núi tương trợ, không ngờ lại trúng phải quân Thân mai phục làm tử thương thảm trọng. Đại Tướng quân Tư Mã Hoành trúng tên, hôn mê bất tỉnh, gấp gáp đợi cứu viện.

Biết được tin tức này, Vệ Trung Toàn lập tức thẩm vấn Trịnh hàn ngay trong đêm. Sau khi biết được đầu đuôi sự việc liền nổi giận, phái quân đoàn Huyền Vũ thương vong khá thấp ngay trong đêm bôn tập đi cứu viện.

Đồng thời, hắn chỉ đạo một đội nghĩa quân vòng qua sơn mạch Lưu Phỉ tiến vào trong biên giới Thân Quốc.

Sáng sớm hôm sau, Tam Hoàng tử Trịnh Quốc ngồi tọa giá đến Hoàng thành, tuyên cáo Hoàng Đế Trịnh Dư Phạm bị Nhị Hoàng tử giam lỏng, ba ngày trước đã băng hà.

Sau đó được quần thần ủng hộ, Trịnh Khang chính thức tiếp nhận ngọc tỷ, đăng cơ làm Hoàng Đế. Đồng thời tuyên chiếu cáo, để tỏ lòng tri ân Thương Quốc hiệp trợ bình định, Trịnh Quốc chính thức xưng thần với Thương Quốc, hàng năm tiến cống, tôn Hoàng Đế Thương Quốc vi huynh, khẩn cầu quân Thương đóng quân tại Trịnh Quốc, phòng ngừa dư nghiệt Trịnh Hàn làm loạn.

Buổi chiều hôm ấy, sứ đoàn Thương Quốc do Khổng Thượng Hiền cầm đầu vào cung, chính thức ký minh ước với Trịnh Quốc. Đồng thời tuyên đọc chiếu thư của Hoàng đế Thương Quốc, điều động mười lăm đội nghĩa quân tiếp quản phòng ngự tại các thành trì, toàn lực lùng bắt tàn binh bại tướng đang đào vong khắp nơi.

Đến lúc này, toàn bộ Trịnh Quốc đã bị quân Thương cai quản.

Ngày 14 tháng 10, quân đoàn Huyền Vũ đến thành An La, gấp rút tiếp viện quân đoàn Bạch Hổ, đánh cho quân đội Thân Quốc tơi bời hoa lá, đại bại bỏ chạy.

Cũng chính ngày này Thân Quốc mới hoàn toàn nhận ra mình đã bị Trịnh Hàn lừa, và làm ra một quyết định ngu xuẩn tới cỡ nào. Sau khi hô lớn bị trúng kế, Thân Quốc vội phái sứ thần mang theo xe ngựa lễ vật đến Thương Quốc thỉnh tội giải thích, hy vọng có thể bổ cứu một hai.

Từng chuyện tiến hành đâu vào đấy, tất cả mọi người cũng bắt đầu suy đoán, đến khi nào Hoàng Đế Thương Quốc sẽ đến Hoàng thành Trịnh Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận