Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 261: Thỉnh Cầu Của Sở Quốc

Chương 261: Thỉnh Cầu Của Sở Quốc

=== oOo ===


Xét về mặt quốc lực, tuy rằng thực lực Ngụy Quốc chịu tổn thất lớn, mất đi tư cách tranh bá, thế nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường được, chí ít vẫn mạnh mẽ hơn nhiều so với một quốc gia như Thịnh Quốc, việc kết làm minh hữu vẫn có rất nhiều lợi ích đối với Thương Quốc.

Thế nhưng, hiện tại nó còn đang là minh hữu với Nguyễn Quốc, mà nói là tiểu đệ thì càng thích hợp hơn.

Trước khi Ngụy Quốc chủ động thoát khỏi việc dựa dẫm vào Nguyễn Quốc, nếu Thương Quốc kết minh với nó, không khác nào đang sỉ nhục Nguyễn Quốc, giao tình hai nước thật vất vả mới xây dựng được chỉ sợ sẽ tan thành mây khói.

Nếu như chỉ còn lại quan hệ mậu dịch đơn thuần, vậy thì có ích lợi gì đối với Thương Quốc?

Đối với Nguyễn Quốc và Thương Quốc, chuyện này chẳng khác nào rơi vào cục diện hai bên đều thua.

Nghĩ tới đây, hắn nhấc bút lên, viết xuống bên cạnh mép tờ giấy: Liệt vào quốc gia hữu hảo, quân sự đãi ngộ như minh hữu.

Sau khi viết xuống một câu nói này, hắn thoả mãn gật gật đầu.

Nói cách khác, quan hệ bang giao với Ngụy Quốc đặt ở đẳng cấp thứ ba, cũng chính là mức "Hữu hảo", thấp hơn một cấp so với Nguyễn Quốc. Thế nhưng ở phương diện quân sự, ví dụ như giao dịch các loại vũ khí trang bị, đãi ngộ tương tự như với Nguyễn Quốc.

Còn về địa vị thương nhân và chính sách hỗ trợ ưu đãi, điểm này thì không thể nào đáp ứng, bởi làm như vậy sẽ khiến cho Nguyễn Quốc bất mãn, hơn nữa còn phá hư quy củ bang giao mà Thương Quốc lập ra. Từ ngắn hạn sẽ thấy có lợi, thế nhưng nhìn theo hướng lâu dài sẽ là trăm hại mà không một lợi.

Những điều này, hắn chỉ cần làm ra chỉ thị phê chuẩn, tự nhiên sẽ có Bộ Ngoại giao đi xử lý, sau đó sẽ giao do các bộ ngành khác chấp hành.

Xử lý xong vấn đề của Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc, hắn liền đưa mắt tập trung đến quốc thư từ Sở Quốc, một con quái vật khổng lồ ở phía nam. Trong mấy năm vừa qua, giao du qua lại giữa Sở Quốc và Thương Quốc rất hạn chế, có thể nói ngoại trừ buôn bán trong dân gian, trên căn bản không hề chính thức vãng lai. Lần này trịnh trọng phái ra sứ giả trình lên quốc thư, hiển nhiên không phải mậu dịch đơn giản gì.

Một tờ, hai tờ, ba tờ.

Xem qua một tờ lại một tờ, sắc mặt Dương Mộc càng ngày càng trở nên quái dị, cũng càng ngày càng nghiêm nghị.

Lần này, Sở Quốc muốn không phải là buôn bán, cũng không phải quan hệ bang giao, mà là nhân tài.

Mọi người đều biết, Thương Quốc đã phổ cập giáo dục bình dân, mỗi một hương trấn đều xây dựng lớp học, mỗi một thị trấn đều xây dựng huyện học, quận thành có xây dựng quận học, Hoàng Thành thậm chí còn thiết lập thái học, chuyên môn đào tạo chuyên sâu quan chức và tướng lĩnh.

Có thể nói, Thương Quốc là quốc gia coi trọng nhân tài nhất trong số các quốc gia.

Trước đó, tuy rằng cũng có Hoàng Đế quốc gia cầu hiền như khát nước. Nhưng muốn tìm kiếm nhân tài ở trong biển người mênh mông như thế, cần phải có cơ duyên và sức ảnh hưởng của bổn quốc ở mức nhất định. Cầu hiền như vậy, nhìn qua cũng chỉ như một câu khẩu hiệu.

Thế nhưng, Thương Quốc không giống thế, đã mở ra tiền lệ giáo dục bình dân, chính mình chủ động đào tạo nhân tài, hơn nữa không ngừng tìm kiếm và bồi dưỡng một nhóm nhân tài hàng đầu, mạnh mẽ và vững bước đẩy mạnh sự phát triển, mỗi cấp đều có sự ổn định.

Từ thôn học có thể biết chữ, đến lớp học hương trấn biết một chút văn chương bút pháp liền có thể làm một tiểu Lại, rồi tới lớp Huyện học có thể học tập chút kiến thức trị quốc, lại tới lớp Quận học có thể học tập tri thức toán học, vật lý, hóa học cơ sở.

Nói chung, bây giờ quốc lực của Thương Quốc phát triển không ngừng, đã không chỉ dựa vào thương mại, cộng thêm tầng lớp quan phủ có năng lực cao, hiền tài quá nhiều, quốc gia muốn không cường thịnh cũng khó khăn.

Ở bên trong quốc thư Sở Quốc, chuyện thỉnh cầu chính là điểm này, hi vọng Thương Quốc có thể truyền thụ một ít kinh nghiệm, tốt nhất là phái ra một nhóm tiên sinh dạy học, đến Sở Quốc trợ giúp thành lập lớp học.

Không cầu tiền tài, không cầu trang bị, lại cầu nhân tài.

Điều này làm cho Dương Mộc cảm thấy quái dị, trong lòng hiện lên một luồng cảnh giác.

Bởi vì hiện nay, trong số các quốc gia qua lại với Thương Quốc, bất kể là quốc gia nào cũng không nghĩ đến việc tốn thời gian đầu tư vào sự nghiệp giáo dục, đều không nghĩ tới tiến cử chế độ lớp học của Thương Quốc, trong đó bao gồm cả Nữ hoàng Nguyễn Quốc. Mặc dù biết tầm quan trọng của nhân tài, thế nhưng đều thi hành biện pháp đào góc tường, muốn lôi kéo nhân tài được Thương Quốc bồi dưỡng.

Trong việc này, tuy rằng có một phần nguyên nhân từ phía các thế lực bảo thủ trong nước, ví dụ như cựu quý tộc ngăn cản và uy hiếp, ví dụ như sự phân bổ tài chính,... Nhưng nói tóm lại, còn chưa lên tăng đến trình độ tương đương với quân sự.

Như vậy, Dương Mộc cũng không lo lắng.

Dù Nguyễn Quốc có thể đào được, lại có thể đào được bao nhiêu chứ?

Cũng giống như hậu thế, nắm giữ tri thức tự chủ về quyền tài sản và không có tri thức tự chủ về quyền tài sản, điều này có thể giống nhau sao?

Cũng như việc mua vũ khí trang bị, mua chung quy là mua, mạch máu vẫn nằm ở trong tay người khác.

Thế nhưng Sở Quốc thì không giống vậy.

Căn cứ theo sự hiểu biết của Dương Mộc, vấn đề quan liêu và cựu quý tộc của Sở Quốc còn nghiêm trọng hơn so với Nguyễn Quốc. Đừng nhìn trong những năm này Sở Quốc nuốt chửng không ít quốc gia, thế nhưng một phần chiến công rất lớn đều bị quý tộc trong nước chia cắt. Không nói khuếch đại, rất nhiều gia tộc ở Sở Quốc đã đạt đến mức độ phú khả địch quốc, số lượng tư binh trong phong ấp của gia tộc hoàn toàn có thể so sánh với một ít quốc gia nhỏ.

Một quốc gia có phong cách quan liêu như vậy, không ngờ lại suy nghĩ đến việc tiến cử chế độ lớp học, có nên nói là không biết rõ ý nghĩa của việc này hay là nói hùng tâm tráng chí đây?

Lẽ nào Hoàng Đế Sở Quốc không hề sợ chọc giận tầng lớp quý tộc, muốn bức cho bọn họ giương cờ tạo phản sao?

Ví dụ như thời kì Tùy Đường trong lịch sử Trung Quốc, Tùy Dương Đế tu sửa Đại Vận Hà và ba lần viễn chinh Cao Ly, về cở bản cũng đã tiêu hao hết quốc lực, để một đế quốc khổng lồ rơi vào tình trạng bấp bênh. Thế nhưng hắn vẫn nóng lòng đẩy ra chế độ khoa cử, nóng ruột hung bạo chèn ép khối u ác tính môn phiệt vẫn tồn tại từ thời Ngụy Tấn.

Kết quả thì sao?

Dân chúng còn chưa kịp vùng lên khởi nghĩa, thế gia môn phiệt đã không thể chờ đợi mà lập tức phản kháng bạo Tùy, chỉ trong một năm đã lật đổ đế quốc Đại Tùy đang cường thịnh nhất, thành lập triều Đường.

Sau đó, Đường Thái Tông liền tiếp thu giáo huấn, vì thế chèn ép các thế gia môn phiệt, từng bước một hoàn thiện chế độ khoa cử. Dù cho hắn là một đời thánh chủ, nhưng cả đời đều không dám bức ép môn phiệt quá mức. Đến tay của con trai hắn, lại tới Vũ Chu, trải qua quãng thời gian trăm năm mới triệt để đè được giới môn phiệt xuống đất.

Thương Quốc, nếu như không phải là bởi vì Dương Mộc đăng cơ không lâu, dựa vào đại thế liên tiếp đánh thắng hai cuộc chiến tranh, tế lên đồ đao đem thế gia môn phiệt tuốt sạch đến cùng, thì muốn đẩy ra chế độ lớp học cũng chỉ là một câu nói suông, chí ít không thể ở trong thời gian ngắn ngủi không tới năm năm đã đạt được thành tựu huy hoàng như vậy.

Hiện tại, Hoàng Đế Sở Quốc muốn tiến cử chế độ lớp học, việc này ở trong mắt Dương Mộc, hoặc là chính mình tự tìm đường chết, hoặc là tự Hoàng Đế Sở Quốc có biện pháp ứng đối.

- Người đến, triệu sứ thần Sở Quốc lại đây cho trẫm, trẫm muốn hỏi hắn một chút.

Sau đó, Dương Mộc hạ lệnh.

- Bệ hạ, lúc trước Hoàng Hậu có phái Lục Nhi đến xin mời Bệ hạ dự tiệc, ngài còn đáp lời đồng ý.

Thẩm An cúi đầu, ở một bên nhẹ giọng nhắc nhở.

- Ồ!

Dương Mộc trầm tư, đúng là có chuyện như thế, vì vậy nói:

- Phái một người đi Dục Linh Cung hỏi một chút, nếu như không có chuyện gấp gáp thì tiệc tối nay để sau đi.

- Vâng, nô tài tuân chỉ!

Dương Mộc tiếp tục cúi đầu xem quốc thư, vẫn để cho người đi gọi sứ thần Sở Quốc. Trên thực tế, hắn cho người đi Dục Linh Cung xem một chút, nhưng căn bản chưa hề nghĩ tới sẽ có chuyện gì gấp gáp cả.

Hậu cung một nước thì có thể xảy ra chuyện gì?

Phải biết rằng, ở bên trong hậu cung Thương Quốc, bởi vì hắn tỏ rõ sự sủng ái và coi trọng với Hoàng Hậu, vì thế Hoàng Hậu có quyền uy rất cao trong hậu cung, hầu như không xảy ra việc tranh sủng ác ý. Dù cho là Nặc Phi đã sinh ra Hoàng tử, cũng không dám khiêu chiến với quyền uy của Hoàng Hậu.

Hắn cho người đi hỏi một chút, chỉ là biểu thị sự tôn trọng đối với Hoàng Hậu mà thôi, vợ chồng dù sao cũng nên như vậy.


Bạn cần đăng nhập để bình luận