Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 321: Thảo Luận Lúc Đêm Khuya

Chương 321: Thảo Luận Lúc Đêm Khuya

=== oOo ===


- Xin đặc sứ cứ nói đừng ngại.

Tào Thương nhấc tay lên nói.

Ngụy Uy gật gật đầu, chắp tay nói:

- Trước khi đến đây, Hoàng Đế Đại Ngụy ta có một lời dặn dò, khẩn cầu chư vị trong lúc công thành, không nên đánh cướp thần dân sống trên phần lãnh thổ vốn thuộc về Đại Ngụy ta, vàng bạc và lương thảo bên trong kho của quan phủ đều có thể lấy đi, còn tiền bạc và tính mạng của dân chúng, kính xin lưu tình.

Nói xong, Ngụy Uy vô tình hay cố ý, đầu nghiêng về phía Nguyễn Phụ Ninh rồi cho một cái ánh mắt.

Ý tứ rất rõ ràng, bên trong liên quân bốn nước thì Nguyễn Quốc xuất binh trăm vạn, chiếm cứ vị trí lớn nhất. Điều thỉnh cầu này có được đồng ý hay không, vậy phải xem thái độ của Nguyễn Quốc.

Bên trong soái trướng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh quỷ dị, các tướng quân của Tào Quốc và Lan Quốc đều là dáng vẻ không liên quan tới mình, lẳng lặng không nói lời nào.

- Ha ha ha, đặc sứ đã lo xa rồi! Trận chiến này quan trọng nhất chính là thảo phạt Tấn Quốc, chúng ta là đội quân chính nghĩa, quý quốc muốn thu phục đất đai bị mất, chúng ta tất nhiên sẽ không làm khó dễ, làm cái hành động độc ác như hổ lang kia.

Nguyễn Phụ Ninh cười ha ha nói.

Nghe xong Nguyễn Phụ Ninh nói như thế, mọi người cũng cảm thấy an tâm.

Ngụy Uy chắp tay nói cảm tạ, cũng không hề đặc biệt cảm tạ riêng Nguyễn Quốc.

Dù sao, nói tới việc chiếm đoạt nhiều thổ địa của Ngụy Quốc, ngoại trừ Tấn Quốc ra thì chính là Nguyễn Quốc. Lúc trước trong cuộc chiến phạt Ngụy, Nguyễn Quốc cũng chính là quân chủ lực, mức độ thù hận trong đó cũng không hề kém Tấn Quốc chút nào.

Chỉ vì theo nhu cầu chiến lược giữa các quốc gia, nên hai nước kết thành đồng minh, đều hiểu ngầm không hề nhắc lại quá khứ mà thôi.

Vì thế, mặc dù Nguyễn Phụ Ninh hứa hẹn không cướp bóc trên cựu địa của Ngụy Quốc, nhưng trong lòng Ngụy Uy cũng sẽ không có chút cảm kích nào hết.

Vào ban đêm, bữa tiệc giải tán, nơi đại quân đóng quân lại khôi phục trật tự như cũ, nghiêm ngặt và yên lặng.

Bên trong đại trướng, đèn quân đã tắt, chỉ còn lưu lại một ánh nến nho nhỏ.

Dưới ánh sáng lập lòe, Công Tôn Chỉ và Ngụy Uy đã cởi bỏ chiến giáp, ngồi bên bàn có mấy đĩa thức ăn nhẹ, vừa pha trà, vừa trò chuyện trong đêm khuya.

Hai người vốn có mối quan hệ rất tốt, năm đó Công Tôn Chỉ từ Vũ Quốc đi ra, trằn trọc lang bạt qua mấy quốc gia, cuối cùng sống cố định ở Ngụy Quốc, lúc đó kết giao bằng hữu thì có Ngụy Uy.

Trong suốt hai mươi mấy năm, hai người tình cảm thân hậu, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Ngụy Uy trở thành đặc sứ.

Hai người ngồi bên lò sưởi tâm sự đêm khuya, đều rất cảm khái.

Dù sao đều là người từng trải, sau khi nghị luận một chút về các nước và tình thế hiện tại, bất chợt cảm thấy mấy năm này phong vân biến hóa, khiến cho người ta phải thổn thức.

Bỗng nhiên, Ngụy Uy thấp giọng hỏi:

- Bệ hạ ban đạo ý chỉ này, có phải quá hào phóng rồi không?

Công Tôn Chỉ kinh ngạc, tất nhiên hiểu rõ vị lão hữu này ám chỉ điều gì, vì thế lắc đầu nói:

- Lão đệ không nên nhìn gần như vậy. Theo cách nhìn của ta, đạo ý chỉ này cũng không phải là bệ hạ giả vờ hào phóng, mà là vì cân nhắc lâu dài.

- Cân nhắc lâu dài? Kính xin Công Tôn huynh chỉ giáo.

- Lần này liên quân nhìn như nắm chắc phần thắng, nhưng kỳ thực về mặt lâu dài thì không phải vậy. Bây giờ đều phụ thuộc hoàn toàn vào đại quân của Thương Quốc và Sở Quốc chém giết ngoài tiền tuyến, giúp ổn định quân tâm, không đến nỗi để liên quân bị tán loạn. Nhưng mà lão đệ có nghĩ tới không, nếu như sau đó liên quân Thương Sở gặp phải bất lợi, vậy phải làm sao để ổn định lại quân tâm?

Ngụy Uy bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói:

- Ý tứ của Công Tôn huynh ta đã hiểu. Đại quân Tào Quốc và Lan Quốc bị hãm chân ở ngoài chiến trường, một khi gặp phải sự ngăn trở nào đó, nhất định sẽ dao động quân tâm. Nếu chờ sau khi hoàn toàn công hãm Tấn Quốc mới nói đến việc chia cắt, vậy thì có chút xa xôi.

Công Tôn Chỉ gật gù, nói:

- Đúng vậy, chỗ tốt nắm được trong tay mới là thực tế. Lần này Nguyễn Quốc điều động một trăm vạn đại quân, vào lúc mấu chốt không nhất định sẽ tuân theo giao ước với chúng ta. Chỉ có dùng lợi ích để buộc chặt Tào Quốc và Lan Quốc, như vậy mới có thể miễn cưỡng chống lại. Nếu như nhìn thấy lợi ích lớn có thể chiếm được, nói không chừng hai nước sẽ lại tăng thêm binh, như vậy sẽ rất có lợi đối với Ngụy Quốc ta. Hơn nữa, đây chỉ là tiền hàng mà thôi, Tấn Quốc có hơn trăm toà đại thành, sự giàu có khó có thể tưởng tượng được. Thành trì Tấn Quốc chính là nguồn tiền hàng, dùng để bù đắp cho một ít tiểu quốc.

- Cũng đúng, xem ra chí của bệ hạ không chỉ ở lợi ích trên chiến trường. Đúng là ngu đệ cách cục nhỏ!

Ngụy Uy thở phào nhẹ nhõm, sau đó bỗng nhiên giật mình một cái, nói:

- Ý của Công Tôn huynh là, muốn đánh hạ toàn bộ Tấn Quốc?

- Lão đệ nghĩ sao?

Công Tôn Chỉ ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Sau khi Đại Ngụy ta gặp một lần thất bại, quốc thổ chịu khổ bị các nước chia cắt, vẻn vẹn riêng Nguyễn Quốc đã chiếm hơn hai trăm tòa thành rồi, dù có thể thu hồi lại toàn bộ những nơi trước kia bị Tấn Quốc chiếm đoạt, cũng khó mà phục hồi lại được sự hưng thịnh năm đó. Chung quy là kẻ địch quá mạnh, mà ta vẫn quá yếu, chỉ có thể chờ mong vào thời cơ lần này, chiếm đoạt thêm một số lãnh thổ của Tấn Quốc, như thế mới có thể bù đắp tổn thất lúc trước.

Ngụy Uy cúi đầu không nói gì, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nói:

- Không thể, sách lược này tuyệt đối không thể được!

- Có gì mà không thể?

Vẻ mặt Công Tôn Chỉ ngưng lại, tựa như lò lửa bị kích thích.

- Tấn Quốc rộng lớn giàu có, dân phong không thể coi là dũng mãnh, thế nhưng quân pháp một thể, nhân khẩu đông đảo, rất dễ dàng có thể chiêu mộ được trăm vạn đại quân. Nếu như đại quân ta đánh vào mà bị vây nhốt lại, vậy thì hối hận cũng đã muộn! Lần này Ngụy Quốc ta điều động lực lượng toàn quốc, nếu như lại gặp phải kiếp nạn này, khó tránh khỏi Nguyễn Quốc sẽ có hành động, khi đó Đại Ngụy ta mới thật sự gặp phải tai họa vong quốc!

- Vậy lão đệ có cao kiến gì?

- Sách lược tốt nhất chính là tận dụng dư uy chiến thắng, cướp đoạt vùng lãnh thổ phía Đông Tấn Quốc, sau đó nhanh chóng thu hồi quân đội, mặc kệ Nguyễn Quốc và Tấn Quốc náo đến như thế nào, Đại Ngụy ta vẫn cứ kiên trì với mục tiêu đề ra vào thời điểm xuất chiến.

Mục tiêu lúc xuất chiến sao?

Sắc mặt Công Tôn Chỉ khẽ dao động. Cái gọi là mục tiêu xuất chiến, chính là lúc Ngụy Quốc quyết định báo thù rửa nhục, định ra mục tiêu thu phục đất đai bị cướp mất, không đặt việc diệt vong Tấn Quốc vào trong mục tiêu lần này. Chỉ cần thu phục đất mất liền rút hết binh lực, quay lại tấn công mấy nước đồng minh của Tấn quốc ở phía Bắc, chiếm đoạt địa bàn để bù đắp cho những vùng lãnh thổ bị Nguyễn Quốc đoạt mất.

Nhưng mà, mắt thấy Tấn Quốc đã giống như một con cọp giấy, bị đại bại bởi liên quân Thương Sở, liên quân bốn nước cũng có cơ hội tiến quân thần tốc, vào lúc này quay lại nhìn mục tiêu lúc trước, có phải là có chút bảo thủ rồi không?

Thân thiết nhiều năm, Ngụy Uy vừa thấy vẻ mặt này của Công Tôn Chỉ, lập tức biết vị huynh trưởng của mình đang suy nghĩ gì, vì vậy tiếp tục nói:

- Lâm Quốc, Sơn Quốc, Tống Quốc, Vũ Quốc và Hồng Quốc, năm nước này chính là minh hữu với Tấn Quốc, lần này chưa ở trong hàng ngũ liên quân. Trước khi đến đây ta từng nghe nói, Vũ Quốc tuy rằng chưa từng xuất binh phạt Tấn, thế nhưng cũng là một thành viên trong liên minh, sau khi nghe nói thấy quân Tấn đại bại, liền rục rịch đối với Hồng Quốc. Bằng thực lực hiện tại của Đại Ngụy ta, sao không giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, quay sang nắm quả hồng mềm, lẽ nào nhất định phải tranh chấp với Tấn Quốc và Nguyễn Quốc sao?

Công Tôn Chỉ gật gật đầu, Ngụy Uy nói đúng là không sai.

Với năng lực Ngụy Quốc bây giờ, coi như đánh thắng Tấn Quốc, khẳng định cũng sẽ nảy sinh ma sát với Nguyễn Quốc, như vậy còn không bằng vứt lại Tấn Quốc đuôi to khó vẫy cho Nguyễn Quốc xử lý.

Chỉ có điều. . . Của cải ở Tấn Quốc, mấy tiểu quốc kia há có thể so sánh được?

Hồng Quốc đã có Vũ Quốc chia sẻ, còn Lâm Quốc, Sơn Quốc, Tống Quốc và Vũ Quốc gộp lại cũng không giàu có bằng trăm tòa thành trì ở Tấn Quốc, xem trọng đơn giản chính là nhân khẩu mà thôi.

Suy nghĩ một chút, Công Tôn Chỉ nói:

- Hiền đệ nói như vậy, tuy có một ít đạo lý, thế nhưng ngu huynh vẫn cho rằng, nên xem xét thời thế một chút. Nếu vẫn y theo ý tưởng trước đây, việc giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang tất nhiên là đúng đắn. Thế nhưng, hiện nay tình thế đã rất dị thường, không công Tấn Quốc là không được.


Bạn cần đăng nhập để bình luận