Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 161: Phân Chia Đất Phong

Chương 161: Phân Chia Đất Phong

=== oOo ===


- Đúng vậy, đúng là ngọc tỷ truyền quốc.

Dương Mộc gật gật đầu thừa nhận:

- Là một người trẻ tuổi mặc mãng bào, chính là Thái tử Thân Quốc.

- Thái tử…

Nặc Phi thì thào. Thân thể mẫu hậu nàng rất yếu, sau khi sinh nàng ra thì không sinh được ai nữa. Thái tử Thân Quốc là do một hậu phi sinh ra, tư chất bình thường, ngày thường nàng cũng không gặp nhiều, nên khi nhắc tới hai chữ “Thái tử” cũng không có cảm xúc gì.

Hiện giờ Thái tử Thân Quốc mang theo ngọc tỷ truyền quốc hiến cho Thương Quốc, dụng ý thế nào thì không cần nói cũng biết.

Thân Quốc muốn chủ động quy thuận Thương Quốc.

Trong lòng Nặc Phi hơi thấp thỏm. Từ nhỏ nàng có từng đọc qua một chút sách sử, biết được giữa các nước chư hầu lớn cũng có sáp nhập, thôn tính thế này, chỉ là nàng chưa hề nghĩ tới sẽ xảy ra ở nước mình.

Phụ hoàng, thực sự yên tâm sao?

Sau khi quy thuận, Thân Quốc coi như diệt quốc. Thương Quốc sẽ đối đãi với quân thần Thân Quốc thế nào?

Trong lòng Nặc Phi đầy một bụng nghi vấn, nhưng không tiện hỏi ra. Vì nàng hiểu rất rõ, Thân Quốc thời gian dài không được Thương Quốc đáp lại, sợ bị tiến đánh, cho nên mới đưa ra hạ sách này, bởi vì chẳng có cách nào khác.

Thấy Nặc Phi như vậy, Dương Mộc cũng đoán được vài phần tâm tư của nàng.

Phải nói lại, hành động của Hoàng Đế Thân Quốc cũng hợp tình hợp lý.

Thử hỏi, một kẻ yếu mãi không được cường giả tha thứ, cả ngày nơm nớp lo sợ, tuyệt vọng tích tụ theo thời gian. Lúc đối mặt với chiến tranh sắp nổ ra trước mắt, ai có thể không vội?

Lúc này lại thấy cả Trịnh Quốc đều đang phổ biến chế độ Thương Quốc để chuẩn bị nhường ngôi, hoàng tộc và thế gia môn phiệt Thân Quốc cũng nảy ra tâm tư muốn bắt chước.

Dù sao Trịnh Quốc cũng là một quốc gia bị chinh phục, hoàng tộc và thế gia đều không có nguy hiểm. Vậy nếu mình chủ động quy thuận sẽ càng không cần lo nữa rồi.

Thế là từ nửa tháng trước, Thân Quốc đã phái Thái tử mang theo ngọc tỷ truyền quốc sang Thương Quốc, bày tỏ tâm tư muốn quy thuận.

- Hôm nay trẫm tới là vì muốn bàn chuyện này với ái phi. Thân Quốc là mẫu quốc của nàng, lại chủ động quy thuận, đương nhiên trẫm sẽ thiện đãi. Sau này nàng sinh hạ Hoàng tử, có thể phong Thân thành cho nó làm thực ấp.

Thực ấp?

Nặc Phi kinh ngạc. Từ sau khi Tam Vương đền tội, Thương Quốc không còn phong Vương nữa, mặc dù không thể tự chủ quản lý và bổ nhiệm chức quan ở thực ấp nhưng lại có được một nửa thuế thu bên trong, cũng coi như một loại đất phong khác. Với một Hoàng tử, thì dù có là hoàn khố đi nữa cũng có thể tiêu xài xa xỉ cả đời.

Mà thời cuộc hiện tại cũng tỏ rõ thái độ của Dương Mộc, rằng hắn không thay đổi với Nặc Phi. Nói cách khác, sẽ thân thiện với Hoàng tộc Thân Quốc, chính quyền sẽ được chuyển giao một cách bình ổn.

Chớp mắt, trái tim lo lắng của Nặc Phi được thả lại vào trong ngực, vội bái tạ hắn:

- Thần thiếp tạ ơn Bệ Hạ, cũng thay mặt Hoàng nhi và Hoàng tộc Thân Quốc tạ ơn Bệ Hạ!

Dương Mộc gật đầu:

- Sau khi Thân Quốc quy thuận, quân thần Thân Quốc đều là thần tử Thương Quốc ta. Phụ hoàng của ái phi sẽ được phong Hầu tước, ban cho đất phong.

- Đất phong?

Nặc Phi kinh ngạc hỏi:

- Phụ hoàng thần thiếp đã quy thuận, chỉ cần được làm một lão quý tộc nhà giàu nhàn tản là được rồi, Bệ Hạ không cần phong thưởng như vậy.

Dương Mộc khoát khoát tay rồi mở hộp ra, cầm ngọc tỷ vừa quan sát thưởng thức vừa nói:

- Trẫm hiểu ái phi lo lắng chuyện gì. Đơn giản chỉ là một vị vua thoái vị, có đất phong cũng sẽ khiến người ta nghi kỵ. Ái phi không cần lo lắng, chuyện đất phong trẫm sẽ suy tính.

- Thần thiếp thay phụ hoàng khấu tạ long ân Bệ Hạ.



Rời Nhị Châu Cung, Dương Mộc lệnh cho Thẩm An truyền triệu các vị đại thần tổ chức vãn triều.

Lại là vãn triều…

Sau hơn bốn mươi ngày, Dương Mộc lại tổ chức vãn triều. Thẩm An không dám thất lễ, vội vàng lệnh cho đám tiểu thái giám ra ngoài thông báo cho các nha môn.

Một canh giờ sau, quan viên quan trọng của mười hai bộ đều tụ lại trong đại điện.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này bầu không khí giữa các đại quan ngột ngạt hơn rất nhiều. Hiện tượng châu đầu ghé tai trong lúc chờ đợi ít đi rất nhiều, thậm chí có vài quan viên còn có vẻ lo lắng.

So ra thì thế lực mới phát và các tiểu gia tộc thoải mái hơn nhiều, chân trần không sợ mang giày.

Các đại gia tộc suy sụp chính là cơ hội cho các tiểu gia tộc bọn họ, những ai có lòng vinh nhục đều cho rằng đây là cái phúc của Thương Quốc.

Dương Mộc mặc triều phục đi từ Nhị Châu Cung đến Vạn Thọ Cung nghỉ một lát, sau đó lại đổi triều phục rồi đi thẳng đến triều điện.

Sau lễ nghi quân thần, Dương Mộc bắt đầu thương thảo xem nên xử lý Thân Quốc thế nào.

Các vị đại thần cũng khó xử.

Mặc dù Thân Quốc quy thuận nhưng việc chuyển giao chính quyền không hề đơn giản, không giống với Trịnh Quốc.

Trịnh Quốc là chinh phục bằng vũ lực, sau đó là dựa vào thực lực quân sự bức bách chuyển giao chính quyền, thấy ai không phối hợp giết luôn thay người mình vào là xong. Dưới thủ đoạn thiết huyết, mọi việc đều được thúc đẩy rất thuận lợi.

Mà Thân Quốc thì không giống thế, nếu đã muốn chuyển giao chính quyền trong hòa bình thì chắc chắn phải có giai đoạn bình ổn quá độ. Mà với các quan viên Thân Quốc có thái độ hợp tác thì không thể hô đánh hô giết được, việc phổ biến chính lệnh vẫn cần quan viên Thân Quốc làm, chứ không phải an bài người của mình.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng khác.

Ai cũng biết Thân Quốc là mẫu quốc của Nặc Phi.

Nặc Phi là ai? Là sủng phi của đương kim Hoàng Đế!

Trong bụng nàng còn có long chủng đấy!

Sau này nếu Nặc Phi sinh hạ được Hoàng tử, dù không phải trưởng tử nhưng cũng coi như chiếm được một vị trí trong hậu cung rồi, nào ai dám đắc tội?

Huống hồ đương kim Hoàng Hậu mãi vẫn không mang thai. Chuyện này cực kỳ không bình thường, vạn nhất không sinh được, vậy con của Nặc Phi chính là trưởng tử, có cơ hội trở thành Thái tử!

Cho nên, vấn đề này rất khó xử lý.

Cuối cùng Dương Mộc tổng hợp ý kiến của đám người Phạm Hoành Tể và Khổng Thượng Hiền, quyết định chọn lấy một vài người từ các bộ, đưa tới Thân Quốc phổ biến thể chế cải cách, đồng thời trù bị công việc chuyển giao chính quyền.

- Các vị ái khanh, chuyện chuyển giao bàn xong rồi, tiếp theo chúng ta bàn một chút về chuyện đất phong.

Dương Mộc nói xong, cho đám thái giám lấy ra một tấm bản đồ lớn.

Đúng vậy, lúc nãy hắn nói chuyện đất phong với Nặc Phi ở Nhị Châu Cung không phải nói suông.

Nhưng đất phong hứa hẹn không phải là đất phong theo ý nghĩa truyền thống, mà là nơi lần trước Khổng Thượng Hiền nhắc đến khi bàn việc dàn xếp cho hoàng tộc Trịnh Quốc - Hải đảo!

Cũng chính là nơi được vẽ trên tấm địa đồ này.

Thời gian trước Dương Mộc đã phái người đi điều tra, quanh hòn đảo kia có mấy hòn đảo nhỏ, diện tích khoảng bằng một huyện của Thương Quốc. Hòn đảo gần đại lục nhất chỉ cách có một eo biển nhỏ, đứng bờ bên này còn có thể nhìn thấy cây cối bờ bên kia.

Đi thuyền chỉ mất thời gian một chén trà.

Hệ sinh thái trên hòn đảo vẫn còn hoang sơ, dù là hoa cỏ cây cối hay động vật đều là sinh trưởng tự nhiên. Nhất là hòn đảo ở giữa, gần như không thấy có vết tích của con người.

Hơn nữa vị trí ba nước Thương Thân Trịnh là nơi có khí hậu rất thích hợp, cho nên phong cảnh trên đảo coi như hợp lòng người. Nếu ở trái đất, chỉ cần đầu tư thêm một chút thôi là sẽ có một khu du lịch nghỉ dưỡng rồi.

Dương Mộc định biến hòn đảo này thành nơi để thu xếp đất phong, di chuyển một vài bách tính tới đó xây dựng thành trì rồi chia làm mấy khối, phong cho các hoàng tộc quy thuận làm đất phong.

Mặc dù địa bàn hơi nhỏ một chút, nhưng dù sao cũng xem như một miếng đất phong. Một khi phát triển, thuế má hàng năm cũng tương đương với thu nhập của một gia tộc trung đẳng.

Cho nên trước buổi vãn triều hắn đã cho người vẽ lại rồi quy hoạch cả hòn đảo, đường nét dày đặc, còn có chữ cực nhỏ đánh dấu.

Một tòa thành trì, thêm hai mươi lăm hương trấn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận